Chương 13: Đại Gia Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai nha, ta nói nè Lục đệ, ngươi với Điệp Y yêu đương nồng thắm thì cũng không cần lúc nào cũng thể hiện cho mọi người xem đâu, từ nãy đến giờ vẫn tay nắm chặt tay như thế là muốn mọi người hâm mộ ngươi hả? Liệu có thể cho đại tẩu của ngươi có cơ hội cầm tay nàng một lát không?". Một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Cổ Hạo Dương nhìn thấy hai người nắm tay nhau bèn lên tiếng trêu chọc, vừa nói xong, mọi người trong đại sảnh đều cười phá lên.

Cổ Hạo Nhiên cười ha hả nói:"Đại ca, ngươi quản phu nhân của ngươi đi, đã là bà mẹ hai con rồi mà còn chanh chua như vậy sao?."

Cổ Hạo Dương cười ha ha đáp:"Ta không biết thế nào là chanh chua, ta chỉ biết sự thật là hai người các ngươi vẫn đang nắm tay nhau kia kìa." Hạo Dương vừa nói xong, một trận cười lớn lại nổ ra, Cổ Hạo Nhiên ngượng quá phải buông tay ra trước, Điệp Y lập tức cũng thả tay ra.

"Tiểu Lục, đại ca và đại tẩu chúc các ngươi vợ chồng hòa hợp, hạnh phúc viên mãn, đầu bạc răng long." Cổ Hạo Nhiên không khách khí nhận lấy hồng bao, cùng Điệp Y hô một tiếng đại ca, đại tẩu rồi bước về phía nhị ca.

Lão Nhị Cổ Hạo Viễn tính tình lạnh lùng, chỉ nói ngắn gọn:"Nhất định phải hạnh phúc." Chỉ có năm chữ thôi nhưng gói trọn tất cả những điều tốt đẹp và tình yêu thương dành cho cậu em út, Nhị tẩu lại là một người ôn nhu, dịu dàng như nước, mỉm cười rồi kéo tay Điệp Y:"Điệp Y, chúng ta ở gần nhau, về sau cũng nên thường xuyên qua lại chuyện trò."

"Ha ha, Nhị tẩu, ở gần nhau cho nên phải thường xuyên thân cận sao, vậy chúng ta đây ở cách xa tiểu viện của Điệp Y như vậy chẳng lẽ từ nay không gặp nhau hay sao? Điệp Y, sau này đến Thủy Các chơi đi, ta trồng thủy tiên trong Thủy Các, bây giờ chính là thời gian hoa nở đẹp nhất đó." Một cô gái mặc váy dài màu tím bước lên nắm tay Điệp Y kéo về phía mình.

"Bạch Thiên nói linh tinh gì vậy, ngươi quả thật là dẻo miệng quá đấy nhé, lúc nào cũng muốn tranh giành với ta." Nhị tẩu cười rồi đánh đánh lên tay Bạch Thiên, cũng bước lên kéo tay Điệp Y.

"Ta thân là trượng phu của nàng ta mà cũng không hiểu vì sao nàng lại nói nhiều như vậy, cả một ngày nói không ngừng cũng không sợ miệng bị khô hết nước miếng." Một thanh niên trông vô cùng quyến rũ ngồi ở vị trí thứ ba, cười hơ hớ góp miệng ủng hộ nhị tẩu.

"Tam ca, Tam tẩu còn không phải do ngươi nuông chiều sao, ngươi mà không thích nghe nàng nói, còn lâu Tam tẩu mới luyện thành công bộ võ mồm thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập như ngày hôm nay." Cổ Hạo Nhiên khinh bỉ vạch mặt cái tên vừa ăn cướp vừa la làng này. (ý là nói ảnh sợ vợ mà còn tinh vi đó)

"Tiểu tử nhà ngươi cứ nói ta cho sướng mồm đi, rồi về sau chớ có để ta thấy ngươi nuông chiều Điệp Y nhà ngươi nhé, đến lúc đó xem ta nói với ngươi như thế nào." Cổ Hạo Nhiên mường tượng đến cảnh cưng nựng vợ, rùng hết cả mình, nghĩ thế nào cũng thấy rợn tóc gáy.

"Tiểu Lục, về sau đã là trụ cột gia đình rồi, vợ chồng hòa thuận mĩ mĩ mãn mãn chính là tốt nhất, Tiểu Lục, nên nhớ kĩ cưới vợ về phải biết yêu thương chăm sóc, chớ có chèn ép Điệp Y đấy!". Lão Tam Cổ Hạo Danh cười đùa một hồi cuối cùng cũng nói được một câu chúc tử tế.

Cổ Hạo Nhiên hề hề cười hai tiếng nói:"Ta đã biết Tam ca." Mắt liếc sang nhìn Điệp Y vẫn đang đứng hờ hững bên cạnh, thương nàng ư, chèn ép nàng ư? Nàng không chèn ép mình đã phước đức lắm rồi.

Cổ Hạo Nhiên dẫn Điệp Y đi đến chỗ ngồi của lão tứ, Cổ Hạo Thanh, lão Tứ tính tình giống cha bọn họ nhất, nghiêm túc trầm ổn, lúc này Cổ Hạo Thanh vỗ vỗ vai Cổ Hạo Nhiên nói:"Tiểu tử, cuối cùng cũng trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa, về sau làm gì cũng phải nghĩ cho thê tử, như vậy mới là trượng phu tốt."

Tứ tẩu gương mặt tròn tròn, ngồi bên cạnh mỉm cười nói:"Lão Lục a, cuối cùng cũng có người quản ngươi rồi, thê tử tốt như vậy để xem sau này ngươi có còn như con ngựa hoang nữa không."

Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Cổ Hạo Thanh;"Tứ ca, Tứ tẩu sao lại như trẻ con thế? Ngươi dạy dỗ nàng thế nào vậy?" Còn chưa nói xong, tứ tẩu đã tức giận nói:"Ngươi mới là trẻ con." Cổ Hạo Nhiên lắc đầu nói:"Còn nói không phải nữa sao." Nói xong xoay người đi gặp lão ngũ.

Lão ngũ Cổ Hạo Ảnh có một đôi mắt xếch, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, cá tính lại rất phong lưu, đưa cho Cổ Hạo Nhiên hồng bao sau đó ghé tai nói thầm:"Có muốn ta dạy cho mấy chiêu không? Nhìn cô dâu này e là khó chơi đây." Vừa nói vừa nhìn bàn tay vẫn còn đỏ hồng của Cổ Hạo Nhiên, một màn thân mật nắm tay vừa rồi cũng không lọt qua mắt hắn được.

Cổ Hạo Nhiên trên mặt hơi hơi đỏ lên, giận dữ nói:"Ta muốn tự mình chinh phục nàng."

Nữ tữ bên cạnh lão ngũ trông thông minh tinh nhậy, cười cười nói:"Lục đệ, Điệp Y, chúc các ngươi chấp tử chi thủ, cùng tử hài lão, đời đời kiếp kiếp, vĩnh kết đồng tâm" (có nghĩa là tay trong tay, cùng sống đến trọn đời, trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn bên nhau, một câu trong Kinh thi). Cổ Hạo Nhiên cười tươi rói, nói lời cảm ơn, Điệp Y thấy Ngũ tẩu ăn nói lưu loát, ngôn từ phong phú văn vẻ, tự nhiên chú ý nhìn ngắm nàng hơn.

Ngũ tẩu bắt gặp ánh mắt Điệp Y, liền cười rồi cầm tay Điệp Y nói:"Điệp Y, từ nay về sau mọi người đều là người một nhà, Lục đệ là đứa đội trời đạp đất ở đời, tính tình khó tránh khỏi có lúc cao ngạo quật cường nhưng thực ra tâm địa rất tốt, ngươi cũng đừng chấp hắn."

Cổ Hạo Nhiên thấy trong nhà ai cũng quan tâm Điệp Y, trong lòng đã sớm bực mình không vui, vừa nghe được Ngũ tẩu ca ngợi hắn đội trời đạp đất, trong bụng khoái chí lắm, ai ngờ ngũ tẩu lại dặn Điệp Y không cần chấp hắn. Tình cảnh quả đúng là tức quá đi thôi, sau này nhất định phải thu phục nàng ta, về sau muốn làm gì nàng ta đều phải nhìn mặt mình trước đã. Điệp Y lặng lẽ nhìn cặp mắt thông minh đầy trí tuệ của Ngũ tẩu, chỉ gật đầu mà không trả lời.

Tiếp sau đó là ba muội muội của Cổ Hạo Nhiên bước lên chúc phúc, ba cái miệng nói liến thoắng, nào là chúc hạnh phúc viên mãn, nào là khen ngợi lục tẩu dung mạo mỹ miều, trực tiếp đẩy bật Cổ Hạo Nhiên sang một bên. Cổ Hạo Nhiên nhún vai tỏ vẻ không thèm chấp, nhường chỗ cho muội muội. Điệp Y bị ba tiểu nha đầu vay quanh, ba nha đầu này tuyệt đối không giống người thường, vừa xong đại tẩu tuy rằng cầm tay nàng nhưng cũng không chịu được khí chất lạnh như băng của nàng, thế mà ba cô này cứ như vậy mà xông đến, hoàn toàn chẳng coi vẻ lạnh lùng của nàng ra gì.

"Tiểu tẩu tử, ta hôm nay rốt cục cũng thấy được người có thể sánh đôi với tiểu ca nhà chúng ta, ngươi biết không tiểu ca là một người kiêu ngạo bậc nhất, lúc nào cũng ra vẻ mình là nhất thiên hạ, không coi ai ra gì, không gì có thể khiến hắn để ý, tự cho mình là người hoàn mỹ nhất. Hạo Vũ ghét nhất tính tự cao tự đại của tiểu ca nhưng quả thật không thấy người nào có thể so sanh với tiểu ca, tiểu tẩu tử, hôm nay ngươi đã lôi ta ra khỏi bờ vực tuyệt vọng, tiểu ca của ta thực ra cũng không phải là độc nhất vô nhị." Một hơi nói líu ríu như chim, con gái út của Cổ Gia - Cổ Hạo Vũ kích động nhào vào người Điệp Y.

"Đúng vậy, tiểu tẩu tử ngươi nhất định phải áp chế tiểu ca, bằng không tiểu ca nhất định kiêu ngạo đến mức đuôi vểnh lên trời." Con gái lớn nhất Cổ Hạo Vân nghiêm trang nói.

Hai người vừa nói xong, mọi người trong đại sảnh cười ầm lên, Cổ Hạo Nhiên nghiêm giọng:" Ba người các ngươi câm miệng cho ta, dám nói xấu Lục ca các ngươi đừng hòng có tiền tiêu vặt nữa."

Cổ Hạo Vũ chu miệng nói với Điệp Y:"Ngươi xem, lúc nào cũng đe dọa, tiểu ca lúc nào cũng thích bắt nạt người khác."

Cổ Hạo Danh cười to nói:"Nói rất đúng, nói rất đúng a, không hổ em gái ngoan của ta, rất biết nhìn nhận vấn đề a, ha ha."

Tứ tẩu cười to:"Tiểu Vũ, nên biết họa từ miệng mà ra, chọc giận ông chủ của các ngươi thì đừng mong có tiền tiêu vặt."

Cổ Hạo Vũ nắm tay Điệp Y, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:"Không sợ, Lục ca không cho tiền tiêu vặt thì còn có đại ca, nhị ca, Tam ca, tứ ca, Ngũ ca, còn có năm vị tẩu tử, muội muội đáng yêu như chúng ta, chẳng lẽ các vị đại ca đại tẩu nhẫn tâm để chúng ta chết đói sao?"

Tam tẩu phì cười:"Lại muốn nịnh bợ chúng ta đây mà, chết đói thế nào được, Cổ gia nếu để cho con cái chết đói thì làm sao có thể là đệ nhất môn đình? Cha, mẹ, hai người xem, ba tiểu nha đầu này không có tiền của Lục ca thì chết đói, phủ nhà ta sao lại túng quẫn đến độ này? Đúng là đám nha đầu này trong mắt chỉ có mỗi Lục ca, những người khác đều bị vứt sang một bên. Cha, mẹ, đây chính là điển hình của thói vong ân phụ nghĩa đó nha."

Phương Lưu Vân thích chí cười nói:"Ta thấy tốt nhất là đem ba nha đầu này cho Cổ Hạo Nhiên nuôi dưỡng luôn đi, thế là ta được rảnh rang nhàn hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net