Chương 2: Đại chiến đêm tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc mơ màng Điệp Y chỉ cảm thấy trên người rất nặng, như thể có cả một ngọn núi đè lên người khiến nàng không thở nổi. Ý thức vừa trở về với thân thể mới còn chưa thực sự thích ứng được, trong đầu đã xuất hiện những kí ức còn sót lại của chủ thể cũ, hiện tại bắt đầu dung nhập với linh hồn của nàng, một chốc nữa là có thể điều khiển được thân thể như ý muốn.

Điệp Y vừa tiếp nhận kí ức của cơ thể này, vừa cảm nhận áp lực kì lạ đang đè lên người mình. Nàng bỗng hoảng hốt, hình như...hình như có người đang nằm đè lên nàng! Bàn tay người đó nhanh nhẹn tuột quần áo nàng ra, và khi nàng còn đương choáng váng trước cảm giác trần trụi của da thịt thì một đôi môi rực lửa đã hạ xuống trên khuôn mặt nàng nhưng dấu hôn nóng bỏng, lúc mạnh lúc nhẹ chạy dần xuống gáy mà cắn. Trong không gian tĩnh lặng, hơi thở của người đó càng lúc càng nặng nề, dồn dập, tràn ngập ham muốn tình dục.

Trong chốc lát y phục trên người nàng đã bị ném hết sang một bên, một thân thể nóng hổi ép xuống, mạnh mẽ tách hai chân nàng ra rồi chen vào.

Điệp Y nhướn mày, một sát thủ chuyên nghiệp không bao giờ được phép tiếp xúc gần như thế này với bất kì ai, bởi như thế không khác nào giao tính mạng mình cho đối phương, mà nếu đã thế thì mặc kệ người ta có định giết mình hay không đều phải chớp thời cơ mà ra tay trước, tiên hạ thủ vi cường. Cẳn bản cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều, lại càng chưa dung nạp hết trí nhớ của thân thể, bản năng sát thủ của Điệp Y đã trỗi dậy chi phối toàn bộ thân thể còn chưa hợp nhất hoàn toàn, hai tay chớp mắt đã túm chặt lấy eo của người đàn ông nằm trên mình, dùng sức đẩy lên rồi phóng ra một cước

Chỉ thấy người nọ kinh ngạc hô lên một tiếng, nhanh nhẹn uốn thân hòng tránh đòn công kích vào bộ vị "nguy hiểm" của Điệp Y, nhưng eo vẫn dính đòn. Hắn còn chưa kịp hét lên thì tay phải của Điệp Y đã tung ra một quyền. Điệp Y không nhìn cũng biết mình chắc chắn đánh trúng, chỉ nghe "bịch" một tiếng, cả người Điệp Y nhẹ hẫng, tên quái quỷ trên người nàng hiển nhiên đã có một cuộc tiếp xúc hoàn hảo với đất mẹ thân yêu, không những thế lại va vào cái gì đó trong phòng. Chết thì chắc chả chết được, nhưng không thấy kêu ca gì.

Điệp Y đoán tên kia chắc bị đập đầu, tiếng kêu mới được một nửa đã nghẹn lại, liền yên tâm tập trung hợp nhất ý thức. Rất lâu sau Điệp Y chậm rãi mở to mắt, hiện ra trước mắt nàng là một hỉ giường lớn làm bằng gỗ lim, trạm trổ long phượng vô cùng sang trọng, kì công, nàng hơi nhấc người lên quan sát đồ vật trong phòng thì thấy có bàn bát tiên[1], bình phong mẫu đơn, lại có cả một cây nến cháy dập dờn, hết thảy đều như nói với nàng, thời đại này cách thế kỉ 21 một khoảng tương đối dài.

Lục lọi lại kí ức của linh hồn cũ cũng không giúp nàng xác định được mình đang ở triều đại nào. Ấn tượng rõ rệt nhất của nàng đó là La Điệp Y, mười tám tuổi, thuở nhỏ bị đưa lên núi cao sống biệt lập, biết một chút công phu hộ thân, cha mẹ đều đã mất, hôm nay thành thân ở nhà ông ngoại, hôn phu chính là người được đính ước từ nhỏ tên là Cổ Hạo Nhiên nhưng chưa bao giờ được gặp mặt, đại khái cũng chính là kẻ đang khỏa thân nằm lăn lóc dưới đất.

Điệp Y lạnh nhạt nhìn chàng trai nằm bất động trên sàn, đang tính đứng dậy thì thấy Cổ Hạo Nhiên rên lên một tiếng, chậm rãi động đậy người. Vừa rồi nàng ra tay rất mạnh bạo, tuy không thể giết được người, những cũng đủ khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh cả nửa ngày là ít, không ngờ tên này lại tỉnh nhanh như thế, xem ra Cổ Hạo Nhiên này cũng có năng lực.

Cổ Hạo nhiên vừa càm ràm vừa xoay người ngồi dậy, một tay xoa lừng một tay xoa mặt. Cú đấm ban nãy của Điệp Y trúng ngay má phải của hắn, đấy là may mà còn kịp thời tránh đón, chứ nếu không e lúc này răng hắn đã rụng đầy đất. Cổ Hạo Nhiên hít vào một hơi định thần rồi ngoạc mồm ra mà mắng: "Khốn kiếp, sao lại đánh ta, còn đánh vào mặt nữa chứ. Bộ ta với ngươi có tư thù à?" Cứ thế mắng sa sả. Được mấy câu mới chợt phát hiện người ta đang nhìn mình chòng chọc, Cổ Hạo Nhiên liền ai oán ngẩng đầu trợn mắt ngó Điệp Y.

Lúc này Điệp Y nửa nằm nửa ngồi trên hỉ giường, thân hình hoàn mĩ không một mảnh vải che lộ cả ra trước mắt Cổ Hạo Nhiên. Tư thế gợi cảm mê hoặc, khuôn mặt xinh đẹp vừa trong trẻo vừa lạnh lùng thật khiến người ta khó mà học tập Liễu Hạ Huệ. Còn Cổ Hạo Nhiên, hắn ngồi trên sàn nhà, một chân co lên, mái tóc đen thẫm như thác đổ xuống bờ vai, chạy thẳng xuống thắt lưng. Vài lọn tóc rối trên trán rủ xuống, đong đưa trước ngực. Một nửa khuôn mặt không bị bàn tay che khuất lộ ra dưới tóc. Thật đẹp, trong ánh nến mờ mờ ảo ảo của căn phòng lại càng đẹp đến sững sờ.

Ngũ quan hoàn mĩ như được người thợ khéo nhất chạm khắc lên khuôn mặt, làn da trơn nhẵn mượt mà, đôi con ngươi đen bừng bừng lửa giận lấp loáng ánh nến, như thể phát sáng. Tuy tình cảnh lúc này có hơi chật vật, nhưng không thể không nói thân hình của hắn thật quá sức hoàn mĩ. Từng chi tiết, từng đường nét trên cơ thể hắn đều là một kiệt tác của tạo hóa, đẹp mĩ lệ như một pho tượng David[2]. Điệp Y đã là một mĩ nhân hiếm có trên đời này, nhưng tên Cổ Hạo Nhiên này còn hoàn hảo hơn cả nàng. Nhiều người đàn ông đẹp nhờ mang những nét duyên của nữ giới, chẳng hạn như một làn da tinh khiết trắng trong hay một đôi mắt dợn sóng như nước hồ thu. Cổ Hạo Nhiên tuy đẹp nhưng lại không giống vậy. Trong vẻ đẹp của hắn nồng thở vị nam tính, mãnh liệt, sục sôi. Nếu ví Điệp Y như ánh trăng tinh khôi hoa lệ mà sắc lạnh, thì Cổ Hạo Nhiên lại như vầng mặt trời nóng bỏng chói lòa mà ánh sáng của nó nuốt trọn lấy linh hồn người ta từ giây phút đầu tiên.

Hai người một lạnh lùng một giận giữ nhìn nhau chằm chặp, không ai chịu nhường ai. Điệp Y còn đang muốn chờ xem rốt cuộc tên này chịu được bao lâu thì Cổ Hạo Nhiên đã bùng nổ, nghiển răng nghiến lợi rít lên: "Cô làm cái trò gì thế? Cô có cần ta nói rõ không, ta là chồng cô đó! Chồng cô mà cô cũng dám đánh hả, lại còn ngay trên giường mà đánh thế à?"

Điệp Y không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt phẫn nộ của Cổ Hạo Nhiên, chỉ đứng dậy. Cổ Hạo Nhiên thấy thế thì không khống chế nổi lửa giận nữa, ức đến quên cả đau, đứng phắt dậy gào lên: "Đồ đàn bà con gái vô duyên nhà cô, ai cho phép cô khỏa thân đứng trước mặt đàn ông hả?"

Điệp Y cúi đầu nhìn xuống, quả thật quần áo đều đã bị Cổ Hạo Nhiên cởi xuống từ lúc nãy, giờ đây trên người nàng không có một mảnh vải che thân. Nàng nhíu mày không hài lòng, bản thân cũng không có thói quen không mặc gì trước mặt người khác, phụ nữ còn không được huống chi lúc này còn là một người đàn ông. Nhưng rồi cũng chỉ liếc Cổ Hạo Nhiên một cái, mặt không biến sắc ngắn gọn nói: "Ngươi cũng không mặc gì." Nói đoạn xuống giường tìm quần áo.

Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt cứng họng. Cơ mà vẫn hung hăng cố nói cùn: "Ta là đàn ông thì khác. Còn cô là đàn bà thì chỉ có thể cho trượng phu nhìn thôi."

Điệp Y nhặt quần áo rớt dưới giường lên, ngắm nghía bộ hỉ phục đỏ thẫm thêu thùa công phu cầu kì, chỉ thấy màu đỏ ma quái ấy càng nhìn càng giống màu máu tươi. Điệp Y không tránh được cảm giác nôn nao khó thở, liền quẳng sang một bên. Tuy bản thân không đặc biệt thích màu sắc nào, nhưng màu đỏ là màu nàng ghét nhất. Rồi Điệp Y lại nhặt lấy một bộ màu trắng lên nhìn, chậc, sao quần áo thời này lại phức tạp đến vậy nhỉ? Cơ mà cũng vẫn đủ rộng để che hết người, mặc bừa vậy. Điệp Y vừa khoác áo lên người vừa lạnh nhạt nói: "Ngươi là trượng phu của ta."

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y cứ như ở chỗ không người ngang nhiên vơ lấy áo của hắn mà mặc, lại còn nói toạc ra trọng điểm vấn đề như thế thì lửa giận lại bùng phát, phi thân đánh về phía Điệp Y gằn giọng: "Cô còn biết ta là chồng cô hả?"

Điệp Y thấy chưởng của hắn đánh tới lập tức né đi, nhanh chóng ra chiêu chặn đòn, giữ chặt lấy cánh tay Cổ Hạo Nhiên. Tuy nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, vừa rồi bị Điệp Y đánh trúng chẳng qua là ngoài dự kiến, ai mà ngờ được một con cừu có thể là sư tử đội lốt. Thế nên lần này Điệp Y ra tay, Cổ Hạo Nhiên dĩ nhiên là phá được chiêu, song chưởng vút tới. Điệp Y cũng sử một chiêu tiểu cầm nã thủ[3] phản kích lại.

Trong khoảnh khắc hai người đã bị cuốn vào trận đánh. Điệp Y ra tay hết sức phóng khoáng, các chiêu thức đều không theo chuẩn mực nhưng lại vô cùng hiểm độc, nhất kích tất sát. Mà Cổ Hạo Nhiên tuy công phu không hề tầm thường, nhưng cái hắn được học là đánh nhau, còn cái Điệp Y học là giết người, nói cách khác, đẳng cấp giữa hai người đã sớm minh bạch rồi. Bỗng Cổ Hạo Nhiên lỡ một bước, chân tay cuống cả lên, Điệp Y không từ chối cơ hội, tức thì một chiêu đánh hắn ngã xuống giường.

Cổ Hạo Nhiên thẹn quá hóa giận, từ thuở lọt lòng tới giờ hắn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã, thế mà lần này lại thất thủ dưới tay lão bà nhà mình, thật là nuốt không trôi. Hừ, vợ chồng cái nỗi gì chứ, đào đâu ra trên đời này cái loại vợ đánh chồng tàn bạo như cô ta, chẳng khác nào kẻ thù không đội trời chung.

Ngày trước Điệp Y mất đến ba năm mới học thành công kĩ năng vật lộn. Vốn cơ thể của nữ giới chẳng thể so sánh với nam giới, nếu muốn thắng trong một trận đối kháng không vũ khí thì không thể chỉ dựa vào nền tảng sức khỏe và sức chịu đựng. Giờ đây nếu không tính kĩ năng sử dụng vũ khí thì đây chính là kĩ năng tuyệt sát của Điệp Y. Chỉ có điều là với thân thể hiện tại thì việc đánh đấm đối với nàng có phần lực bất tòng tâm. Một cơ thể ít rèn luyện khiến ngoài sự mềm dẻo ra, tốc độ và lực đạo đều không đủ để nàng phát huy được hết sức mạnh. Quả thật so với cơ thể cũ thì kém xa.

Hai người một kẻ không am hiểu lối đánh của đối phương, một kẻ không phát huy được hết năng lực và cũng không có sát ý nên về thế thì trận này hai người coi như ngang bằng nhau. Chỉ có điều, Cổ Hạo Nhiên tuy cầm cự được với Điệp Y, Điệp Y cũng không kém Cổ Hạo Nhiên, nhưng cái "võ đài" của hai người lại chẳng chịu nổi sức ép của trận chiến. Vô hình chung trong đêm tĩnh lặng, tiếng ván giường kẽo kẹt, kẽo kẹt cứ thế dội oang oang vào khoảng không yên ắng.

Canh giữ cách đó không xa là nhóm hộ vệ và một người hầu cận thân tín nhất của Cổ Hạo Nhiên, ngoài ra còn có hạ nhân gác đêm cho tòa nhà. Cả đám vốn đang tán phiếm về hỉ sự trong phủ hôm nay, đột nhiên trong bóng đêm lại truyền đến âm thanh náo động càng ngày càng to, mọi người không nhịn được mà đỏ mặt cười khúc khích. Xa xa, chủ nhà sau khi an bài ổn thỏa cho khách khứa đã đang tiến đến, thấy hạ nhân tụ tập lại một chỗ không biết nói cười chuyện gì, liền nghiệm giọng nói: "Tuần tra không lo, sao lại đứng đây nói chuyện thế này?" Đoạn hướng về phía người hầu cận thân tín của Cổ Hạo Nhiên hỏi: "Minh Thanh, ở đây có việc gì không ổn sao?"

Người tên Minh Thanh kia mặt mũi vô cùng sáng sủa đẹp trai, chỉ có điều lúc này trên mặt anh mang một nụ cười hết sức gian tà, lại gật đầu lia lịa nói: "Ổn, rất ổn, thiếu gia và thiếu phu nhân đều tốt đẹp."

Chủ nhà nghe vậy thì yên tâm gật đầu, dợm bước đi thì đột nhiên tiếng giường kẽo kẹt lại dữ dội vang lên, ông giật mình xoa xoa trán, lại quay sang thì thấy đám người kia đang cười đến là mờ ám, bất đắc dĩ ráng nặn ra một bản mặt đứng đắn mà than thở: "Người trẻ tuổi có khác, thật là nhiệt tình, thật là nhiệt tình a." Vừa nói vừa tất tả rời đi.

______________________

Chú thích:

[1] TƯỢNG DAVID là một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo. Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được công nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật. Bức tượng này đã được xem như là một biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh. Tượng cẩm thạch cao 4.34 m miêu tả Vua David theo Kinh Thánh tại thời điểm ông quyết định đánh nhau với Goliath (một nhân vật khác trong Kinh Thánh) Bức tượng hoàn chỉnh được làm lễ vén màn vào ngày 8 tháng 9 năm 1504

[Nguồn tin Wikipedia]

[2] Cầm nã thủ: Theo định nghĩa của wikitionary Việt thì là :"Các kĩ thuật sử dụng chủ yếu cổ tay nhằm chụp, bắt, khóa, làm trật khớp, tê liệt đối thủ."

Về cơ bản thì cầm nã thủ là một môn võ dùng để phòng bị là chủ yếu. Có 2 loại là tiểu cầm nã thủ và đại cầm nã thủ (?). Thức của đại cầm nã thủ thường dài, rộng và mạnh mẽ. Tiểu cầm nã thủ dùng để cận chiến, khi kẻ địch kề sát bên mình. Chiêu thức của tiểu cầm nã thủ tinh vi, ảo diệu, biến hóa nhanh, hiểm hóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net