Chương 63: Buổi hẹn hò ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Yên là một nhân vật nhỏ bé, khi bà còn sống, không ai biết đến, cho dù bị cuốn vào trong cuộc hôn nhân của Lâm Thế Quần và Cố Dung, cũng chỉ là một người phụ nữ không tên không họ, âm thầm lặng lẽ, chỉ có cảnh sát vào sở tai nạn giao thông, biết mẹ của cô. Hôm nay, người nhớ đến bà cũng còn lại một mình Lâm Miểu Miểu.

Liên quan tới chuyện của Lý Yên, điều Úc Hân biết cũng chỉ trong mấy câu nói, nhưng mấy câu nói này, rốt cục cũng vá lại được một góc còn thiếu.

Người cứu Lý Yên là Lục Bình. Lục Bình, phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Trần thị, một người khác thất bại trong mối tình tay tư.

Thực ra Lâm Miểu Miểu đã sớm biết, cho dù cô biết người phụ nữ thần bí kia là ai, cũng sẽ không có kết quả gì, điều cô muốn biết nhất chính là tai nạn giao thông của Lý Yên, chỉ tiếc, Lý Yên chỉ là một nhân vật nhỏ bé.

Nếu như người phụ nữ thần bí kia là Lục Bình, Lâm Thế Quần không muốn nói cho cô biết chân tướng, có lẽ không giống như ban đầu cô suy đoán, là vì bảo vệ người phụ nữ kia, hoặc giả ông ta không muốn kéo cô vào chuyện này? Hoặc là không muốn cho cô biết, chuyện cũ u ám liên quan tới hai mươi năm trước?

Sau khi nói chuyện với Úc Hân, Lâm Miểu Miểu không còn cảm thấy đè nén, tiểu sư muội nói cô cười nhiều hơn, thực ra không chỉ là cười, tâm trạng của cô cũng trở nên vui tươi hơn, nói cũng nhiều hơn, cũng bằng lòng nói chuyện phiếm cùng người khác.

Phương Đới ba giờ đến phòng làm việc, không giống lần trước, lần này Phương Đới không chuyên chú vẽ tranh, mà là vừa quan sát cô, vừa cùng cô nói chuyện.

Rời khỏi sông Tử Nha đã bốn giờ hơn, buổi tối phải đi Thiên Hà Viên, còn phải đi xem nhạc kịch, còn là lần đầu tiên hẹn hò, cho dù Lâm Miểu Miểu việc gì cũng không để ý, cũng cảm thấy cần phải trang điểm một chút.

Vừa đến thời gian tan làm, Tông Chính đã gọi tới, Lâm Miểu Miểu còn ở nhà thử quần áo, vừa chỉnh móc khóa, vừa nghe điện thoại.

"Quà đều ở trong nhà, em đừng quên mang theo đấy." Tông Chính gọi điện chính là nhắc nhở cô đừng bỏ quên quà.

Lâm Miểu Miểu "Ừ" một tiếng, sau đó có chút ngượng ngùng, từ sau khi kết hôn, cô học được rất nhiều thói quen thường thức của Trung Quốc, nhất là xem mấy bộ phim mẹ chồng nàng dâu, bộ phim về gia đình, cô mơ hồ nghĩ, chuyện thế này, không phải nên là cô nhắc nhở Tông Chính hay sao, lần này đi nước Y, cô cũng không nghĩ mang quà tặng gì đó, trước khi đi cũng không nói tiếng nào với Tông gia, Lâm Miểu Miểu xấu hổ, cô quả nhiên không thể nào là một người con dâu đạt tiêu chuẩn, cô liền âm thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ cố gắng thật nhiều, mau chóng thích ứng với vai trò của mình.

Đêm qua cô mở tủ quần áo, phát hiện váy trắng trong tủ treo quần áo lại tăng lên rất nhiều, cô mặc thử vài bộ, trong đó một con lộ nửa tấm lưng, tôn lên ưu điểm vóc người của cô, thật không chê vào đâu được, cô rất hài lòng cái này, nhưng... nếu cô chỉ đi hẹn hò cùng Tông Chính, chắc cô sẽ mặc nó, nhưng buổi tối cô còn phải đến Thiên Hà Viên ăn cơm, cô đành phải chọn một cái váy đơn giản thoải mái khác, sau đó thay đôi giày thấp gót buổi trưa mới mua ở Hồng Quế Nhai, cô vốn muốn đeo chút đồ trang sức, nhưng nhìn qua bộ trang sức ngọc bích xanh biếc trong hộp, liền bỏ đi ý nghĩ này, từ lần tai nạn giao thông làm vỡ miếng ngọc Quan m Khưu Thục Thanh tặng, cô gần như không dám động đến ngọc, vật đắt tiền dễ vỡ này, với tính cách của cô, thật có khả năng không cẩn thận làm vỡ nó, tiền cũng không phải là lá, tiền lương của cô trả không nổi đâu.

Cô mặc quần áo tử tế, sửa sang lại tóc, sau khi cảm thấy ổn, ánh mắt rơi vào bộ đồ trang điểm buổi trưa mua, cô đương nhiên không có kỹ thuật gì, ngay cả cái nào dùng để làm gì cũng không biết, khi cô mua bộ đồ trang điểm này, dĩ nhiên là nghĩ tới chị Chu quản gia toàn năng.

Tông Chính đến Thiên Hà Viên, thấy Lâm Miểu Miểu còn chưa tới, liền lấy điện thoại gọi cho cô, vừa nghe cô nói mình còn ở nhà, Tông Chính xem thời gian, anh không để ý muộn hay không muộn, nhưng mà cả buổi chiều không thấy cô...

Lý Trân hỏi Lâm Miểu Miểu thế nào còn chưa tới, anh thuận miệng đáp một câu: "Buổi chiều cô ấy đến phòng làm việc của dì Úc, lát nữa sẽ tới."

Lúc Lâm Miểu Miểu đến đã gần sáu giờ rưỡi, cô vừa mới xách quà chuẩn bị ra, thím Thanh ở cổng đón cô đã đi tới nhận lấy, một tháng nay Lâm Miểu Miểu đến Thiên Hà Viên tám chín lần, cũng đã quen với người của Thiên Hà Viên, sau khi đưa đồ cho thím Thanh, thím Thanh cười bảo cô mau đi vào, bà đã hỏi nhiều lần rồi.

Khưu Thục Thanh vừa thấy cô đã mỉm cười, đánh giá cô từ trên xuống dưới, vui tươi hớn hở hỏi: "Lần trước ta còn nói với mẹ con, bình thường con cũng không trang điểm, chỉ để mặt mộc."

Lâm Miểu Miểu thẹn thùng, mặc dù cô không biết trang điểm xinh đẹp cho mình, nhưng cũng là nhẹ nhàng chỉnh tề, sao vào trong mắt Khưu Thục Thanh, lại thành mặt mộc rồi.

Thím Thanh cười lấy quà Lâm Miểu Miểu mang tới ra, quà tặng là Tông Chính chọn, cũng không quý giá lắm, nhưng thật ra rất đặc biệt, phần lớn là đặc sản địa phương, nói chung quà tặng không tồi, Khưu Thục Thanh cười híp mắt kéo Lâm Miểu Miểu đi lên lầu, Lâm Miểu Miểu lên lầu, vừa vặn gặp cha con Tông Chính, Tông Nam Sơn từ trên lầu đi xuống.

Tông Chính vừa nhìn đã thấy Lâm Miểu Miểu hôm nay khác lạ, còn chưa nói câu nào, cô đã bị Khưu Thục Thanh lôi đi, lúc bọn họ đi xuống lần nữa, trên cổ Lâm Miểu Miểu là một chuỗi vòng ngọc Quan m.

Tông Chính liên tục đưa mắt nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Trên mặt em bôi quét mấy thứ này, làm sao anh hôn được?"

Đôi đũa trong tay Lâm Miểu Miểu dừng lại một chút, con gái làm đẹp vì người khác, cô làm đẹp vì anh, người này còn chê này chê nọ mặt cô. Cô trả lời một câu: "Anh có thể không cần hôn."

Tông Chính liếc cô, gắp một miếng thịt dê đầy mỡ cho cô, Lâm Miểu Miểu trên môi có tô son, đương nhiên ăn phải vô cùng cẩn thận, vừa nhìn miếng thịt dê dài hơn chục cm, trong nháy mắt đã hiểu Tông Chính cố ý, Khưu Thục Thanh còn ý vị nói thịt dê hôm nay rất mềm, bảo cô nếm thử.

Cô bất đắc dĩ rút ra tờ giấy lau sạch son môi, hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy Tông Chính đang cười.

Lâm Miểu Miểu tới muộn, bữa cơm cũng muộn hơn so với thường ngày, ăn được nửa bữa, Tông Chính nâng cổ tay nhìn thời gian, để đũa xuống nói: "Chúng con đi trước đây."

Lý Trân trách cứ nhìn sang: "Nào ai ăn nửa chừng đã đi thế chứ."

"Buổi tối con hẹn một người bạn làm ăn, bàn bạc chút chuyện." Tông Chính tìm bừa một lý do, Khưu Thục Thanh không nhẫn nại được "Ừ" một tiếng, "Được rồi, được rồi, đi nhanh đi!" Nói xong lời này với Tông Chính, Khưu Thục Thanh quay đầu lại liền thay đổi, hòa ái nói với Lâm Miểu Miểu: "Ăn nhiều một chút! Con vẫn gầy lắm đấy!"

"Ấy, cô ấy cũng phải đi cùng con." Tông Chính sờ sờ mũi.

Khưu Thục Thanh tức giận trừng mắt nhìn anh: "Đi đi, đi đi, trở về ăn cơm còn chưa nóng chỗ đã muốn đi, muốn đi thì đi một mình."

Khưu Thục Thanh tức chết đi được, nhưng cũng không giữ người không thả, Lý Trân cười giảng hòa: "Được rồi, các con có việc thì đi trước đi, hôm khác lại về."

Thời gian biểu diễn nhạc kịch là tám giờ mười lăm, địa điểm là nhà hát trung tâm của thành phố Z, đại khái là vì sự khác biệt văn hóa Trung Quốc và phương Tây, tuy rằng đây là vở kịch rất nổi tiếng, nhưng hàng ghế đầu lại...

Cho dù đối thoại sử dụng toàn bộ bằng tiếng Anh, nhưng hàng ghế trên này cũng quá không bình thường? Chờ sau khi vở kịch mở màn, Lâm Miểu Miểu kinh ngạc hỏi: "Sao chỉ có hai người chúng ta?"

Tông Chính bộ dạng lười biếng trả lời một câu: "Có lẽ diễn xuất quá kém, không có người đến xem!"

Lâm Miểu Miểu hoài nghi liếc mắt nhìn anh, tên vở kịch là "Bóng ma trong nhà hát" (1), là một vở nhạc kịch kinh dị huyền bí, đây là lần đầu tiên Lâm Miểu Miểu xem, cho nên xem rất chăm chú, khi thấy chuyển cảnh, khúc nhạc dạo hơi đáng sợ vừa mới vang lên, một cái tay nóng rực bỗng nhiên phủ lên đùi cô, Lâm Miểu Miểu giật mình, bị hành động bất ngờ này hù dọa, trái tim gần như nhảy ra ngoài, cô bực nhìn về phía Tông Chính, vẻ mặt anh chuyên chú nhìn chằm chằm về hướng sân khấu, nhưng mà cái tay kia giống như có ý thức không ngừng vuốt ve trên bắp đùi của cô.

(1) 歌剧魅影: Bóng ma trong nhà hát (tiếng Anh: The Phantom of the Opera) là vở nhạc kịch của Andrew Lloyd Webber, dựa trên cuốn tiểu thuyết Le Fantôme de l 'Opéra (Bóng ma trong nhà hát) của Gaston Leroux.    

Lâm Miểu Miểu im lặng, quay đầu, vẻ mặt trấn tĩnh đặt sự chú ý lên trên sân khấu, tiếp tục chuyên tâm xem nội dung vở kịch, nhưng mà cái tay của Tông Chính không thể bỏ qua, lúc thì xoay vòng, lúc thì dùng móng tay khẽ cạo, một lúc lại vuốt ve, không ngừng trêu chọc thần kinh của cô, Lâm Miểu Miểu mím môi đè cái tay càng ngày càng đi lên của anh.

"Về nhà rồi sờ!"

Anh không để ý liếc nhìn cô: "Sợ cái gì, ở đây lại không có người!"

Khán giả ngoại trừ hai người cô và Tông Chính, quả thực không có ai, Lâm Miểu Miểu nhìn nhà hát vắng vẻ, bỗng nhiên hiểu ra, anh rút tay mình dưới tay cô, đưa tay di chuyển đến sau lưng cô, xuôi từ dưới lên chậm rãi xoa nhịp nhàng, động tác rất nhẹ, giống như một loại hành động vô thức, tìm kiếm những chỗ theo cảm giác.

Lâm Miểu Miểu liếc mắt nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của anh, cũng không thèm để ý tới anh nữa, tiếp tục xem nhạc kịch, nhưng mà xem chưa đến mấy phút, tay anh đã trượt xuống mông rồi.

Cô không nói gì nghĩ, có đúng cô cũng phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra hay không? Gắng gượng chống đỡ một lúc, rốt cục cô không nhịn được lại lần nữa đè cái tay đã đi sâu xuống váy của cô, cách quần áo sờ còn chưa tính, lại còn muốn thăm dò vào bên trong, anh định làm gì đây?

Tông Chính quay sang nhìn, Lâm Miểu Miểu trừng mắt, giọng nói không vui: "Rốt cuộc anh còn xem hay không? Không xem thì về nhà!"

"Anh vẫn xem rất nghiêm túc đấy chứ." Anh rảnh rang kéo tay cô, cạo cạo một chút, cười đến mức mập mờ, "Bây giờ về nhà? Hửm? Quá sớm a?"

Lâm Miểu Miểu nghe ra ý tứ trêu đùa của anh, hết chỗ nói nổi, mắng một câu, "Hạ lưu".

Tông Chính bộ dạng lười biếng cầm tay cô, ghé sát bên tai cô: "Đây là hạ lưu ư? Anh lại không có làm gì em nha."

Lâm Miểu Miểu tức giận hất tay anh: "Nóng!"

Bàn tay của Tông Chính thuận thế đặt lên bắp đùi của cô, ngắn ngủi mấy giây, vuốt ve, nắn bóp, khẽ nhéo rất có trình tự, Lâm Miểu Miểu thất bại hít hà một hơi, con ngươi đen láy, vừa không nói được gì vừa buồn bực.

Vẻ mặt này của cô như lấy lòng anh, khóe môi anh vẽ ra một đường cong, đưa tay xoa xoa mái tóc gọn gàng của cô, điềm tĩnh nói: "Lâm Miểu Miểu, anh có một thứ muốn tặng em."

Lâm Miểu Miểu không nghiên cứu tìm tòi về châu báu đồ trang sức, nhưng vẫn hiểu thường thức, ví dụ như cô biết loại ngọc pha lê không hề rẻ, nhưng đá kim cương... cô tưởng rằng viên kim cương một ca-ra hơn vạn cũng đã đắt lắm rồi, nhưng sau một lần đi cùng Lý Trân đến phòng triển lãm Mễ Lan, thấy buổi đấu giá mùa xuân bày một số ảnh chụp vật đấu giá, nhìn giá sàn ghi phía dưới, cô liền có chút ngỡ ngàng.

Một viên kim cương xanh hình vuông, không đến tám ca-ra, giá sàn lại cao đến $ 15.000.000, vì giá cao ngất ngưởng, bức ảnh chụp còn vô cùng lung linh, cho nên cô rất có ấn tượng với viên kim cương xanh này.

Trong nhà hát mờ tối, khi góc cắt tinh xảo được ánh sáng chiếu tới, liên tục phát ra một luồng sáng lấp lánh, cô ngơ ngác, cũng không phải vì sức nặng quá lớn của viên kim cương xinh đẹp, mà bởi vì viên kim cương này được khảm trên một chiếc nhẫn.

Nhẫn. Nó so với quà tặng bình thường, lại có ý nghĩa biết bao.

"Trên người em, chưa có món quà anh tặng." Anh nắm ngón tay cô, đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô.

"Váy là anh tặng mà." Đầu cô có chút trì độn, thuận miệng đáp một câu.

"Đều là chị Chu chọn cho em, như vậy không tính." Anh nắm đầu ngón tay của cô, hình như rất hài lòng, "Vật này bền chắc hơn ngọc."

Lần trước Tông Chính tặng một chiếc vòng tay bằng ngọc, Lâm Miểu Miểu chưa đeo lần nào, ngày đó khi Tông Chính hỏi tới, cô trả lời nó rất mỏng manh, vừa đụng đã vỡ, lần này anh đặc biệt chọn một vật vô cùng bền chắc.

Ánh mắt của Lâm Miểu Miểu từ trên mặt của anh rơi vào trên chiếc nhẫn, cùng là viên kim cương xanh hình vuông, không xác định được viên kim cương khảm trên chiếc nhẫn này, có phải viên kim cương trưng bày ở buổi đấu giá hay không, nhưng nhìn kích cỡ, chắc chắn không hề rẻ.

Anh nâng tay cô hôn một cái lên mu bàn tay, khẽ cười: "Đây là nhẫn kết hôn... em thích không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net