Chương 9: Ma Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng bước tiến sâu vào trung tâm trận đánh, Điệp Y ra tay nhanh thoăn thoắt, máu thủy phỉ như hoa nở tung theo bước chân nàng. Kẻ địch còn chưa nhận ra binh khí đến từ đâu, đã trợn mắt lăn ra đất. Cổ Hạo Nhiên lóng ngóng muốn bám theo Điệp Y, nhưng đi chưa được hai bước, lưỡi đao của Điệp Y đã quay phắt lại bổ đến. Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc tột độ, đứng khựng lại, ngã người lăn mấy vòng mới tránh được một đao bén ngọt này của Điệp Y.

Cổ Hạo Nhiên còn chưa kịp rống lên mắng thì giọng nói lạnh lẽo của Điệp Y đã cất lên: "Đừng đi theo ta." Rồi để mặc Cổ Hạo Nhiên sửng sốt, Điệp Y lại lao vào trận chiến. Không kịch tính, không ồn ào, không giết chóc đẫm máu, chỉ đơn giản là những nhát chém đều đặn, lưỡi đao như lưỡi hái tử thần cần mẫn gặt từng hơi thở. Hết thảy đều bình thản, tĩnh lặng đến kinh hoàng.

Cổ Hạo Nhiên ngồi dậy, Minh Thanh lập tức lùi sát về cạnh hắn bảo hộ. Cổ Hạo Nhiên cau mày nhìn bóng dáng Điệp Y, trong lòng lại nghĩ đến cái ngoái đầu khi nãy của nàng. Ánh mắt vô cảm, không có hơi ấm con người mà chỉ có sát khí, sát khí ngùn ngụt. Ánh mắt Điệp Y khi ấy không chỉ đơn thuần là lạnh lùng như trước, mà mang theo cả một vùng trời ngập lửa dưới đáy mắt, linh hồn nhuốm máu nhưng lại trống rỗng, không có lấy một tia sự sống.

Cổ Hạo Nhiên vô thức siết chặt nắm tay. Ánh mắt như vậy không phải thứ một người con gái nên có. Một linh hồn mười tám tuổi có lí nào lại trống rỗng, vô cảm như vậy? Quá khứ đã làm gì để hiện tại nàng phải mang một mảnh hồn xơ xác tiêu điều như thế? Lẽ nào đó là sự tổn thương sâu sắc đã dồn ép con người ta đến cực hạn?

Điệp Y tả xung hữu đột trong vòng vây, sát khí ngút trời đêm. Máu đỏ vung vãi khắp chốn, mùi tanh tưởi xộc lên thật nhức óc, nhưng thanh đao xuất quỷ nhập thần trên tay Điệp Y còn kinh hoàng hơn gấp vạn lần. Hơi thở băng giá rét buốt tỏa ra từ nàng như những con rắn độc len lỏi đến tận xương cốt đối thủ, khiến cho địch thủ khi chạm mặt nàng cũng là lúc hồn lìa khỏi xác.

Phong, Liễu và các hộ vệ khác đã kéo đến bảo vệ Cổ Hạo Nhiên, lúc này chỉ biết đứng như trời trồng nhìn Điệp Y tung hoành ngang dọc. Lũ thủy phỉ kinh hãi trước khí thế của Điệp Y, hốt hoảng hò nhau rút lui, hồ như đã quên mất vừa nãy mình còn hung đồ thế nào, chỉ lo bỏ chạy tán loạn.

"Ù...ù...ù..." Tiếng tù và bất chợt rúc lên giữa mặt sông ngập ngụa máu, thoạt tiên còn ở phía đàng xa vọng lại, sau đó mỗi hồi một dồn dập, giục giã hơn, như thể đang phi hết tốc lực đến. Bầy thủy phỉ vừa nghe tiếng tù và đã cuống hết lên, chen chúc nhau lao tới mép thuyền, nhảy ùm ùm xuống nước, cố sống cố chết bơi thật xa khỏi thuyền.

Chuyện xảy ra chẳng khác nào một giấc mộng, đến đã bất thần, đi còn nhanh hơn. Điệp Y đứng ở mũi thuyền thở hổn hển, sát khí hừng hực trên người nàng vẫn chưa tan, tựa như con người vừa trở về từ địa ngục, mang theo cái lạnh tê tái, mang theo vị máu tanh khốc liệt như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ kẻ nào lại gần.

Cổ Hạo Nhiên trân trối nhìn Điệp Y. Lúc này đây, nàng trông thật ngang tàng, ngạo nghễ, nhưng cũng thật xơ xác, đơn côi. Bước chân hắn bỗng như bị ma làm, vô thức hướng đến bên cạnh nàng. Chỉ còn một khoảng cách ngắn, Điệp Y bất thần giật tay, vặn mình vung đao bổ thẳng xuống người Cổ Hạo Nhiên. "Thiếu gia!" Linh gầm lên, phi đến chỗ Cổ Hạo Nhiên. Phong, Liễu, Hành cũng đồng loạt xông đến.

Cổ Hạo Nhiên không mảy may nhúc nhích, lưỡi đao của Điệp Y tì lên cổ hắn, máu ứa ra, nhưng lại miễn cưỡng dừng ở đấy.

"Ta nhớ đã bảo ngươi đứng đằng sau lưng ta." Tròng mắt Điệp Y đỏ hỏn, nhìn chòng chọc Cổ Hạo Nhiên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ngày thường giờ đây mang một âm sắc giá buốt đến gai người.

Cổ Hạo Nhiên dường như không có ý định đáp lời, chỉ nhìn trân trân vào mắt Điệp Y. Phong và những người khác thấy Điệp Y không động thủ thì cũng chỉ dám thủ thế sau lưng Cổ Hạo Nhiên chứ không dám tiến lên. Không biết từ khi nào, bàn tay Cổ Hạo Nhiên đã nằm vào lưỡi đao đặt trên gáy, hắn nhìn Điệp Y nói gằn từng tiếng: "Ngươi không giết lầm đâu, tất cả bọn chúng đều đáng chết, bàn tay chúng đều đã vấy máu người vô tội."

Điệp Y lạnh lùng nói: "Ta không quản bọn chúng có đáng chết hay không, ta chỉ biết chúng muốn lấy mạng ta, vậy là đủ."

Cổ Hạo Nhiên điềm tĩnh đẩy thanh đao xuống khỏi cổ: "Tốt lắm, thu sát khí lại, ta không thích người khác cứ hùng hùng hổ hổ trước mặt mình, nhất là phụ nữ, chưa kể ngươi còn là thê tử của ta, thả lỏng ra, kẻ địch đã đi hết rồi."

Điệp Y nheo mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, nhiều khi ánh mắt cũng đánh lừa người ta. Thế nhưng trên người Cổ Hạo Nhiên không hề có sát khí, chưa kể nhịp thở trầm ổn của hắn đang làm nguội dần đi bầu máu giết chóc sôi sùng sục của người đối diện. Điệp Y lẳng lặng cân nhắc trong lòng. Bầu trời đêm chừng như đã tĩnh lặng, nhưng không khí căng thẳng vẫn đè nặng trên nét mặt từng người trong nhóm hộ vệ. Không một ai dám rời mắt khỏi Cổ Hạo Nhiên, lo sợ Điệp Y bị kích động vì mấy lời vừa rồi mà lấy mạng hắn.

Trái lại Cổ Hạo Nhiên dường như rất thoải mái, hắn nhìn thẳng vào mắt Điệp Y với phong thái đường hoàng, đĩnh đạc như thể đang nhìn một người bình thường, một cô gái bình thường chứ không phải một ma vương toàn thân còn thở ra vị máu. Tất cả cùng nín thở cho đến khi Điệp Y chầm chậm buông tay khỏi thanh đao, sát khí theo đó cũng trôi dần đi.

Cổ Hạo Nhiên nhặt thanh đao của Điệp Y lên, thẳng tay quẳng xuống sông, đao chìm nghỉm, còn hắn vẫn đứng sừng sững trước mặt Điệp Y, không có vẻ gì là lúng túng. Vì thấp hơn Cổ Hạo Nhiên nửa cái đầu nên Điệp Y phải hơi ngẩng lên, liền đó nàng bắt gặp trong cái nhìn hắn dành cho nàng những suy tư sâu xa, bỗng chốc như giật mình, nàng cao giọng: "Ta không có hứng thú làm mẫu vật cho người ta mổ xẻ." Dứt lời định đẩy Cổ Hạo Nhiên ra để đi.

Cổ Hạo Nhiên nhíu mày bước lên chắn trước mặt Điệp Y. Mắt Điệp Y láng lên sắc như dao, đanh giọng: "Muốn chết sao?"

Cổ Hạo Nhiên khoanh tay trừng mắt nói với Điệp Y: "Ngươi nói ngươi không có võ công, vậy chuyện vừa rồi là sao? Định giỡn mặt ta hả?"

Đôi đồng tử của Điệp Y run lên vì giận, nàng túm áo Cổ Hạo Nhiên, kéo hắn xuống ngang tầm mắt: "Ta muốn giết ngươi đấy, có dám đánh một trận với ta không?"

Đối diện với ánh mắt lạnh tanh của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên từ tốn nói: "Ngươi đã là thê tử của ta, từ giờ trở đi hãy cứ là một thiếu phu nhân đi, cuộc sống của ngươi và ta là một, dù có phong ba bão táp gì cũng không đến phiên ngươi đứng ra gánh vác, suy cho cùng ta cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy nữ nhân của mình hung hãn như thế. Về phần tỉ thí, trừ chuyện đấu võ ra thì cái gì cũng được."

Điệp Y đã quen phải đón nhận những ánh mắt dè chừng, ghét bỏ, ghê tởm, đặc biệt sau mỗi lần làm nhiệm vụ thì ngay cả người trong tổ chức cũng tránh nàng như tránh tà, ấy thế mà tên khốn này vẫn còn có thể đứng sờ sờ ra đấy khiêu khích nàng, càng chết tiệt làm sao, chính những lời nói của hắn đang khiến nàng dần bình tĩnh lại!

Điệp Y trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Nhìn ta như thế này ngươi không sợ sao? Ngươi không sợ ta giết ngươi ư? Ta có thể giết người mà không cần lí do."

Cổ Hạo Nhiên chớp mắt đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cúi đầu dứt khoát hôn lên môi Điệp Y. Điệp Y ngây người, không thể tin mình dự liệu trăm ngàn phản ứng, cuối cùng cái xảy ra lại là cái không dự đoán được. Luống cuống, nàng túm nghiến áo Cổ Hạo Nhiên lăng mạnh hắn xuống sông.

Cổ Hạo Nhiên lần này đã có chuẩn bị, chủ động xoay người bám được mép thuyền, rồi vịn vào đó uyển chuyển tung mình lên đứng trên mạn thuyền. Điệp Y đã đi một mạch, không thèm quản hắn sống chết ra sao. Cổ Hạo Nhiên mắng với theo: "Dù xấu dù đẹp cũng là nữ nhân của ta, dám quẳng ta xuống nước hả, La Điệp Y nhà ngươi kiêu ngạo vừa thôi, chờ đấy ta sẽ dạy cho ngươi một bài học." Mặc cho Cổ Hạo Nhiên phùng mang trợn má mắng mỏ, Điệp Y vẫn ung dung đằng xa, chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn.

Điệp Y đi rồi, Liễu và Minh Thanh mới cuống quýt chạy đến bên Cổ Hạo Nhiên. Minh Thanh run lẩy bẩy: "Thiếu gia, người không làm sao là tốt rồi, vừa nãy thật chết khiếp, Minh Thanh cứ sợ thiếu phu nhân sẽ...sẽ..."

Cổ Hạo Nhiên vỗ vỗ lưng Minh Thanh an ủi: "Thiếu phu nhân của ngươi là người có chừng mực, nàng sẽ không giết ta đâu." Ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong dạ Cổ Hạo Nhiên cũng biết, trong trận hỗn chiến vừa rồi nếu không nhờ hắn phản ứng nhanh, võ công tốt, không mất đến nửa cái mạng thì cũng thương tật đứt tay cụt chân, trình độ giết người không cần nhìn mặt của Điệp Y là điều không thể nghi ngờ nữa. Cổ Hạo Nhiên an ủi thuộc hạ mà trong lòng cũng ấm ức không nguôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net