Chương 19: Nào thì mua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điệp Y lạnh lùng ngồi yên, không hề tỏ vẻ muốn ra giá, Cổ Hạo Nhiên ở lầu hai không khỏi nhíu mày khó hiểu, nàng đã tới tận đây mà không tranh hoa khôi với hắn thì định làm gì? Vừa nghĩ vừa đứng lên tiến đến sát bên cửa sổ, cúi người nhìn xuống. (cận thận lộn cổ xuyên không đến hiện đại giờ)

Tú bà hô to ba lần không ai lên tiếng trả lời liền tuyên bố đêm đầu tiên của hoa khôi thuộc về Cổ Hạo Nhiên, mọi người xung quanh lại rộ lên xì xào, ngược lại, trên lầu, Cổ Hạo Nhiên chẳng lấy gì làm thoải mái, nếu chiến đấu và chiến thắng Điệp Y thì mới có lí do để đắc ý, chứ dễ dàng như thế này lại khiến hắn hoài nghi, bứt rứt.

Đang lúc Cổ Hạo Nhiên đăm chiêu ngắm nghía Điệp Y thì tú bà lại dẫn một người khác lên đài. Hóa ra đêm nay kĩ viện còn bán cả đêm đầu tiên của một tiểu quan, đó là một cậu bé thoạt trông nhỏ nhắn, vẫn còn thiếu niên, khuôn mặt xinh xắn còn rất non nớt, hiển nhiên chưa từng trải sự đời, duy có đôi mắt đẹp là ánh lên nỗi căm phẫn, tỏ rõ ý chí bất khuất, quyết không chịu nhục, xem ra cậu bé này cũng không tự nguyện đến đây.

Bên dưới đài lúc này có vài người vừa thấy cậu bé xuất hiện liền lên tiếng tán thưởng, cảnh tượng ấy làm Điệp Y nhớ về ngày trước, trong giới hắc đạo cũng có nhiều tổ chức buôn bán người, trai gái đủ cả, mà có rất nhiều ông trùm xã hội đen có sở thích luyến đồng, không ngờ về thời cổ đại cũng có hình thức này. Nàng khẽ nhếch miệng cười.

"Giá khởi điểm bảy trăm lượng. Xin mời các vị khách quan ra giá!" Tiểu quan so ra kém hơn hoa khôi cho nên giá khởi điểm cũng thấp hơn.

"Một ngàn lượng." Điệp Y ngả lưng ra ghế, lạnh lùng hô lên một tiếng. Trên đài, tú bà còn chưa nói được câu nào thì trên nhã gian, Cổ Hạo Nhiên đã đấm xuốn bàn, lạnh mặt nói: "Được lắm, Điệp Y, ta còn đang không hiểu sao ngươi không tranh hoa khôi với ta, hóa ra là muốn mua tiểu quan, khá lắm." Sau đó lập tức gằn giọng ra giá: "Hai ngàn hai."

Điệp Y không thèm quay đầu lại, tiếp lời:"Ba ngàn lượng."

Mọi người trong đại sảnh đều bị hai người thu hút, ánh mắt không ngừng luân chuyển từ cửa sổ nhã gian tầng hai đến chiếc bàn sát bên đài, hiếu kì vô cùng. Ở đây có ai lại không biết Cổ Lục thiếu gia nổi tiếng là lắm tiền nhiều của, vậy mà vị công tử đẹp trai này không biết từ đâu đến lại dám tranh người với Cổ Lục thiếu gia, quả là chuyện lạ ngàn năm có một, không xem không được!

Cổ Hạo Nhiên tiếp tục nâng giá: "Bốn ngàn lượng." Tiền không thành vấn đề, cốt yếu là không thể để thua, nếu chỉ có mình thôi, vừa cưới đã đi chơi đêm đầu của hoa khôi, cùng lắm chỉ mang tiếng là phong lưu, nhưng nếu để lão bà vừa cưới về nhà mình đi mua đêm đầu tiên của tiểu quan thì thật chẳng khác nào tự bôi tro chát trấu lên mặt, nàng mua xong thì coi như mình cũng mất hết thể diện, từ nay lưu danh sử sách không thể ngẩng mặt lên nhìn đời.

Điệp Y cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, chuẩn bị ra giá tiếp thì bỗng thấy cậu bé đang bị giữ chặt trên đài quỳ xuống, hướng về phía nàng, dõng dạc nói: "Xin hãy mua ta, ta không muốn ở lại đây, xin ngươi mua ta."

Điệp Y ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt cậu bé không hề có sự sợ hãi, cũng không tỏ vẻ van lơn, càng không giống như muốn nịnh bợ kẻ có tiền, mà chỉ có ý chí bất khuất, gặp khó không sờn. Bên tai nàng lại vang lên tiếng cười nhạo của đám người trong kĩ viện, tiểu quan này cũng chỉ để chơi đùa, nếu muốn mua thì phải mua loại cao cấp hẳn, chứ tên nhóc này mà mua về quá bằng bôi nhọ thanh danh của người mua. Cậu bé kia chắc cũng đã nghe thấy hết những gì mọi người bàn tán, mặt đỏ bừng, nhưng thần sắc kiên định nhìn Điệp Y, hoàn toàn không tỏ vẻ hối hận.

Điệp Y lạnh lùng nhìn chăm chú vào đứa trẻ, tiếng ồn ào càng lúc càng to, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Báo giá đi, ta mua." Một câu nói này lập tức khiến tất cả phải im bặt.

Tú bà đứng trên đài cũng ngây người ra một lúc mới vội đáp: "Ta đi tìm lão bản hỏi giá, xin công tử chờ một chút."

Điệp Y vẫn trầm tĩnh ngồi trên ghế, mà trên lầu hai, Cổ Hạo Nhiên tức đến xanh cả mặt, phất tay áo đứng lên đi xuống lầu, Minh Thanh nhăn nhó theo sau.

Danh tiếng của Cổ Lục công tử đương nhiên không thể coi thường, Cổ Hạo Nhiên vừa xuống đã có người tự động đứng lên nhường chỗ, trong lúc đi, hắn còn thong thả phe phẩy quạt, tự nhiên chào hỏi người quen, mọi người trong kĩ viện thấy hai nam tử đẹp như hoa như ngọc ngồi sánh vai, lập tức lại xì xào to nhỏ.

Cổ Hạo Nhiên tươi cười nhìn Điệp Y, hạ giọng nén cơn giận ngút trời: "La Điệp Y, ngươi đúng là không biết trời cao đất dày, dám mua tiểu quan trước mặt ta."

Điệp Y ung dung ngả lưng ra ghế, thản nhiên nói: "Là ngươi gây sự trước."

Cổ Hạo Nhiên không tỏ thái độ, tay siết chặt cán quạt, một lúc sau nhướn mày cười nói: "Tốt thôi." Điệp Y không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Cổ Hạo Nhiên gấp quạt lại, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay bên kia, gằn từng tiếng một: "Đừng quá đáng, ai cũng có giới hạn nhất định, nếu quá giới hạn thì hậu quả khó lường."

Điệp Y không vì thế mà sợ hãi, cười lạnh một tiếng, ghé tai hắn nói nhỏ: "Là người của ta thì phải an phận, ta không thích kẻ nào động đến tôn nghiêm của mình." Trước kia trong tổ chức, ai dám bất kính với nàng đều phải chết.

Cổ Hạo Nhiên oán hận trừng mắt nhìn Điệp Y: "Ta cũng không thích người của ta không an phận, tốt hơn hết ngươi nên nhớ kĩ lời ta nói." Dứt lời, tao nhã xòe quạt, quay mặt về phía đài cao như không có chuyện gì xảy ra.

Năm cận vệ đứng sau hai cười đều nhìn nhau cười khổ, Phong nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, đêm đầu tiên của hoa khôi có cần nữa không? Tiểu quan này có mua nữa không ạ?"

Điệp Y nhìn cậu bé trên đài, lạnh lùng nói: "Mua." Soạt một tiếng, Cổ Hạo Nhiên cũng thu quạt, lạnh giọng ra lệnh: "Mua, ta muốn xem ở đây rốt cuộc ai mới là kẻ có tiền." Năm cận vệ nhìn hai người chẳng biết phải nói gì nữa, nếu tiểu quan kia về tay Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên sẽ mất mặt, đương nhiên thiếu gia phải mua bằng được rồi.

Cổ Hạo Nhiên vừa nói xong thì tú bà cũng vội vàng chạy đến, cung kính cúi đầu nói với Điệp Y:"Vị công tử này nếu muốn mua thằng bé kia thì xin trả ba vạn lượng bạc, lão bản nói sẽ trao trả khế ước bán thân của nó cho ngài."

Tú bà còn chưa nói xong Cổ Hạo Nhiên đã nói:"Đứa nhỏ rất vừa mắt ta, ta trả bốn vạn, mang giấy tờ ra đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net