Chương 21: Nữ nhân như quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mỹ nhân tỷ tỷ, ta muốn ăn sữa, Mộng Tâm muốn ăn sữa." Tiểu Mộng Tâm vừa nhìn thấy Điệp Y thì đã quấn lấy không chịu rời, suốt bữa tối cứ ngồi tịt trong lòng nàng ăn cơm, đến giờ lại bắt đầu làm nũng xin đồ ăn vặt. Với bất kì người nào đến gần trò chuyện, Điệp Y đều tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, chỉ riêng với tiểu Mộng Tâm là nàng không cự tuyệt, vẫn lạnh lùng nhưng thái độ rất dịu dàng, nghe thấy thằng bé đòi uống sữa liền với tay lấy sữa cho nó.

Phương Lưu Vân cười phá lên: "Cháu nội ơi là cháu nội, đã nói bao nhiêu lần phải gọi là tiểu thẩm mà ngươi không chịu sửa, thế này lớn lên lại giống Ngũ thúc của ngươi, lúc nào cũng phong lưu lãng tử."

Cổ Hạo Ảnh nhíu mày cười nói: "Trẻ không chơi già hối hận, đạo lý này cần phải bồi dưỡng từ nhỏ, chỉ sợ thằng nhóc này này từ bé đã ở cạnh mỹ nhân quốc sắc thiên hương, về sau e là chẳng thèm để mắt đến ai, đến lúc đó làm sao bây giờ?"

Thanh Nhu khẽ cười nói: "Ngươi đừng nhân cơ hội dạy hư trẻ con, Mộng Tâm nghe lời của ngươi sau không biết sẽ thành người thế nào nữa đây." Mọi người nghe hai người nói qua nói lại đều mỉm cười.

"A, mọi người xem, đêm nay đi ngắm trăng đúng là quá hợp lý, lúc này mà có thể nhìn thấy trăng tròn đến thế kia, quả là hiếm thấy." Hoa Cận kinh ngạc kêu lên khiến tất cả mọi người đều ngừng đùa giỡn mà ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên đầu.

Đột nhiên từ xa có tiếng nói chuyện vọng đến, hóa ra là có người đang đi ở phía sau hàng rào hoa hồng, cho nên mọi người chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người.

"Lục ca, việc hôm nay may có Lục ca giúp đỡ, Lâm gia kia vừa thấy Lục ca thì không nói hai lời liền đồng ý, Hàm nhi đa tạ Lục ca."

"Không có gì, đều là người nhà cả." Một giọng nói trầm trầm vang lên đáp lại, đúng là giọng của con người đã ba ngày không về nhà Cổ Hạo Nhiên.

"Lục thúc cứ khiêm tốn, thiên hạ ai chẳng biết chỉ cần Lục thúc lên tiếng không có gì là không làm được, nhưng mà cũng phải nói rằng con gái Lâm gia cũng là người thông minh xinh đẹp, Hàm tiểu thúc đúng là có phúc khí." Một giọng nói khác rõ ràng là a dua nịnh bợ vang lên.

"Muốn nói phúc, thì phải nói Lục thúc có phúc mới đúng, Lục thẩm đẹp khuynh thành khuynh quốc như thế cơ mà, mà cũng chỉ có Lục thúc mới xứng với nàng, người khác e rằng chẳng có phúc mà đến." Lại một tiếng nói khác vọng đến.

"Người như Lục thẩm mà gả đến nhà khác e huynh đệ tương tàn vì mỹ nhân, người đâu mà lại đẹp đến thế."

Cổ Chấn ở bên này nghe thấy thế thì sa sầm mặt mày, cho dù là thân thích cũng không thể ăn nói lung tung như vậy được, ông đang định lên tiếng thì Phương Lưu Vân đã kéo tay lại, nháy mắt ý bảo ông nhìn Điệp Y đang ngồi cạnh, yên lặng không nói gì, những người khác cũng rất thức thời không ai nói câu nào, tiếp tục nghe.

Cổ Hạo Nhiên ha ha cười nói:"Đẹp thì cũng chỉ là nữ nhân thôi, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, nàng dù có xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là quần áo bên ngoài, sao lại có thể vì nàng mà làm hỏng tay chân được." Vừa nói đến đây thì bọn họ cũng đi hết hàng rào hoa hồng, ùa vào mắt là không gian đèn đuốc sáng trưng, cả nhà tụ tập đông đủ không thiếu một ai.

Cổ Hạo Nhiên không khỏi ngẩn người dừng lại, nơi này mọi khi cũng vẫn có đèn, chỉ là không ngờ hôm nay lại đông người ngồi đây thế, mà mây người đi bên cạnh hắn cũng biến sắc, đứng chôn chân tại chỗ không dám tiến không dám lui, cúi gằm mặt xuống đất. Những người này đều là họ hàng xa của Cổ gia, ỷ có chút thông minh sáng dạ, trong phủ tranh thủ cơ hội tìm cách nịnh bợ cổ Hạo Nhiên, đến lúc này thấy người của Cổ gia đều ngồi cả ở đây, vừa xong bọn hắn cũng uống chút rượu, lỡ miệng nói mấy lời ngông cuồng cho nên vô cùng run sợ.

Cổ Hạo Nhiên trấn tĩnh lại rồi bước lên nói: "Sao hôm nay cha mẹ lại có nhã hứng đến đây ngắm trăng vậy?" Cổ Chấn và Phương Lưu Vân đều không trả lời, chỉ có Cổ Hạo Ảnh cười gian tà nháy mắt với hắn, Cổ Hạo Nhiên liếc sang thấy Điệp Y vẫn đang cho Mộng Tâm uống sữa thì không khỏi nhíu mày.

Mộng Tâm uống xong, Điệp Y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cổ Hạo Nhiên, lạnh lùng nói:"Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo."

Cổ Hạo Nhiên nghe giọng nàng lạnh như băng, so với ngày thường còn có phần lãnh khốc hơn, nhưng dù sao hắn nghĩ mình cũng không nói sai, bèn lạnh nhạt đáp: "Đừng bảo với ta đến bây giờ ngươi mới nghe thấy câu này."

Điệp Y nhìn đám người đứng sau Cổ Hạo Nhiên, hờ hững hỏi:"Bọn họ là huynh đệ của ngươi?"

Cổ Hạo Nhiên nghĩ nghĩ bọn chúng chỉ là họ hàng xa, nói là huynh đệ e rằng cũng không thích hợp lắm, nhưng vì Điệp Y lại lên giọng chất vấn hắn nên hắn cũng chẳng cần phải giải thích nhiều, nói luôn: "Bọn họ đều là huynh đệ của ta, thế thì sao?"

Điệp Y gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy ngươi muốn tay chân, không cần quần áo."

Cổ Hạo Nhiên nghĩ vừa rồi chính mình nói thế, tuy rằng cũng không cố ý và cũng không phải nhằm vào Điệp Y, nhưng lời đã nói ra sao có thể rút lại dễ thế, huống hồ người trước mặt lại là Điệp Y, lập tức ngẩng cao đầu nói: "Quần áo sao có thể so sánh với tay chân được, đây chẳng phải là điều đương nhiên sao?"

Cổ Hạo Danh nghe vậy liền bí mật giơ ngón tay cái lên với Cổ Hạo Nhiên, câu này nói rất hay, muốn hiểu thế nào cũng được, lại không hề nhắc tới quan điểm trước đó của hắn, chỉ đơn giản là so sánh quần áo và tay chân.

Điệp Y hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: "Tốt lắm, nếu ngươi đã không cần quần áo thì ta giúp ngươi một tay, Linh, Hành, cởi hết quần áo của hắn ra cho ta."Mệnh lệnh vừa được đưa ra khiến khung cảnh vốn đã yên lặng càng trầm mặc hơn, chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người.

Cổ Hạo Nhiên ngẩn người biến sắc, trừng mắt nhìn Điệp Y, không khí xung quanh lập tức trở nên vô vùng khẩn trương.

Linh và Hành nhìn nhau một lát rồi chậm rãi đến bên cạnh Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn hai người gằn từng chữ: "Các ngươi dám?"

Hai người do dự đưa mắt nhìn Điệp Y, nét mặt Điệp Y lạnh lùng như sắt đá, thần thái vô cùng nghiêm khắc làm cho người ta không thể phán kháng, nàng ra lện: "Cởi."

Linh và Hành không biết phải làm sao, cắn răng hỏi Cổ Hạo Nhiên: "Thiếu gia."

Cổ Hạo Nhiên xanh mặt nhìn chằm chằm Điệp Y, Điệp Y cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn lại, một người như lửa nóng hừng hực, một người như băng tuyết nghìn năm cùng đứng vào thế giằng co, mọi người trong Cổ gia lần đầu tiên thấy Điệp Y uy nghiêm như vậy, nói câu nào như muốn lấy mạng người khác, không cho phép phản kháng, thì không khỏi thấy run sợ trong lòng.

Cổ Hạo Nhiên hừ ra đằng mũi, không để ý đến Linh và Hành, chớp mắt đã xé toạc lớp ào ngoài màu xanh lục, thẳng thừng vứt xuống đất, để trần phần ngực màu đồng rắn chắc, gương mặt thoạt trắng thoạt xanh, tức đến nghẹt thở, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cởi thì cởi, ngươi nghĩ là ta sợ ngươi chắc."

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên lồng lộn, mắt long lên vì cơn giận chưa từng thấy, nàng không nói một câu lẳng lặng chuyển Mộng Tâm cho người bên cạnh, đứng lên lại gần hắn, dải áo của nàng lay động theo gió đêm, ánh đèn phủ lên mờ mờ, khiến nàng trở nên vừa lãnh khốc, vừa bí ẩn. Mà Cổ Hạo Nhiên dưới bầu trời đêm hè, mái tóc dài đen thẫm nương theo làn gió mơn man trên khuôn ngực trần gợi cảm không thốt nên lời, ánh mắt thì như có hoa lửa, lấp lánh hút hồn.

Điệp Y bước đến trước mặt Cổ Hạo Nhiên, ánh mắt có thể làm đông cứng hoa mùa hạ, chỉ vào quần của hắn hỏi: "Đây là cái gì? Cởi ra!"

Cổ Hạo Nhiên siết chặt tay thành nắm đấm, rít qua kẽ răng: "La Điệp Y, ngươi đừng khinh người quá đáng."

Minh Thanh từ đầu tới giờ vẫn yên lặng, lúc này nhịn không được rụt rè lên tiếng: "Thiếu phu nhân, lời của thiếu gia cũng không phải muốn nhằm vào người mà." Hắn không nghĩ tới Điệp Y lại căng thẳng đến thế, nhưng tốt xấu gì cũng là thiếu gia nhà mình không thể không nói đỡ.

"Chưa đến lượt ngươi được phép nói!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net