Chương 12: Về Nhà Chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lục thiếu gia, nếu ngươi thật sự lưu luyến không nỡ rời xa thiếu phu nhân như cả đám nam phụ lão ấu kia nói, Băng Kỳ ta có thể giúp ngươi, đợi đến tối mới tới đón ngươi về." Nam tử áo lam cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.

Cổ Hạo Nhiên vừa nghe hung hăng lườm Điệp Y đến rách cả mắt, không thèm nói câu nào quay phắt đi, Minh Thanh vội vã bám sát theo sau, còn Băng Kì nhìn nhìn Điệp Y một lát rồi cũng đi theo Cổ Hạo Nhiên.

Sáng sớm hôm sau, trong tiếng pháo nổ vang trời, Điệp Y một thân giá y, mũ phượng đỏ rực đi theo Cổ Hạo Nhiên xuống thuyền, lên kiệu hoa, bái thiên địa, thực hiện hết loại nghi thức rồi sau đó đưa vào động phòng.

Đến tận đêm khuya Cổ Hạo Nhiên mới được mọi người thả cho về phòng, Điệp Y đã nằm trên giường ngủ từ lâu, hắn nhìn nàng đang nhắm mắt vờ như đang ngủ, lạnh lùng thuận tay cởi bỏ quần áo rồi định lên giường nằm.

"Ta không thích ngủ cùng ngươi." Giọng nói lạnh lùng của Điệp Y vang lên, đôi mắt xinh đẹp còn đang nhắm nghiền.

Cổ Hạo Nhiên khoanh tay đứng ở đầu giường trừng mắt Điệp Y nói:"Tốt, ta cũng không thích có người khác ngủ trên giường của ta, nếu ngươi không thích thì đi ra chỗ khác ngủ, giường này là của ta." Nói xong dứt khoát trèo lên giường nằm xuống.

Điệp Y liền bị đẩy sát vào trong, mở mắt ra thấy Cổ Hạo Nhiên đang trừng mắt nhìn mình, mặc dù không có sát khí nhưng cảm giác cũng không thoải mái. Nàng đột nhiên ngồi bật dậy, Cổ Hạo Nhiên giật mình tưởng nàng định động tay động chân liền nhanh như chớp vung tay về phía nàng định tiên hạ thủ vi cường. Điệp Y nghiêng đầu né tránh rồi lạnh lùng nói:"Không cần phải khiêu chiến, nếu ta muốn động thủ với ngươi ngươi làm sao có thời gian né tránh." Dứt lời xoay người nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ ngẩng đầu nhìn vầng trăng lơ lửng trên bầu trời.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y rời giường, chiếc giường bỗng dưng trở nên rộng rãi hơn hẳn, hắn cũng không khách khí quay người ngủ luôn, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái, trận này ta thắng.

Ngủ thẳng một giấc đến sáng, Cổ Hạo Nhiên mở mắt ra, mỹ mãn rời giường, hắn ngẩng đầu lên lại thấy Điệp Y vẫn đứng ở bên cửa sổ, liền hừ mũi nói:"Chuẩn bị trang phục chỉnh tề theo ta đến thỉnh an cha mẹ và các ca ca, lễ tiết của con dâu mới ngươi cũng nên nghiêm chỉnh thực hiện."

Điệp Y chậm rãi xoay người lại nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:"Phải làm những gì?"

Cổ Hạo Nhiên nhướn mày nói:"Đừng nói với ta nhà mẹ đẻ ngươi không ai dạy dỗ ngươi lễ giáo cơ bản nhé?"

Điệp Y suy nghĩ một lúc, tự thấy trong quá khứ chưa từng được dạy dỗ cái gì gọi là lễ giáo cơ bản, nàng nhìn Cổ Hạo Nhiên lắc lắc đầu. Cổ Hạo Nhiên thấy nàng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết lại cứ đứng yên như pho tượng ở bên cạnh cửa sổ, dở khóc dở cười vung tay áo nói:"Quên đi, lát nữa cứ làm theo ta là được." Hai người vừa nói xong thì ngoài cửa có tiếng gọi của các nữ tỳ.

Rửa mặt chải đầu, thay xiêm y xong, Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đi theo một gã đầy tớ dẫn đường, tiến đến phòng khách. Đường đi từ phòng nàng đến phòng khách qua rất nhiều cây cầu nhỏ, tiểu viện, sân đình, những hành lang với mái vòm cong cong tráng lệ, phong cách tao nhã cổ xưa, dát vàng dát bạc vô cùng xa xỉ, so với nhà ngoại công của Điệp Y thì quả là thập phần phú quý.

Hơn nửa canh giờ sau, Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên mới bước vào một gian đại sảnh lớn, nàng còn chưa kịp quan sát trang trí trong đại sảnh thì đã hoa mắt bởi số người đang đứng trong đó, nhất thời nhăn mặt, người của Cổ gia thật sự nhiều a.

"Cha, mẹ, Hạo Nhiên thỉnh an cha mẹ." Cổ Hạo Nhiên vừa nói vừa hướng về một nam một nữ đang ngồi ngay ngắn giữa sảnh. Điệp Y thoáng nhìn hai người, người nam tướng mạo uy vu khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác sợ hãi, tuy nhiên lúc này gương mặt nghiêm nghị đó đang mỉm cười làm giảm bớt vài phần khí phách; người nữ ngược lại xinh xắn nhanh nhẹn, đoan trang mỹ lệ, nhìn tổng thế có cảm giác rất hiền hậu và dịu dàng.

Cổ Hạo Nhiên quỳ xuống đưa tay đón trà xanh Minh Thanh vừa mang tới, thấy Điệp Y vẫn đứng thẳng, không quỳ cũng không tiếp trà liền vươn tay túm lấy vạt áo của nàng kéo khéo. Điệp Y cúi xuống thấy hắn đang trừng mắt nhìn mình rồi nháy mắt, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi quỳ xuống đỡ chén trà từ tay Minh Thanh.

"Cha, xin mời dùng trà."

"Cha, mời...... dùng trà." Lần đầu tiên gọi người khác là cha, Điệp Y có cảm giác rất không thoải mái.

Cổ Chấn mỉm cười nhâp một ngụm trà của con trai út và con dâu, gật đầu đưa cho mỗi người một hồng bao, lại không nói câu nào, ý cười tràn đầy trên mặt.

"Mẹ, mời dùng trà."

"Mẹ, mời dùng trà."

Mẹ của Cổ Hạo Nhiên tên Phương Lưu Vân cười tủm tỉm cũng nhấp một ngụm trà, rồi đứng lên đưa hai tay nâng Điệp Y dậy, tỉ mị ngắm nghía một lượt rồi nói:"Điệp Y à, nơi này về sau chính là nhà của con, nếu có gì không hài lòng cứ tìm mẹ, nếu thằng tiểu tử Hạo Nhiên dám ăn hiếp con, mẹ sẽ phạt nó, lấy lại công bằng cho con."

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy đứng phắt dậy, trừng mắt nói:"Mẹ, sao mẹ có thể bất công, thiên vị đến thế? Nói gì thì nói con cũng là con của mẹ, quan hệ thế nào cũng hơn mẹ chồng với con dâu chứ, vì sao lại giúp nàng không giúp con, mẹ à, cánh tay người cũng không cần phải vươn ra ngoài như thế chứ."

Phương Lưu Vân mắng hắn:"Tên tiểu tử nhà ngươi nói linh tinh gì vậy, Điệp Y gả cho ngươi làm thê tử, sau này mọi người đều là người một nhà, đã là người một nhà sao còn tính toán cùng huyết thống hay không. Tiểu tử, ngươi an phận một chút cho ta, ta cảm thấy vô cùng thân thiết với Điệp Y, nhìn nàng xem, người như vậy vừa nhìn đã thấy vui vẻ, ngươi làm sao có thể sánh với nàng, nếu ngươi dám bắt nạt nàng, cứ liệu hồn, ta không để yên cho ngươi đâu."

Cổ Hạo Nhiên đau khổ rống lên:"Mẹ, người đùa giỡn gì vậy, sao nàng có thể đẹp hơn con được, mắt của mẹ có vấn đề rồi?"

Phương Lưu Vân lườm hắn:"Ta nhìn ngươi đã mười tám năm chán lắm rồi cho nên thấy Điệp Y rõ ràng xinh đẹp hơn ngươi. Ta tất nhiên phải thương yêu nàng rồi."

Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn mẹ của hắn, cứng họng không dám nói gì, đành phải nghiến răng nghiên lợi trừng mắt đứng ở bên cạnh Điệp Y, con mẹ nó lợi hại, cũng bày ra vẻ hiền lành dịu dàng để lừa mọi người cơ đấy, từ đầu đến cuối chưa nói một câu mà đã khí thế áp đảo, đường hoàng đè đầu cưỡi cổ hắn, nhục không để đâu cho hết.

Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên đang tức đến xì khói, vẫn để yên cho Phương Lưu Vân cầm tay nàng, Cổ Hạo Nhiên thấy mẹ coi thường mình ra mặt thì giận lắm mà không làm gì được.

"Tiểu Lục, ngươi đã quên là còn có chúng ta sao? Nhanh lên nào, ta đang chờ Điệp Y gọi một tiếng đại ca đấy." Nam tử ngồi ở phía trên cùng bên tay trái đột nhiên lên tiếng, trên tay phe phẩy hồng bao, mỉm cười nhìn Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên nghe thế thì tạm nuốt giận, cầm tay Điệp Y bước đến chỗ đại ca của hắn là Cổ Hạo Dương. Điệp Y cũng nắm tay hắn, len lén dùng sức siết chặt, hắn cũng ra sức đáp trả, hai người cứ thế âm thầm phân cao thấp với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net