Chương 15: Ngươi Là Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộng Tầm thấy Cổ Hạo Nhiên đang hùng hổ tiến đến liền giang hai tay đứng chắn trước người Điệp Y, trừng mắt nói: "Không được bắt nạt tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp là của Mộng Tầm."

Sắc mặt Cổ Hạo Nhiên càng thêm khó coi, quờ tay túm lấy áo Mộng Tâm, gí sát mặt vào mặt nó gằn giọng: "Thích nói chuyện chịu trách nhiệm hả, chưa tới lượt nhóc đâu, ta đây ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, trâu chậm uống nước đục, bây giờ nàng đã là vợ ta, là người của ta, cả đời này mi đừng hòng tơ tưởng." Nói xong tiện tay nhấc Mộng Tầm đi tới hai bước nữa, ném nó vào lòng Cổ Hạo Dương.

"E hèm, ta nói này Cổ Hạo Nhiên, chuyện tình cảm phòng the của các ngươi thì đừng có nói ở đây, chúng ta đều biết Điệp Y là thê tử của ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, những đây là nơi đông người, phải chú ý một chút, đừng có dạy hư trẻ nhỏ." Phương Lưu Vân ngồi trên nghiêm trang nhìn Cổ Hạo Nhiên.

Mọi người trong đại sảnh vốn đang cười đùa, vừa nghe lời này lập tức im lặng, được một lúc không biết ai không nhịn được cười "xì" một tiếng, ngay sau đó những tràng cười không thể dừng được lại liên tiếp vỡ ra, Cổ Hạo Nhiên bây giờ cũng cảm thấy vừa xong mình nói năng không được đứng đắn, xấu hổ đỏ cả mặt.

Điệp Y ôm Mộng Tâm đứng lên coi như không có chuyện gì xảy ra, bé con này ôm thật mềm khiến nàng quên luôn thói quen không gần gũi người khác.

Mọi người trong đại sảnh sợ Điệp Y xấu hổ, đều cố gắng nín cười. Lúc này, Cổ Hạo Vũ mười tuổi mới bước đến nắm chặt góc áo Điệp Y nói: "Tiểu tẩu tử, tiểu ca này trông bản mặt đã thấy không tin được, nhưng huynh ấy nói tẩu là của huynh ấy, vậy huynh ấy cũng là của tẩu, nếu tiểu ca có làm chuyện gì có lỗi với tẩu, tẩu nhất định không cần nương tay, phải cho huynh bớt kiêu ngạo đi mới được."

Cổ Hạo Nhiên vốn đang xấu hổ, vừa nghe Cổ Hạo Vũ ở trước mặt bao người nói hắn không đáng tin lại nổi giận, quay phắt sang nạt nộ: "Nàng là của ta thì tức là của ta, có liên quan gì đến việc ta có trở thành chỗ dựa của nàng hay không, nha đầu này hôm nay muốn làm phản hả?"

Điệp Y đưa mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Hắn là của ta sao?"

Cổ Hạo Vân đang đứng ở một bên xem tấu hài, cười nói: "Đúng vậy, nếu tiểu ca nói tẩu là của huynh ấy, không cần biết ai là chỗ dựa của ai, huynh ấy cũng vẫn là của tẩu, tiểu tẩu tử, hôm nay tẩu mới vào cửa, tiểu ca đã dám nói như vậy, về sau tiểu ca lại chẳng đè đầu cưỡi cổ tẩu ấy chứ, tốt nhất sau này tẩu phải quản lý chặt chẽ huynh ấy mới được."

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên biến sắc, "của ta", hai chữ này rất hay, nếu đã là của ta, vậy nàng không cần khách khí, là của mình thì nên để mình tự dạy dỗ, nhờ vả người khác không phải tác phong của nàng, ở nơi xa lạ này có một thứ thuộc về mình, cảm giác cũng không tồi.

Cổ Hạo Nhiên thấy ánh mắt Điệp Y nhìn mình không ngừng thay đổi, giống như thợ săn nhìn con mồi, ánh mắt nàng lần đầu tiên có sự coi trọng hắn, đánh giá hắn, nhưng tuyệt đối không phải ánh mắt nhìn trượng phu, mà là đang nhìn đồ vật thuộc sở hữu của mình, soi mói đánh giá rồi cảm thấy vừa lòng, không khỏi lặng lẽ rùng mình một cái, cảm giác sau lưng một cơn gió lạnh từ từ thổi tới.

Cổ Hạo Nhiên yên lặng bước đến bên cạnh Điệp Y, căm tức nhìn ba tiểu nha đầu kia, nói: "Ba tiểu nha đầu các ngươi, nói tạm biệt với tiền tiêu vặt hàng tháng đi, sau này đừng hòng moi được một đồng một hào của ta."

Cổ Hạo Vũ còn chưa kịp kêu oan, Phương Lưu Vân đã lên tiếng: "Tiểu Vân, Tiểu Vũ đừng nghịch nữa, phải biết nghĩ trước khi nói chứ, các con muốn quan tâm đến tiểu tẩu tử cũng không thể nói hỗn với tiểu ca, tiểu ca của các con ngày thường là người thế nào các con còn không rõ sao? Đừng nói linh tinh." Tiểu Vũ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng Tiểu Vân đã mười sáu tuổi, có chút hiểu biết, những lời vừa rồi chẳng qua là nghĩ cho tiểu tẩu tử, nhưng hơn hết là quan tâm đến tiểu ca, càng nói tiểu ca chơi bời, tiểu tẩu tử có thể sẽ càng để ý chăm sóc tiểu ca hơn, cô bé không nghĩ tới nói quá lên có khi lại phản tác dụng, lúc này bị mẫu thân nhắc nhở mới không dám nói bừa nữa.

Điệp Y nhìn sắc mặt khó coi của Cổ Hạo Nhiên, một tay ôm tiểu Mộng Tâm, một tay chìa ra trước mặt hắn, mọi người trong đại sảnh đều tò mò nhìn nàng.

Cổ Hạo Nhiên vừa thấy động tác của Điệp Y, tự dưng lại nhớ đến lúc nàng ném hắn xuống sông lúc trước, không khỏi cảnh giác nhìn Điệp Y nói: "Ngươi định làm gì?"

Điệp Y thản nhiên: "Đưa tay đây."

Cổ Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn Điệp Y, chậm rãi đưa tay, hắn cũng muốn biết Điệp Y định làm gì. Điệp Y cầm tay Cổ Hạo Nhiên, nhìn hắn nói: "Nhớ kĩ, từ hôm nay trở đi ngươi là của ta."

Cổ Hạo Nhiên đầu tiên ngẩn người, sau đó mặt hơi hơi đỏ lên, rồi lại lập tức xanh mét, nói:"Ta nói ta là của ngươi khi nào? Ngươi là nữ nhân đương nhiên phải thuộc về nam nhân, làm gì có chuyện nam nhân thuộc về nữ nhân." Nói xong khẽ giằng tay ra.

Điệp Y đột nhiên nắm chặt tay Cổ Hạo Nhiên, chậm rãi nói: "Ngươi vừa mới tuyên bố ta là của ngươi, vậy ngươi cũng chính là của ta, nếu ngươi muốn khiêu khích ta thì cứ thử xem."

Cổ Hạo Nhiên không thoát được tay Điệp Y, nghe nàng nói thế trong mắt bỗng lóe lên tia sáng, lật cổ tay bắt lấy tay Điệp Y, mạnh mẽ kéo nàng lại gần, nhìn chòng chọc một lúc rồi mới cắn răng trầm giọng nói: "Tốt, ta muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh đến đâu, dám khiêu khích ta, ngươi cũng thử xem."

Hai người nhìn nhau mắt tóe lửa, mọi người đều nhận thấy giữa họ không chỉ đơn giản là tình cảm phu thê. Ngoại trừ ba tiểu nha đầu và họ hàng thân thích đang kinh ngạc, Cổ Chấn, Phương Lưu Vân và năm huynh đệ còn lại của Cổ gai đều như đã hiểu hết sự tình, ai nấy mặt mày tươi cười ung dung ngồi một bên, nhàn nhã như đang xem kịch.

"Thôi thôi, đi ăn cơm, có chuyện gì vừa ăn vừa nói, đây là bữa cơm đầu tiên của Điệp Y ở Cổ gia, lại đây, Điệp Y, mẹ đưa con đi." Phương Lưu Vân cười khẽ, đứng lên kéo Điệp Y đi về hướng nhà ăn phá vỡ không khí yên tĩnh trong đại sảnh,.

Nhà họ Cổ vốn đông người, đến bữa cơm cũng không nhất thiết phải tập trung hết ở phòng ăn, nhưng hôm nay vì đón dâu mới cho nên tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, nhà ăn lớn lúc này không còn một chỗ trống, con trai ngồi cùng cha mẹ, các chị em dâu và con gái ngồi cùng một bạn, cháu chắt ngồi một bàn, sau đó là bà con thân thích rồi đến các quản gia làm lâu năm và giữ vị trí quan trọng, tất cả hơn mười bàn ăn lớn. Những người đứng đầu Cổ gia ngồi ở hai bàn trên cùng, ngăn cách với các bàn khác bằng hai tấm rèm mảnh.

Đại tẩu Hoa Cận đang muốn gọi Điệp Y tới ngồi cạnh mình thì nghe Phương Lưu Vân cười nói: "Điệp Y là con dâu mới, hôm nay sẽ ngồi cùng bàn với chúng ta, lại đây Điệp Y, tới ngồi cạnh ta." Vừa nói vừa kéo Điệp Y ngồi xuống, Cổ Hạo Nhiên đi sau ngồi cạnh Điệp Y.

Tam tẩu Bạch Thiên nghe vậy phì cười, nói: "Mẹ, Điệp Y mới tới, mẹ đừng làm muội ấy sợ, con thấy để muội ấy ngồi cùng bàn với chúng con thì hơn."

Phương Lưu Vân cười hà hà nói: "Dù sao sớm hay muộn cũng phải quen với tác phong của nhà này, không bằng làm quen luôn từ hôm nay đi." Điệp Y lắng tai nghe hai người nói chuyện, thấy ánh mắt mấy chị dâu như đang mong chờ gì đó thì lẳng lặng đề phòng, hàn khí quanh người cứ thế vô thức tản ra. Phương Lưu Vân bỗng nhiên ngẩn người, bà biết Điệp Y thoạt trông lạnh nhạt, nhưng cũng chỉ nghĩ là do ở trong núi quá lâu không tiếp xúc với người khác nên nàng có cảm giác khó gần, không đến mức làm người khác kinh sợ. Thế mà lúc này khí tức từ phía nàng khiến bà có cảm giác bị áp lực, cảm giác chỉ có từ người cao quý có địa vị. Phương Lưu Vân không khỏi kinh ngạc về điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net