Chương 14: Ta Cũng Muốn Cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đùa gì vậy, mẹ đừng có hại con, con không cần ba tiểu quỷ này." Cổ Hạo Nhiên nghe Phương Lưu Vân nói muốn đẩy ba tiểu muội cho hắn trông nom liền giãy nảy lên. Trong đại sảnh lập tức vang lên một tràng cười to, ngay cả Cổ Hạo Vũ vốn lạnh lùng cũng mỉm cười một chút.

Điệp Y nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, mẹ hiền con thảo, huynh đệ hòa hợp, khiến cho nàng cảm thấy trong lòng rỗng tuếch, cha mẹ, anh em, họ hàng thân thích đều là những thứ nàng chưa từng có, cũng không hi vọng mình sẽ có, cho nên thực ra cảm giác được cha mẹ yêu thương, anh em trêu chọc nhau là cảm giác như thế nào nhỉ? Nàng vốn không biết và cũng không muốn biết cảm giác đó.

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên đứng ở giữa sảnh lấy một địch sáu, cùng mẹ hắn và năm chị dâu đấu khẩu, mặc dù lời lẽ đều không coi đối phương ra gì nhưng không hiểu sao lại ấm áp đến lạ lùng. Phương Lưu Vân mặt mũi nghiêm nghị nhưng trong ánh mắt tràn đầy ý cười, nụ cười trong đáy mắt ấy mới dịu dàng làm sao, phải có tình cảm như thế nào thì mới có được vẻ dịu dàng đến thế? Nàng không hiểu, nhưng nàng biết vừa rồi bà cũng dùng ánh mắt dịu dàng ấy nhìn nàng, nên nàng đã không gạt tay bà ra.

Điệp Y cúi đầu lẩm bẩm tự hỏi: "Đây là tình thân sao? Tình thân là như thế này sao?" Suy tư nửa ngày cũng không đưa ra được câu trả lời, chỉ cảm thấy không ghét bỏ cũng không nguy hiểm, nàng vốn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, không nguy hiểm tức là có thể tới gần.

"Gia gia, nãi nãi, tiểu thẩm ở đâu? Mộng Tầm và các đệ đệ đến xem tân nương tử. Từ cửa đại sảnh, năm sáu đứa trẻ líu ríu chạy vào.

Cổ Hạo Danh ngồi gần nhất liền đứng dậy, ôm lấy đứa trẻ vừa chạy vừa vấp ngã ở sau cùng, cười nói: "Tiểu Mộng Tâm chậm chậm chút nào, con còn nhỏ như vậy đã chạy theo các ca ca xem tân nương tử làm gì?"

Tiểu Mộng Tâm mới hai tuổi vừa quệt nước miếng vẫn còn nhểu bên miệng vừa nói: "Mộng Tâm theo các ca ca xem tân nương tử, xem tân nương tử cơ, tam thúc thúc ơi, tân nương tử đứng kia sao?"

Lão nhị Cổ Hạo Viễn vươn tay ôm lấy Cổ Mộng Tâm: "Gọi cha đi."

"Cha, xem tân nương tử" Tiểu Mộng Tâm lắc lư thân hình bé nhỏ nhìn chung quanh.

"Cô nương, cô chính là tân nương tử sao?" Đứa trẻ lớn nhất trong đám là Mộng Tầm ngẩng đầu hỏi Điệp Y.

Cổ Hạo Vũ đứng ở bên cạnh Điệp Y cao giọng nói: "Con phải gọi là lục thẩm, nàng là thê tử của lục tiểu thúc, phải biết trên biết dưới chứ?"

Cổ Mộng Tầm tuy mới có tám tuổi nhưng đã ra dáng một tiểu công tử, cậu bé ngước khuôn mặt tuấn tú chăm chú ngắm nhìn Điệp Y, sau khi nhìn tuốt một lượt từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá một hồi thì đột nhiên tiến tới rẽ Hạo Vũ và Hạo Vân ra, kéo tay Điệp Y, nắm lấy vạt áo của nàng, ý muốn nàng cúi thấp xuống. Điệp Y lạnh lùng nhìn nhóc con này một lúc, sau đó cũng chậm rãi ngồi xuống ngang tầm với nó.

Mộng Tầm chờ Điệp Y ngồi xuống xong, mới ôm lấy cánh tay Điệp Y, ghé sát vào mặt nàng thơm một cái lên má, sau đó ôm chặt lấy nàng nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, đừng gả cho tiểu thúc, chờ Mộng Tầm trưởng thành, Mộng Tầm sẽ thành thân với tỷ tỷ xinh đẹp"

Đại sảnh lại một lần nữa vỡ òa ra sau câu nói của cậu nhóc Mộng Tầm. Cổ Hạo Ảnh buồn cười nói: "Đại ca, con của huynh dám tranh thê tử của lão Lục kìa, ha ha, tiểu Mộng Tầm của chúng ta có tiền đồ, có tiền đồ."

Tiểu Mộng Tâm đang được Cổ Hạo Viễn bế cũng vùng vẫy đòi xuống, chân vừa chạm đất đã bổ nhào vào lòng Điệp Y, hôn chụt một cái lên mặt nàng rồi dõng dạc nói to: "Con cũng muốn thành thân với tỷ tỷ xinh đẹp." Điệp Y nhìn bé con mặt bụ sữa, trên mặt tuy rằng không biểu lộ cảm xúc gì nhưng cũng giang tay ôm Tiểu Mộng Tâm.

Đại tẩu Hoa Cận xùy một tiếng, cười nói: "Tình cảm thắm thiết nhé, Lục đệ, đệ có đối thủ."

Tam tẩu Bạch Thiên cũng cười khúc khích nói: "Điệp Y của chúng ta già trẻ đều thích, lão Ngũ cứ cẩn thận đấy, ha ha." Những người khác đều cười ngả nghiêng, trong đại sảnh, từ họ hàng thân thích đến người hầu đều che miệng cười như nắc nẻ, Phương Lưu Vân ngồi ở vị trí chủ toạ sớm đã cười đến gập cả bụng trên ghế, sức hút của Điệp Y thật ghê gớm biết nhường nào.

Cổ Hạo Nhiên nhất thời cảm thấy tức sôi me, nếu nói Điệp Y cố ý quyến rũ thì còn có cớ để mà chỉ trích nàng, nhưng đây một câu nàng cũng chưa nói mà đã quyến rũ được hai người, thử hỏi hắn phải làm sao đây? Cổ Hạo Nhiên tức giận cũng bởi vì một nguyên nhân khác nữa, hắn mới là thân nhân của bọn họ, là người đáng lẽ ra bọn họ phải quan tâm đến, ấy thế mà cả nhà từ trên xuống dưới ai cũng bênh vực nàng, lại còn thằng oắt con kia chưa chào hỏi thúc thúc của nó được một câu đã dám ngang nhiên tranh thê tử của hắn, thế này thì quá lắm rồi, không thể nhịn được nữa...

"Biến, biến ra chỗ khác mà chơi, ôn con, chờ đến khi mi trưởng thành, nàng đã là đóa hoa cúc của ngày hôm qua rồi, còn cưới xin cái nỗi gì, về nhà với cha mi đi, đại ca, nhị ca, rước con các huynh đi đi."

Mộng Tầm nhìn chằm chằm Cổ Hạo Nhiên nói: "Hoa cúc của ngày hôm qua con cũng cưới, con sẽ cưới tỷ tỷ xinh đẹp". Nói xong lại quay sang thủ thỉ với Điệp Y: "Tỷ tỷ xinh đẹp, đừng gả cho tiểu thúc, thúc ấy ngoài cái mã ra thì chả có gì tử tế cả, phong lưu đã thành tính, bên ngoài có cả rổ tình nhân, thúc ấy sẽ không đối xử tốt với tỷ tỷ đâu, huống hồ Mộng Tầm đã hôn tỷ tỷ rồi, phụ thân có dạy ta nếu đã có hành động trêu đùa khinh bạc nữ tử thì nhất định phải chịu trách nhiệm, tỷ tỷ, Mộng Tầm sẽ chịu trách nhiệm, tỷ yên tâm đi."

Cu cậu vừa nói dứt lời, mọi người đều phá lên cười, tam tẩu Bạch Thiên mải cười đến mức ngã cả lên người Cổ Hạo Danh, hai người cùng cười đến híp cả mắt, nhị tẩu Thanh Nhu kéo tay Cổ Hạo Vũ, chỉ vào Đại tẩu Hoa Cận cười nói: "Đại ca, Đại tẩu, dạy đúng lắm." Cổ Hạo Vũ cũng cười gật đầu: "Nói đúng lắm, nên chịu trách nhiệm, nên chịu trách nhiệm."

"Rầm, rầm" Lão Ngũ Cổ Hạo Ảnh vỗ đồm độp lên bàn trà, cười đến chảy cả nước mắt, nói: "Ngoài cái mã đẹp ra thì chẳng được cái gì tử tế, lão Lục, đệ cũng có ngày hôm nay, ha ha ha"

Tứ tẩu Tử Mẫn và Ngũ tẩu Linh Tĩnh cũng ngả nghiêng vì cười, Cổ Hạo Thanh được tiếng là nghiêm túc cũng phải ôm mặt, hich hích nói: "Này thì cả một rổ tình nhân, đại ca, huynh dạy thằng bé như thế thật à? Không sai, không sai, anh hùng xuất thiếu niên, đại ca, có chí khí."

(anh hùng xuất thiếu niên: từ những người thanh niên sẽ cho ra nhiều anh hùng. theo)

Đại ca Cổ Hạo Dương và Hoa Cận chỉ biết dở khóc dở cười nhìn nhau. Trước vẻ mặt kiên quyết của Cổ Mộng Tầm, Cổ Hạo Nhiên tức đến mức đầu xì ra khói, quay ra hét lên với Cổ Hạo Dương: "Một rổ tình nhân ư? Sao ta lại không biết ta có một rổ tình nhân? Đại ca, huynh giải thích đi!"

Cổ Hạo Dương sờ sờ mũi, cười hề hề rồi quát Mộng Tầm: "Những lời vừa rồi con nghe ai nói? Ta nhớ ta không có dạy con điều này."

Mộng Tầm vênh váo nhìn Cổ Hạo Nhiên đang tức đến xanh mặt, nói: "Là Ngũ thúc nói, Ngũ thúc nói tướng tá tiểu thúc như vầy, không biết đã làm bao nhiêu nữ tử ở bên ngoài thần hồn điên đảo, lần này tiểu thúc cưới thê tử về nhà, có bao nhiêu tình nhân đau lòng đến mức cơm nước cũng bỏ, đứt ruột đứt gan."

Cổ Hạo Nhiên vừa nghe xong thì quay phắt lại, mặt đen như đít nồi lừ lừ bước tới trước mặt Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Ảnh không ngờ chuyện xấu lại rớt xuống đầu mình nhanh thế, hốt hoảng chạy tới trốn sau lão tứ Cổ Hạo Thanh, mồm la bai bải: "Không phải tại ta, ta không nói với tiểu Mộng Tầm, tiểu Mộng Tầm hãm hại ta. Vả lại, tình nhân là ý nói người khác thấy tướng mạo ngươi đẹp đẽ mới đâm ra tự si tình, chứ không phải là tình nhân như mọi người vẫn nghĩ. Lão lục nhà chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, văn nhã phong độ, là nhân trung long phượng, tính cách lại tỉ mỉ chi li khó tính khó chiều, người trong thiên hạ xứng đôi với đệ chỉ có Điệp Y thôi, cho nên vừa rồi chỉ là nói đùa, nói đùa thôi mà."

Cổ Hạo Nhiên nhìn Cổ Hạo Ảnh kéo Cổ Hạo Thanh chắn trước mặt không cho mình lại gần hắn tính sổ, liền oán giận rít lên: "Ngũ ca, huynh hãy đợi đấy, ta sẽ tính sổ với huynh sau." Dứt lời, xoay người tiến về phía Mộng Tầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net