Chương 6: Nhồi Vịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ thức ăn trong ruột đều được nôn ra hết rồi, Minh Thanh thở hổn hển, quay lại nhìn thấy thiếu gia nhà mình "có vẻ rất thích" đồ ăn của thiếu phu nhân, say sưa đến mức toàn thân cứng đờ, mặt mũi xanh lét, dưới gầm bàn hai tay đã nắm chặt thành quyền, không khỏi lo lắng lẩm bẩm:"Thiếu gia của ta, thiếu phu nhân rõ ràng đạo hạnh cao hơn ngươi rồi, đây là cái món gì thế cơ chứ, ghê tởm muốn chết."

Đứng bên cạnh Minh Thanh là một thanh niên áo xanh, nghe thấy vậy mỉm cười, quay ra nhìn nước sông đang lấp loáng, tựa tiếu phi tiếu nói:"Đạo cao một thước, ma cao một trượng, tình hình này về sau chúng ta còn được xem kịch hay dài dài."

(Đạo cao một thước, ma cao một trượng: tương đương với câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn")

Minh Thanh quay đầu lại nói:"Phong, chúng ta có nên đi cứu thiếu gia không?"

Chàng trai tên Phong kia cười cười nói:"Ai mượn ngươi nhiều chuyện làm gì, chuyện phu thê nhà người ta, cứ để tự thiếu gia xử lý." Minh Thanh lại quay đầu nhìn khung cảnh "nhồi vịt" của thiếu gia và thiếu phu nhân, lát sau chịu không nổi hắn run rẩy quay mặt nhìn ra sông.

Lúc này, Điệp Y cầm trong tay hai con cá đã bị lóc hết thịt, buông trường kiếm nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:"Ta no rồi, nếu ngươi ăn chưa no, ta liền bắt thêm cá cắt cho ngươi ăn."

Cổ Hạo Nhiên vật vã nuốt nốt miếng cá cuối cùng thì mặt mày đã vàng vọt cả đi, nói:"Thôi khỏi, ta cũng no rồi, bình thường ta cũng ăn không nhiều lắm." Vừa nói vừa lập tức đứng lên, giả vờ thản nhiên nói:"Ăn no rồi, đi dạo một chút cho tiêu thực." Điệp Y tiếp lời:"Có muốn thê tử này đi theo bồi tiếp tướng công không?"

Cổ Hạo Nhiên ngay lập tức phản đối:"Không cần, không cần, ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Nói xong vội vã chạy ra sau thuyền.

Điệp Y ngồi ở khoang thuyền lấy ra khăn tay, nhúng nước rồi lau mặt, bỗng nghe thấy âm thanh nôn mửa kinh dị vang lên bên tai, lẫn trong tiếng nôn là tiếng Minh Thanh lo lắng hỏi han. Điệp Y lạnh lùng cười rồi ném khăn tay xuống, nàng vốn là người lạnh lùng, nhưng cũng thuộc loại ăn miếng trả miếng, có mấy cái miếng cá nho nhỏ mà đã chịu không nổi rồi sao? Kém quá, bản thân nàng năm đó, ngoài thịt người, không có gì là chưa từng ăn.

Buổi chiều trôi qua trong yên ả, không có ai đến quấy rầy, trên thuyền bọn hạ nhân đưa đến điểm tâm và nước trà cho nàng. Điệp Y vào trong thư phòng trên thuyền, tìm được vài quyển sách, mười tám năm qua nàng không đọc nhiều lắm, nay có thời gian cũng nên đọc thêm sách.

Lật qua vài trang sách lịch sử, chữ viết ở đây cũng không khác chữ viết của thế kỉ 21 là mấy, nàng yên tâm đọc tiếp. Vùng đất này chính là Thánh Thiên vương triều, đến nay trải qua 731 năm, đứng đầu là một nữ hoàng đế. Quốc gia láng giềng là Ảnh Thúc vương triều, hai quốc gia vốn hòa thuận trong rất nhiều năm, tất cả những biến cố về kinh tế chính trị đều có thể đàm phán giải quyết trong hòa bình, chẳng trách Cổ Hạo Nhiên tuy là người của Thánh Thiên vương triều lại có thể chiếm lĩnh thị trường muối của cả Ảnh Thúc vương triều.

Điệp Y xem qua nắm được đại khái tình hình liền buông sách xuống, lịch sử tuyệt đối không phải là sở trường của nàng, đã làm sát thủ thì còn mộng ước tiến sĩ giáo sư gì cho cam, cho nên lịch sử Trung Quốc đến mấy nghìn năm, với lịch sử Thánh Thiên quốc mấy trăm năm nàng cũng chẳng để vào đầu, sau này cũng chẳng dùng tới, nhớ làm gì nhiều.

Tối đến Cổ Hạo Nhiên cũng không xuất hiện trước mặt Điệp Y. Nàng vô cùng vui vẻ, thanh tĩnh, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào bên tai, cảm giác gió xuân đang nhẹ nhàng thổi, làm cho tâm tình người ta thực thư thái, dễ chịu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Điệp Y nghe thấy tiếng gió vù vù từ đầu thuyền vang lên, không phải tự nhiên mà có gió, đây là tiếng binh khí chuyển động. Điệp Y đẩy cửa đi ra, thấy trên đầu thuyền, Cổ Hạo Nhiên vận một bộ võ phục trắng tinh, tay cầm trường kiếm múa trong nắng sớm. Thì ra là Cổ Hạo Nhiên đang luyện công, hắn sử dụng trường kiếm vô cùng thuần thục và đẹp mắt.

Điệp Y đứng tựa vào lan can bên mạn thuyền, nhìn chăm chú thân pháp của Cổ Hạo Nhiên, so với những gì nãng đã được học thì khác xa, có điều nhìn có vẻ rất ảo diệu, tưởng như vô dụng lại có chỗ hữu dụng, có vẻ như dùng được mà lại thành ra không dùng được ; nhìn nửa ngày trời, Điệp Y rút ra kết luận, đây hoàn toàn là một bộ võ công vô dụng, tuy rằng tư thế rất đẹp mắt và không sai kĩ thuật nhưng so với mục đích là giết người thì bộ võ công này phù hợp để khiêu vũ hơn.

Nàng lắc lắc đầu đang muốn bỏ đi thì mũi kiếm của Cổ Hạo Nhiên đột nhiên lao đến. Điệp Y nhướng mày, thân hình bất động, Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y công phu cao cường cho nên một kiếm này hạ thủ không hề lưu tình. Kiếm chĩa thẳng đến ngực Điệp Y, thấy nàng vẫn đứng yên, hắn vội vàng lật tay để mũi kiếm chếch lên hướng đầu vai Điệp Y, rồi nổi giận mắng :"Ngươi làm gì vậy? Muốn chết a."

Điệp Y cúi đầu nhìn vết máu chảy trên vai, ngấm qua cả mấy lớp y phục, khẽ giật giật bả vai biết là mình chỉ bị thương phía ngoài, cho nên cũng không thèm để ý, chẳng buồn trả lời. Cổ Hạo Nhiên lại càng tức giận: "Ngươi không biết tránh a? Một thân công phu của ngươi để làm gì? Nếu ta không thu chiêu lại nhanh thì ngươi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi." Mồm vừa mắng, chân vừa bước lại gần, tay giơ ra định xem thương thế của Điệp Y.

Điệp Y lui về phía sau, tránh cánh tay đang vươn đến của Cổ Hạo Nhiên, thản nhiên nói:"Ta không có võ công." Mục tiêu là giết người, sát thủ thì chỉ cần biết làm thế nào để giết chết người trong thời gian ngắn nhất và ít tốn sức nhất.

Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn Điệp Y, hồi tưởng lại tư thế cầm kiếm hôm qua của nàng, hiển nhiên thêm cả những động tác đêm tân hôn, xuống tay rất chuẩn và độc, giống như là sử dụng chiêu thức gì đó, vậy mà bây giờ nàng lại bảo không có công, sắc mặt hắn chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ, rống lên :"Vậy sao ngươi không nói sớm."

Điệp Y lấy ngón tay ấn vào miệng vết thương trên đầu vai lạnh lùng nói:"Ngươi có hỏi ta đâu" Cổ Hạo Nhiên nhất thời không nói được câu nào, mặt đỏ lên rồi quay người đi về phòng, đang đi bất chợt vung kiếm lên ném vào góc thuyền, cứ tưởng công phu tay chân đã thua nàng, nay mang binh khí đến khiêu chiến nhằm gỡ gạc lại một chút thể diện, ai ngờ, nàng ta nói một câu làm cho Cổ Hạo Nhiên tức anh ách mà không biết làm cách nào có thể phát tiết được.

Sau đó, Điệp Y nghe thấy những âm thanh lách cách lách cách của mọi người đi lại trên thuyền, nàng cũng lười để ý, đi về phía đuôi thuyền ngắm nhìn phong cảnh non xanh nước biếc, so với khung cảnh ở thế giới hiện đại, đẹp hơn gấp mấy lần. Trước kia, sau khi hoàn thành xong một nhiệm vụ, nàng thường đến nơi sơn thủy hữu tình để tĩnh tâm, đem tất cả những máu huyết tanh hôi để cho nước rửa trôi đi, sau đó mới có thể bình thản đón nhận nhiệm vụ mới.

Ngắm nhìn một lúc, Điệp Y đột nhiên cởi váy dài, chỉ để trên người bộ quần áo mặc lót, nhún mình một cái nhảy xuống sông, làn nước chỉ hơi hơi lạnh, thoang thoảng mùi bùn đất, cả con sông như giang tay đón nàng, nàng hòa mình vào nó, quạt mấy sải tay liền thấy vô cùng sáng khoái, thân thể nhịp nhàng như cá, bơi xuôi theo dòng sông.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân nhảy sông tự tử." Một âm thanh hoảng hốt phá tan tâm trạng buồn bực của Cổ Hạo Nhiên, hắn đứng phắt dậy, hét hơn:"Mau đi cứu người." , rồi cũng nhanh chân lao ra khỏi khoang thuyền ."Phong và Liễu đã nhảy xuống cứu rồi, thiếu gia cứ bình tĩnh, thiếu phu nhất nhất định bình an." Minh Thanh vừa chạy theo Cổ Hạo Nhiên vừa luôn miệng trấn an hắn.

Cổ Hạo Nhiên đứng ở đuôi thuyền, vừa lo lắng vừa tức giận quát:"La Điệp Y, ngươi rốt cuộc căm ghét ta đến thế à? Ta vừa mới cưới ngươi vài ngày ngươi đã nhảy sông tự tử, ngươi rốt cuộc muốn gì đây?"Tiếng nói của hắn vang vọng khắp cả một khúc sông, chẳng biết người cần nghe có nghe được không đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net