Chương 16: Làm Trâu Làm Ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Điệp Y chỉ cảnh giác thầm trong lòng cho nên ngoài Phương Lưu Vân ngồi gần nhất cảm giác được nàng có chút gì đó khác thường, những người còn lại trên bàn ăn đều không để ý, mà cùng tập trung vào Cổ Hạo Nhiên.

Mọi người đều nhìn Cổ Hạo Nhiên bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Điệp Y nghiêng nhẹ mặt về phía hắn, liền thấy Cổ Hạo Nhiên đã xăm xăm xắn tay áo lên, hùng hổ nói: "Bắt đầu đi, xem ai sợ ai."

Phương Lưu Vân cười vang, vỗ tay ra lệnh: "Đem đồ ăn lên." Lập tức, lũ hầu gái xếp thành hàng dài dâng món, chỉ một lúc bàn ăn đã đầy chật các những sơn hào hải vị, Điệp Y không gọi được tên món, chỉ thấy mùi thơm ngào ngạt.

Phương Lưu Vân nhìn trận địa đã sẵn sàng chờ đón Cổ Hạo Nhiên, nhẹ giọng cười nói:"Ăn cơm đi." Sau đó quay sang bảo Điệp Y: "Con thích ăn gì thì ăn, không cần giữ ý." Bà vừa nói vừa gắp một đũa thức ăn đặt vào bát cho nàng.

Điệp Y khẽ gật đầu rồi ăn một miếng, rất ngon, khi ngẩng lên, nàng liền thấy trừ Cổ Chấn, Phương Lưu Vân và nàng thì sáu người còn lại không ai động đũa. Hơi ngạc nhiên, Điệp Y liếc mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, tay kè kè đũa như hổ rình mồi nhưng không hề động thủ, năm người kia trông cũng y chang như vậy

Phương Lưu Vân thấy vẻ ngạc nhiên của Điệp Y thì bật cười, giải thích với nàng: "Lũ trẻ nhà này muốn ăn thì phải cướp được, không cướp được thì còn phải chịu phạt, từ trước đến giờ Hạo Nhiên đều là người thắng, hôm nay xem ra năm tiểu tử kia quyết liên thủ quật lại nó rồi. Điệp Y, đừng lo lắng, chúng ta ngồi một bên xem náo nhiệt." Điệp Y không trả lời, ngẩng đầu xem mọi người định làm như thế nào, trò này trước kia nàng cũng từng chơi, chẳng qua hình phạt là sẽ không thể nhìn thấy mặt trời mọc ngày hôm sau.

Phương Lưu Vân vừa nói xong, Cổ Hạo Nhiên đã tức tốc múa đũa cướp thức ăn. Lập tức, đôi đũa của Cổ Hạo Ảnh phóng tới từ bên trái, gạt tay hắn ra. Cổ Hạo Nhiên không dềnh dàng tranh chấp với Hạo Ảnh, liên tục đổi hướng nhằm vào các đĩa khác, nhưng chỉ cần hắn vừa chớm thò đũa vào thôi, y như rằng sẽ có một đôi đũa vụt qua chặn lại

"Tiểu Lục à, xem ra công phu của đệ chẳng tiến bộ chút nào, trò trẻ con của đệ không vượt ải được đâu. Tiểu Lục, năm nay tơ lụa của ta vẫn chưa chắc chân ở phía nam, đệ mà thua nhất định phải thay ta đến đó gầy dựng cơ sở nhé." Cổ Hạo Dương mỉm cười thọc đũa đoạt lấy miếng thịt gà Cổ Hạo Nhiên đang định gắp.

"Đại ca, có mỗi một miếng thịt gà thôi mà kết luận thắng thua e là còn quá sớm." Cổ Hạo Nhiên nhăn nhó bác bỏ yêu cầu của Cổ Hạo Dương.

"Tiểu Lục, thua thì phải giúp ta quản lý tiền trang trong một tháng." Cổ Hạo Viễn nói rất lạnh lùng, vừa ăn vừa nhanh tay đẩy đũa của Cổ Hạo Nhiên ra.

"Lục đệ à, Tam ca thương ngươi lắm, tửu lâu của ta chỉ nhờ đệ trông hộ nửa tháng là được rồi." Cổ Hạo Danh cười hì hì giật lấy miếng rau trên đũa Cổ Hạo Nhiên.

"Tứ ca cũng không có yêu cầu gì lớn đâu, ngươi đi khai mỏ hai mươi ngày trong rừng giúp ta là được." Cổ Hạo Thanh nói chuyện đến nơi hoang vu khai mỏ bằng giọng điêu nhẹ tênh như lông hồng, quả là hiểm chiêu, Cổ Hạo Nhiên mặt xanh lè, không nói nổi một câu.

"Lão Lục, Ngũ ca thực không có điều kiện gì, công việc của ta ta vẫn xử lý tốt được, chỉ là ta muốn đổi giường hắc ngọc của ta lấy giường làm bằng gỗ tử đàn ngàn năm của đệ thôi." Cổ Hạo Ảnh nở một nụ cười vô cùng quyến rũ với Cổ Hạo Nhiên, đồng thời cũng thẳng thừng gạt đũa của hắn ra.

Cổ Hạo Nhiên điên tiết gào lên: "Huynh cứ ngồi đấy mà mơ, chiếc giường đó của ta cả vương triều Thánh Thiên này không có cái thứ hai, muốn có nó à, còn khướt!"

Phương Lưu Vân cười rũ ra nói: "Thua thì phải chịu thôi, đây là quy củ Cổ gia, Hạo Nhiên à, nếu con không cố gắng, thức ăn trên bàn hết rồi, con cứ chuẩn bị tinh thần mà làm trâu làm ngựa đi, à, đúng rồi, ta thích chiếc lâu thuyền của con, trông nó đẹp hơn thuyền của ta."

Cổ Hạo Nhiên nghe Phương Lưu Vân nói thế, tức đến xì khói, không thèm tranh cãi nữa, dồn sức tấn công các món ăn. Công phu của hắn vốn yếu nhất trong số sáu huynh đệ Cổ gia, mà năm người kia lại hè nhau úp sọt hắn, ở lĩnh vực khác còn có thể xoay sở được, nhưng bàn đến công phu thì quả thật cũng có một chút khó khăn.

Điệp Y vừa ăn vừa xem, thức ăn trên bàn đã giảm nhiều, mấy người Hoa Cận vẫn ung dung ngồi một bên xem các đức ông so găng, huyên thuyên cười nói. Điệp Y lắng nghe thì biết, trước kia đám Cổ Hạo Dương bại trận đều bị Cổ Hạo Nhiên bắt làm giúp hắn không ít việc, nhưng theo quy định, người chưa thành thân thì mọi người không được liên thủ đối phó, cho nên mỗi lần Cổ Hạo Nhiên gặp nguy hiểm đều đào thoát thành công. Lần này hắn đã thành thân, đám ca ca của hắn làm sao bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này được, tất cả tung toàn lực tiến công, xem ra lần này Cổ Hạo Nhiên không thoát nổi kiếp nạn làm trâu làm chó đền bù những gì hắn đã gây ra.

Điệp Y đột nhiên hỏi: "Không cho phép hỗ trợ sao?"

Phương Lưu Vân ngẩn ra, sau đó cười nói: "Con muốn giúp sao? Quy định không nói là không được hỗ trợ, nhưng con cho rằng có thể tranh giành với năm đứa kia sao? Ngay cả tứ tẩu Tử Mẫn vốn cũng biết võ công mà năm đó cũng không thể giúp Hạo Thanh, huống chi con còn không có tý công phu nào." Lúc đầu bà thấy Điệp Y không kinh ngạc, cũng không tỏ vẻ quan tâm, giống những người khác chỉ đứng ngoài quan sát, bà còn tưởng quan hệ giữa Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên không tốt, bây giờ mới thấy nghĩ vậy hình như hơi sớm.

Điệp Y nghe xong cũng không nói gì, nhìn Cổ Hạo Nhiên đang cố gắng phấn đấu, mọi người trên bàn đương nhiên nghe thấy những gì Phương Lưu Vân nói với Điệp Y, không khỏi liếc một con mắt sang phía Điệp Y. Điệp Y cũng không vội động thủ, tiếp tục quan sát, mà Cổ Hạo Nhiên cũng không để ý tới Điệp Y, vẫn đang ra sức hoàn thành mục tiêu.

Mắt thấy thức ăn trên bàn đã sắp hết mà Điệp Y vẫn ngồi bất động, Cổ Hạo Dương cùng Cổ Hạo Viễn liếc nhau, cùng nhíu mày khó hiểu; Cổ Hạo Nhiên ngược lại vẫn hết sức bình tĩnh, đũa trên tay càng lúc càng tăng tốc, nhưng vẫn không tìm được một khe hở nào giữa tầng tầng lớp lớp những đôi đũa chắn giữ.

Mãi một lúc lâu, Điệp Y mới buông đũa trong tay, từ tốn nhấc lên một đĩa quả khô, Phương Lưu Vân thấy vậy liền nhắc nhở: "Phải cùng Hạo Nhiên tranh đồ ăn mới được tính, chứ con đặt đồ ăn vào bát nó thì vô dụng."

Điệp Y cúi đầu lạnh lùng nói: "Ta có nói sẽ giúp hắn sao?" Nghe vậy, mọi người trên bàn giật mình, nhân lúc ai nấy còn ngẩn người, đột nhiên Điệp Y ném cả đĩa quả khô vào Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Viễn đang ngồi đối diện nàng, Cổ Hạo Dương ngửa tay đón được cái đĩa, Cổ Hạo Viễn cũng nhanh tay vung đũa kẹp lấy quả khô đang bắn về phía mình.

Cổ Hạo Nhiên vốn rất thông minh, thấy vậy cũng không tiếp tục cướp thức ăn nữa mà nhanh chóng gắp rau xanh, thịt bò vứt về phía ba người còn lại. Trong lúc Cổ Hạo Danh, Cổ Hạo Thanh, Cổ Hạo Ảnh nghiêng người né tránh hoặc đỡ được thức ăn, Cổ Hạo Nhiên đã cướp được một miếng rau, hả hê bỏ vào miệng.

Năm người đám Cổ Hạo Dương đều vướng thức ăn trên đũa, chưng hửng nhìn Cổ Hạo Nhiên đắc ý. Cổ Hạo Danh nửa cười nửa mếu nói: "Đệ đắc ý cái gì, nếu không phải Điệp Y giúp đệ, đệ đã phải sung quân đi khai mỏ từ lâu rồi."

Cổ Hạo Nhiên hừ một tiếng: "Đệ cũng đâu có bảo nàng giúp."

Điệp Y cũng lạnh lùng nói: "Người của ta chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho ta mà thôi."

Cổ Hạo Nhiên nghe thấy vậy, quay sang nói với nàng: "Ngươi đừng mơ." Điệp Y lạnh lùng nhìn hắn, cũng không thèm cùng hắn tranh cãi. Cổ Hạo Nhiên thấy mấy huynh đệ đều đang ái muội nhìn hắn thì không khỏi tức giận nói: "Để xem ai làm trâu làm ngựa cho ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net