Chương 85: Nghe lời em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời âm u, thật sự không phải lúc thích hợp để ra ngoài, nhưng những thứ phải chuẩn bị cho hôn lễ rất nhiều, Tông Chính cũng bề bộn nhiều việc, nếu dời lại thì không thể rút ra một ngày rảnh, Lý Trân nhìn sắc trời, nói thím Thanh chuẩn bị thêm vài cái ô: "Dự báo thời tiết nói trời hôm nay nhiều mây, buổi tối sẽ có mưa, hai đứa đi sớm về sớm."

Lâm Miểu Miểu đáp lời, ngồi lên xe Tông Chính, xe chạy khỏi Trường Nguyệt Loan, Lâm Miểu Miểu nhìn thấy phía sau có hai chiếc xe quen thuộc đi theo, sau khi vụ án Cố Dung được kết án, Tông Chính đã tới gặp Lâm Thế Quần, hai người nói chuyện với nhau gần một giờ, lúc về nhà Tông Chính liền kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Lâm Miểu Miểu nghe, muốn làm cho Lâm Miểu Miểu vui vẻ.

Nguyên nhân hậu quả, Lâm Miểu Miểu đại khái cũng nắm rõ, nhưng rốt cuộc Lâm Thế Quần sắm vai nhân vật nào trong đó, Tông Chính không nhắc tới, Lâm Miểu Miểu cũng không hỏi, cô chỉ biết những tin giống như trên báo chí đăng, Lâm gia trừ bỏ lão thái gia Lâm Ngạn và Lâm Thế Quần, những người còn lại đều bị bắt, mà hai người này thì thờ ơ không quan tâm tới, các báo càng ra sức đưa tin, nhất là thời điểm kết án vụ mưu sát Cố Dung, Diệp Đạo ở trong trại tạm giam đã uống thuốc độc tự sát.

Tất cả chân tướng, bí ẩn theo việc ông ta tự sát mà đặt dấu chấm hết.

Phó Thuần sau đó cũng tới thăm cô lần nữa, vẫn nói huyên thuyên như trước cảm thấy Lâm Thế Quần càng giống hung thủ, cô ấy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đưa ra lập luận 'Ai được lợi nhất, người đó là hung thủ' làm dẫn chứng: "Cô nghĩ xem, Lâm Thế Vân và Diệp Ninh ra nước ngoài, ông nội của cô cũng nhượng lại cổ phần trong công ty rút lui an hưởng tuổi già, hiện tại ba cô chiếm cổ phần nhiều nhất 45%..."

Lâm Miểu Miểu có điểm không thể lý giải được tư duy của cô ấy, không nói suy luận của cô ấy có căn cứ hay không, chỉ nói tới chuyện cô ấy tới trước mặt Lâm Miểu Miểu cô, thảo luận xem Lâm Thế Quần rốt cuộc có phải là hung thủ hay không thì...

Qua vài ngày, cô ấy lại tới nữa, nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu cả nửa ngày: "Ba cô thật sự muốn đem toàn bộ 45% cổ phần công ty cho cô làm đồ cưới?"

Lâm Miểu Miểu sao không biết cô ấy đang nghĩ cái gì, không nói gì hỏi: "Có phải hiện tại cô cảm thấy tôi rất giống hung thủ hay không?"

Cô nàng nghiêm túc gật đầu: "Rất có khả năng này, bất quá cô mang theo một nửa tài sản Lâm gia gả vào Tông gia, Tông gia cũng có hiềm nghi..."

Hiện tại tính cách của Lâm Miểu Miểu so với lúc trước cởi mở hơn rất nhiều, ở trên xe thảo luận với Tông Chính về cái chết của Diệp Đạo, nhớ tới chuyện thú vị này liền kể cho anh nghe.

Tông Chính gần đây vì lấy lòng Lâm Miểu Miểu, không có việc gì liền bày ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp, nghe thấy kết luận của Phó Thuần "đáng thương hề hề" thở dài: "Vợ à, anh giờ nghèo rồi, tất cả tiền anh dành dụm đều mua nhẫn kim cương cho em..."

Lâm Miểu Miểu hừ một tiếng, bỗng nhiên lôi nợ cũ ra tính: "Lần trước anh nói trong nhà anh, bà nội anh nghe lời ông nội, mẹ anh nghe lời ba anh, muốn em nghe lời anh?"

Tông Chính ép xuống cơn nóng sắp bốc lên trong bụng, muốn lấy lòng Lâm Miểu Miểu, anh định nói anh sẽ nghe lời cô, nhưng trong lòng lại không tình nguyện.

Mặt anh xụ xuống nghiêm lại chất vấn: "Lâm Miểu Miểu, lần đó ở khách sạn bên bờ biển, em đã nói thế nào?"

Tông Chính luôn gọi cô theo ba cách, hầu hết thời gian anh đều kêu tên của cô, nhất là trước kia, cả ngày vênh mặt hất hàm sai khiến kêu "Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu", trong khoảng thời gian này anh phạm lỗi, cả ngày "vợ ơi vợ à" nghĩ muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ở trước mặt trưởng bối, thỉnh thoảng anh sẽ gọi cô là "Miểu Miểu", nhưng cho tới bây giờ anh không gọi cô như vậy nữa.

Chẳng hạn hiện tại, khi anh gọi cô là "Lâm Miểu Miểu", trong lòng hơn phân nửa đã nghẹn một bụng lửa giận, Lâm Miểu Miểu lười biếng liếc anh một cái, cô cũng không nghĩ sẽ ép Tông Chính về sau phải nghe lời cô, nhưng hiện tại cô thấy chướng mắt cái bản mặt anh bày ra lúc này.

Lâm Miểu Miểu thu hồi tầm mắt, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã ra tới đường cao tốc, cảnh sắc đơn điệu, bất quá bởi vì đang là mùa hè, xa xa là cảnh núi non xanh mượt bao la, ít nhất so với nhìn 'cảnh' trong xe thoải mái hơn nhiều.

Tông Chính thấy thái độ Lâm Miểu Miểu trong lòng liền hậm hực, muốn nói hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh, như vậy thì cũng không mấy chính xác, bởi vì Lâm Miểu Miểu cũng không lạnh nhạt với anh, chuẩn xác mà nói, thái độ của Lâm Miểu Miểu hiện tại đối với anh chính là, tâm tình tốt thì sẽ quan tâm anh một chút, tâm tình không tốt thì chê anh phiền, tính cách của cô luôn lãnh đạm, cho nên người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện giữa bọn họ đang có vấn đề. Tông Chính lại nhớ tới trước kia Lâm Miểu Miểu vừa ngoan vừa đáng yêu, thỉnh thoảng cũng sẽ mềm giọng làm nũng ôm cổ anh gọi "Ông xã", tư vị trong lòng thật sự là chênh lệch một trời một vực.

Anh trầm mặc, hạ một bậc thang với cô: "Cuộc sống hôn nhân sau này, chúng ta không cần quyết định xem ai phải nghe ai, có việc thì cả hai thương lượng cùng nhau, em xem chỉ số thông minh của em lại không cao... Khụ khụ, tâm tư đơn thuần, có vẻ dễ bị lừa gạt, rất cần những ý kiến đóng góp của anh đúng lúc, em nói đúng hay không?"

Lâm Miểu Miểu mặt không chút thay đổi quay sang: "Em thừa nhận, chỉ số thông minh của em quả thật không cao, cũng có vẻ dễ bị lừa, cho nên lúc trước việc kết hôn mới không suy nghĩ cẩn thận..."

Lòng Tông Chính nảy lên, nếu tiếp tục nói nữa, anh khẳng định sẽ xui xẻo, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, phù dâu khi nào thì trở về, còn phải đi thử lễ phục một lần nữa, cũng không còn bao nhiêu ngày..."

"Toa Lâm à, sáng mai cô ấy sẽ trở về, buổi chiều bọn em đi thử lễ phục, anh nhớ nói trước một tiếng với Đỗ Thiếu Khiêm, người phụ trách nói lần này cô dâu chú rể, phù dâu phù rể đều phải có mặt..."

Tông Chính khóe môi nhếch lên, nói tránh mấy câu, lại đem đề tài chuyển tới cuộc sống trước đây của Lâm Miểu Miểu ở thôn Bảo Lam, tới giữa trưa, xe đã dừng trước mảnh sân nhỏ của ngôi nhà cũ của Lâm Miểu Miểu, sân này sau khi tu sửa lại, vẫn không có người vào ở, vật dụng tất nhiên không đủ dùng, may mà trước khi đi, Tông Chính đề nghị hai người ngủ lại ở thôn Bảo Lam một ngày, cho nên đã mang theo đầy đủ đồ cần thiết, anh từ phía sau cốp xe lấy ra một cái lò nướng, giống như đã được chuẩn bị trước để đi dã ngoại chứ không phải về thăm quê.

"Đám người Vương Cường đâu?" Lâm Miểu Miểu hỏi. Trước khi vào thôn, cô còn nhìn thấy hai chiếc xe kia đi theo phía sau bọn họ.

"Ừa, bọn họ đi ăn cơm rồi." Tông Chính thuận miệng đáp một câu, ân cần đem một xiên thịt đã nướng chín đưa tới trước mặt Lâm Miểu Miểu.

Lâm Miểu Miểu cắn một ngụm, vô cùng kinh ngạc, hương vị cũng không tệ lắm, nhìn anh chuyên chú thuần thục nướng những xiên thịt, bỗng nhiên cô nhớ tới lời mấy ngày trước Lý Trân nói với cô.

Chuyện giữa cô và Tông Chính mấy ngày qua, bọn họ cũng không nói với bất kỳ ai, ở trước mặt mọi người trong Tông gia, cô luôn cố gắng duy trì 'hòa bình' với Tông Chính, nhưng vẫn không giấu diếm được Lý Trân.

Lâm Miểu Miểu đương nhiên cái gì cũng chưa nói, Lý Trân thấy cô không nói cũng không hỏi nhiều, chỉ kể chuyện lúc bà vừa mới gả cho Tông Nam Sơn: "Khi đó ông ấy vẫn còn rất thích bạn gái trước, sau khi kết hôn đã đi tìm cô ta trở về, những việc này mẹ đều biết, nhưng vẫn không vạch trần ông ấy, mãi đến một ngày ông ấy chính miệng nói cho mẹ biết."

Lý Trân cười cười, tiếp tục kể: "Đàn ông nếu yêu thương một người phụ nữ, sẽ nguyện ý vì cô ấy mà gánh vác tất cả, đàn ông yêu chính là phụ trách, mà phụ nữ yêu, lại là tha thứ..."

Tha thứ ư? Lâm Miểu Miểu cắn xiên thịt nướng, trong lòng có chút cảm khái, trước khi quay về thành phố Z, dù cho tới lúc đó cô chưa từng bi quan, nhưng cuộc sống của cô vẫn chỉ có một màu xám, nhìn lại hiện tại, cô nguyện ý mỉm cười, nguyện ý cùng những thân thích không mấy quen thuộc trong Tông gia giao tiếp, nguyện ý cùng Phó Thuần kết bạn, nguyện ý cùng Tông Chính tán gẫu những lời vu vơ.

Con người Tông Chính quả thực có không ít khuyết điểm, nhưng ưu điểm của anh cũng khiến cô không thể bỏ qua, khoảng thời gian quay lại nước Y cô vẫn luôn suy nghĩ, vì sao nhanh như vậy đã thích anh, hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu được.

Yêu anh, cũng không phải bởi vì anh cho cô thứ cô cần, mà là anh tạo nên những cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trong lòng cô.

Ăn xong cơm trưa, sắc trời ngày càng âm u, tâm tình Tông Chính cũng không tệ lắm, thái độ Lâm Miểu Miểu đối với anh lại tăng lên một bậc, hai người nghỉ ngơi một chút, liền tay trong tay dọc theo con đường nhỏ phía sau núi đi lên núi.

Những lần trước Lâm Miểu Miểu đến tảo mộ, đều là quét dọn trước, rồi sau đó mới ngồi xuống trò chuyện với hai khối bia mộ, lúc này nhiệm vụ quét dọn đương nhiên bị Tông Chính nhận làm hết, cô nhàn rỗi ngồi ở một bên, nghiêng đầu nhìn anh bận rộn, trong lòng cảm thấy cảm giác lúc sai bảo người khác cũng không tệ lắm.

Khụ, cô cũng không bắt Tông Chính làm nha, đây là do anh xung phong nhận việc thôi.

Sau khi quét dọn xong, quá trình nói chuyện với bia mộ bị cô trực tiếp tỉnh lược, Tông Chính ngược lại khá quen thuộc, sau khi tự giới thiệu bản thân xong, lại vô cùng không biết xấu hổ thổi phồng khoe khoang bản thân một hồi.

Lâm Miểu Miểu nghe thấy nhịn không được oán thầm, có tốt như vậy sao?

"Mẹ, bà ngoại, hai người yên tâm, về sau con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, trân trọng cô ấy, cưng chiều cô ấy..." Anh nói xong ánh mắt liền chiếu lại đây, mặt Lâm Miểu Miểu không chút thay đổi nhìn chằm chằm tảng đá trong lùm cỏ dại, ai nha, thật là kỳ quái, hình như mặt có chút nóng.

Tảo mộ xong, Lâm Miểu Miểu vỗ vỗ cỏ khô dính trên người, chuẩn bị xuống núi, Tông Chính lại lôi kéo cô đi lên trên núi, đi không xa lắm, liền trông thấy phía trước có một tảng đá cắm một cành hoa hồng, sau khi đến gần, mới phát hiện phía dưới cành hoa còn treo một tấm thiệp nhỏ.

Anh hái cành hoa hồng xuống, đưa cho cô, Lâm Miểu Miểu tò mò mở tấm thiệp nhỏ ra, bên trong chỉ có ba chữ đơn giản "Xin lỗi em", cộng thêm một biểu tượng khuôn mặt đang rơi lệ.

Lại đi lên trước vài bước nữa, tiếp tục nhìn thấy một cành hoa hồng và một tấm thiệp nhỏ... Lâm Miểu Miểu ôm hơn hai mươi cành hoa hồng, không nói gì hỏi: "Anh dẫn em lên đây để tìm hoa hồng?"

Tông Chính còn thật nghiêm túc phủ nhận: "Anh đang nhận lỗi với em."

Đi đến giữa sườn núi, Tông Chính nắm tay cô tìm một tảng đá ngồi xuống, vỗ vỗ đùi mình kéo Lâm Miểu Miểu ngồi lên: "Ngồi đi, trên đùi anh rất sạch."

Lâm Miểu Miểu đặt đám hoa hồng bên cạnh, mím môi ngồi xuống đùi anh, hai tay Tông Chính vòng qua ôm cô, giọng nam thuần hậu trầm nhẹ phát ra bên tai cô, ôn nhu như giọt sương sớm mai đọng lại trên cánh hồng.

"Lâm Miểu Miểu em thật thông minh, đời này việc làm thông minh nhất, chính là gả cho anh. Đương nhiên người thông minh thỉnh thoảng cũng sẽ mắc phải chút sai lầm, ví dụ như cùng anh cãi nhau, không quan tâm anh... Việc này anh cũng có thể lý giải, người thông minh cũng sẽ có khi làm sai, chẳng hạn như anh đã làm một chuyện rất ngu ngốc, bất quá, biết sai mà sửa là rất tốt, em nhìn xem anh đã sửa sai rồi, em cũng nên sửa lại đi?"

Lâm Miểu Miểu nhịn cười, cố ý hỏi: "Vậy chúng ta rốt cuộc ai nghe ai?"

Tông Chính lặng im vài giây, mới mở miệng: "Nghe lời em, nghe lời em, được rồi chứ?"

Nghe lời như thế đó hả, trong bụng lại bốc lên lửa giận, Lâm Miểu Miểu đang muốn trả lời, một giọt nước lớn bằng hạt đậu rơi xuống mũi cô, cô ngẩng đầu, lập tức lại có vài giọt mưa rơi trên mặt.

Hai người vội vàng đứng dậy, vừa rồi trời còn u ám trong chớp mắt mây đen dầy đặc, mới nói có mấy câu, mưa đã rơi xuống, bất thình lình, dồn dập, mà lại mãnh liệt.

Hiện tại xuống núi khẳng định là không kịp, Lâm Miểu Miểu nhìn xung quanh một chút, lôi kéo Tông Chính chạy về phía sơn động trong trí nhớ, sơn động này là thôn dân ở đây tạo ra, dùng để cất một ít rau dưa, cũng không sâu lắm, nhưng tạm thời có thể dùng để trú mưa.

Lâm Miểu Miểu lau nước trên mặt, khinh thường nhìn Tông Chính: "Xuống núi sớm thì sao mắc mưa chứ."

Tông Chính hậm hực không thôi, vốn anh còn chuẩn bị pháo hoa, kết quả thời tiết không tốt, anh có thể có biện pháp gì, kế hoạch chỉ mới tiến hành hơn một nửa, nhưng xem ra thái độ của Lâm Miểu Miểu với anh đã nhu hòa không ít.

"Không giận anh nữa chứ?"

Lâm Miểu Miểu ậm ờ hừ mũi, Tông Chính quan sát cô một lúc, cũng không suy đoán được ý tứ của cô.

"Anh xem như em đã đồng ý."

Tông Chính lấy điện thoại muốn gọi đám người Vương Cường tới, nhưng vừa nhìn trận mưa lúc này, mưa lớn như vậy, cảnh vật bên ngoài đều không nhìn rõ, lại nói lên núi xuống núi hiển nhiên có chút nguy hiểm, người khác còn chưa tính, Lâm Miểu Miểu đang mang thai, anh sao dám để Lâm Miểu Miểu xuống núi lúc này, liền dặn dò Vương Cường vài câu, đợi mưa tạnh rồi tính tiếp.

Mưa mùa hè tuy lớn nhưng tới nhanh, đi cũng nhanh, huống chi lại đang ở cùng với Lâm Miểu Miểu, anh cũng không lo lắng.

Hai người câu được câu không trò chuyện, một người tiếng nói mát lạnh, một người thanh âm thuần hậu, trong tiếng mưa rơi tí tách giống như một khúc nhạc ấm áp, vô cùng êm tai.

Đứng trong chốc lát, Tông Chính lo lắng cô mệt, tìm một chỗ hơi sạch sẽ ngồi xuống, lại để cô ngồi trên đùi mình, cơn mưa này đã hơn nửa giờ sao còn chưa tạnh, ngược lại càng lúc càng lớn, Tông Chính nói giỡn thở dài: "Buổi tối, hai chúng ta ở trong này màn trời chiếu đất, dường như cũng không tệ."

Mưa bắt đầu rơi từ ba giờ chiều, mãi đến 5 giờ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, sắc trời ngày càng tối đen, nếu chỉ có một mình Tông Chính, thì mọi chuyện dễ giải quyết, trực tiếp đội mưa chạy xuống núi là được, nhưng bây giờ còn có Lâm Miểu Miểu, xuống núi vốn khó hơn so với lên núi, trời lại đang mưa tầm tã, tầm nhìn không rõ, đường núi trơn trượt, cho dù có gọi đám người Vương Cường tới, anh cũng không dám để Lâm Miểu Miểu đội mưa theo anh xuống núi, nhưng hiện tại trời đã sắp tối, chẳng lẽ hai người thật sự phải ở trong núi một đêm.

Anh điện thoại cho Vương Cường đem đồ ăn, áo ấm tới, mới cúp điện thoại không bao lâu, bỗng nhiên dưới chân chấn động, hai người liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó mặt đất lại tiếp tục rung chuyển, sắc mặt Tông Chính trong nháy mắt khó coi đến cực điểm.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng vang ù ù, như đang có tảng đá rất lớn từ trên núi lăn xuống, cuốn bụi đá vụn rơi xuống theo, trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net