Chương 141-143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

141.

Bốn phía đột nhiên yên lặng thành một mảnh.

Ánh mắt mọi người đều chuyển sang nhìn về phía Tư Mộc, nhưng không ai nói chuyện, giống như biến cố này đột nhiên khiến bọn họ kinh ngạc đến không thể nói thành lời.

Tư Mộc lui về phía sau vài bước.

Hắn đã trông thấy có người rút kiếm.

Nhạc Diểu nói: "Đó chỉ là hiểu lầm..."

Nhưng hình như không có ai nghe hắn nói.

Tư Mộc thối lui đến sát tường, cười gượng cùng giải thích với những người đó: "Sao ta có thể là giáo chủ Ma Giáo được chứ, huống hồ Võ Lâm minh đã quyết định giao hảo với Thánh giáo..."

Có người hô to: "Ma đầu, cha ngươi giết cha ta, món nợ này tất nhiên phải đòi trên người ngươi rồi !"

Hắn vừa mới nói xong, liền nâng đao chém tới.

Tư Mộc vội vàng xoay ngược tay sờ cơ quan trên tường, có người nọ dẫn đầu, người còn lại cũng vội vàng rút vũ khí, trong nháy mắt ùn ùn đao quang kiếm ảnh, toàn hướng tới trên người Tư Mộc.

Nhạc Diểu rút kiếm cản mấy người, lại bỏ sót vài món ám khí, trong phút mành chuông treo sợi chỉ, chợt thấy kiếm quang trong tay lão minh chủ chợt lóe, ám khí đồng loạt rơi xuống .

Tư Mộc mở cơ quan, trên tường hiện ra lối vào, hắn nhảy vào, cánh cửa kia lập tức đóng lại, người còn lại nhào lên muốn tìm cơ quan mở cửa, nhưng là cái gì cũng không tìm được.

Những người đó lập tức trách cứ Nhạc Diểu với lão minh chủ cản bọn họ, nhưng lại ngại hai người bất luận là võ công hay là danh vọng đều rất cao cho nên không dám có cử động.

Trong lòng Nhạc Diểu hơi hối hận, hắn quá ngây thơ rồi, hắn sớm nên nghĩ tới thù hận tuyệt đối không có khả năng hóa giải như vậy, nếu hắn có người nhà chết trong tay Ma Giáo, liệu hắn có thể dễ dàng tha thứ để yên vậy không?

May mà Tư Mộc trốn thoát rồi .

Hiện tại có một vấn đề càng quan trọng hơn đặt ở trước mắt bọn họ.

Không có Tư Mộc, bọn họ phải làm sao để rời khỏi mật đạo toàn là ngã rẽ để ra ngoài đây?

142.

Vài canh giờ sau, đoàn người vừa đói vừa khát chui ra khỏi mật đạo.

Có vài người vừa mở miệng là mắng mỏ tên yêu nhân Ma Giáo kia, cố chấp cho rằng hết thảy những chuyện này đều là do Ma Giáo bày mưu lập kế, muốn đưa bọn họ vào trong mật đạo để ngộp chết.

Nhạc Diểu thật sự không muốn nói chuyện với những người này.

Bọn họ biết rõ bọn họ bị nhốt chả có liên quan gì đến Ma Giáo, bất quá là bọn họ tự làm tự chịu mà thôi, nhưng vẫn muốn đem trách nhiệm đẩy lên trên đầu Ma Giáo, tựa hồ chỉ cần là người trong Ma giáo, thì nhất định sẽ xấu tới mức đạp chết hoa hoa cỏ cỏ bên đường.

Lão minh chủ bước lên, nhỏ giọng hỏi hắn: "Tư Mộc hắn... Thật sự là giáo chủ Ma Giáo?"

Nhạc Diểu chần chừ không biết có nên nói thật hay không.

Lão minh chủ gật đầu, nói: "Ta hiểu được."

Nhạc Diểu cũng nhịn không được hỏi: "Ngài... Vừa mới ra tay cứu hắn."

Lão minh chủ nói: "Ta chỉ là hiếu kỳ."

Nhạc Diểu: "Hiếu kỳ?"

Lão minh chủ nhìn hắn chớp mắt cười cười: "Hiếu kỳ nếu chính tà là thông gia thì sẽ thế nào."

"Ngay cả..." Nhạc Diểu có chút ấm ức, "Tiền bối ngài..."

Lão minh chủ lại cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói việc này ra ngoài đâu."

Nhạc Diểu: "..."

143.

Mấy ngày sau, đại hội võ lâm tất nhiên vẫn là phải mở, chẳng qua chủ đề đại hội dĩ nhiên từ đánh Ma Giáo biến thành đại hội thẩm vấn đám người Tứ sư thúc.

Khi Ma Giáo không ở trước mặt hiệp sĩ giang hồ, thì bọn họ cũng quên đi mối thù sâu như biển này, bọn họ chỉ muốn hưởng hiệp danh, muốn sống an ổn qua ngày, cũng không nhắc tới chuyện đánh Ma Giáo nữa, mở đại hội võ lâm xong, nhóm chư vị hiệp sĩ tụ lại một chỗ ăn một bữa tiệc, tan tiệc cũng đã là nửa đêm.

Nhạc Diểu trở về phòng mình, ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng còn đang suy nghĩ phải đi đâu tìm Tư Mộc đây.

Ngày ấy sau khi Tư Mộc bỏ chạy thì cũng không có tin tức gì của hắn, hiện nay phân đà Ma Giáo một người cũng không có, Tả Hữu hộ pháp e là cũng đã trở về Ma Giáo rồi, bây giờ Tư Mộc ở đâu, hắn cũng không biết.

Bất quá hắn vừa nghĩ như vậy, ngoài cửa sổ đột nhiên có một bóng dáng nhẹ nhàng lướt qua, nhảy đến bên giường hắn, vươn tay muốn kéo đai lưng của hắn.

Nhạc Diểu gắt gao nắm chặt tay người nọ, xoay người ôm vào trong lòng, mới mở mắt ra, cười tủm tỉm hỏi: "Lúc diễn ra đại hội võ lâm sao ngươi không đến?"

Một tay Tư Mộc còn đang kéo đai lưng Nhạc Diểu, bị hắn nắm cổ tay đặt ở trên giường, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi bị ta trộm đai lưng ngay tại đại hội võ lâm, bộ không sợ bị mất mặt hả?"

Nhạc Diểu cười đến vui vẻ: "Không ngờ giáo chủ đại nhân tri kỉ như thế, tại hạ quả thật thụ sủng nhược kinh."

Tư Mộc trừng một ánh nhìn Nhạc Diểu: "Buông tay !"

Nhạc Diểu quả thực buông lỏng tay, kéo Tư Mộc đứng lên.

Tư Mộc bò lên giường, khoanh chân ngồi xuống liền hỏi: "Chuyện cũng kết thúc rồi, ngươi đi theo ta không?"

Nhạc Diểu chọc hắn: "Đi đâu a?"

Tư Mộc mở miệng trêu ghẹo: "Gia sản của bổn tọa có trên trăm vạn, minh chủ theo bổn tọa, nhất định sẽ không chịu thiệt."

Nhạc Diểu cười: "Giáo chủ đây là đang hối lộ ta?"

Tư Mộc: "... Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó."

Nhạc Diểu: "Ta tốt xấu gì cũng là minh chủ võ lâm, bảng giá này không khỏi cũng quá thấp rồi."

Tư Mộc nhíu mày: "Vậy ngươi còn muốn gì nữa?"

Nhạc Diểu dựng một ngón tay lên: "Ta chỉ muốn một thứ."

Tư Mộc: "Thứ gì?"

Nhạc Diểu nói: "Ngươi."

Tư Mộc im lặng một lát, quay đầu, miệng lải nhải nói: "Tên ngu ngốc này, không biết xấu hổ."

Nhạc Diểu thấy bên tai hắn đỏ ửng, thì lập tức để sát vào, nhẹ giọng hỏi: "Giáo chủ nói đi, được hay là không được?"

Hơi thở nóng bỏng phà ở bên tai, Tư Mộc kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng né một chút, nói: "Ngươi ! Nếu ta không đáp ứng thì sao !"

Nhạc Diểu cười: "Vậy ta chỉ có thể cường đoạt."

Tư Mộc cẩn thận nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Nhạc Diểu: "Chỉ là muốn lấy một thứ của ngươi, coi như là bồi thường."

Tư Mộc: "Ngươi muốn cái gì..."

Lời còn chưa nói xong, cũng đã bị Nhạc Diểu hôn chặn trở về miệng, Tư Mộc ngẩn ngơ chốc lát, giật mình hiểu ra đây hiển nhiên chính là thứ mà Nhạc Diểu nói muốn, sau khi xấu hổ xong thì cảm thấy vì sao mỗi lần đều là mình chịu thiệt, trong đầu hắn hỗn độn nghĩ lần này không thể để cho Nhạc Diểu chiếm tiện nghi, vì thế chủ động hôn lại, còn mạnh mẽ kéo thắt lưng Nhạc Diểu, bày ra dáng vẻ muốn đảo khách thành chủ.

Nhạc Diểu ngẩn ra, hận không thể lập tức nuốt Tư Mộc vào bụng, động tác Tư Mộc trúc trắc, nhưng hắn lại rất vui vẻ mà hưởng thụ, hai người hôn môi càng sâu, quấn quít dây dưa không khỏi càng phát ra kích động, đợi đến khi cảm thấy không thở nổi nữa, hai người mới tách ra.

Tư Mộc trừng hắn một cái, rầm rì nói: "Mà thôi, dù sao... Dù sao ta tạm thời cũng sẽ không trở về Thánh giáo."

Nhạc Diểu ngẩn ra, hỏi hắn: "Ngươi không quay về?"

Tư Mộc nói: "Sự vụ trong giáo có Tả Hữu hộ pháp xử lý, các ngươi hủy đi một phân đà của ta, ta cũng phải phí chút thời gian xây lại... Ít nhất cũng phải ở lại mấy tháng."

Nhạc Diểu biết đây bất quá chỉ là cái cớ của Tư Mộc mà thôi, trong lòng cao hứng nói không nên lời, đang muốn nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.

Sau khi thân phận Tư Mộc bị bại lộ, tất nhiên không thể để người trong Võ Lâm minh trông thấy, hắn lập tức nhảy lên, hạ giọng nói với Nhạc Diểu: "Đêm mai ta lại đến tìm ngươi !"

Trong lòng Nhạc Diểu ít nhiều có chút không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

Sắc mặt Tư Mộc lộ ra một tia chần chừ.

Nhạc Diểu hỏi: "Vì sao ngươi..."

Tư Mộc đột nhiên khom lưng hôn một cái lên môi Nhạc Diểu.

Nhạc Diểu ngẩn ngơ một lát, hắn còn chưa nói chuyện, không biết vì sao Tư Mộc lại đỏ mặt, nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy mất.

Nhạc Diểu sờ sờ miệng mình, nhịn không được liền bắt đầu cười ngây ngô.

Ngoài cửa có người đang nói: "Nhạc minh chủ ngủ chưa?"

Nhạc Diểu cười ngây ngô mở cửa ra.

Ngoài cửa là quản sự Võ Lâm minh, trong tay cầm một hộp gấm, sắc mặt có chút kỳ quái nhìn Nhạc Diểu.

Nhạc Diểu ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Có chuyện gì không?"

Quản sự nói: "Vừa rồi có người đưa thứ này tới, kêu ta giao cho minh chủ."

Nhạc Diểu: "Đây là cái gì?"

Quản sự: "Ta cũng không biết."

Nhạc Diểu đành phải dè dặt cẩn thận mở hộp gấm, trong lòng còn phòng bị lo lắng bên trong chiếc hộp này có khi nào là khói mê ám khí gì không.

Bên trong chiếc hộp đặt một xấp ngân phiếu rất dầy.

Nhạc Diểu: "..."

Nhạc Diểu: "Đây là ai đưa tới?"

Quản sự kinh ngạc nói: "Đây chẳng lẽ không phải là ngân phiếu của minh chủ phu nhân đưa tới cứu cấp Võ Lâm minh sao?"

Nhạc Diểu: "..."

Quản sự: "Người đưa vật này đến chỉ nói là chủ tử hắn kêu đưa tới, chủ tử hắn là lão bản cửa hàng đai lưng ở thành Đông."

Nhạc Diểu: "... Ta biết rồi."

Quản sự lại nói: "Minh chủ, có một việc ta vừa mới nhớ ra muốn hỏi ngài."

Nhạc Diểu: "Ngươi nói đi."

Quản sự chần chừ một lát, mở miệng hỏi: "Minh chủ, đai lưng ngài đâu rồi?"

Nhạc Diểu: "..."

Lúc nãy hắn chỉ lo cười ngây ngô, bây giờ mới cảm thấy trên thắt lưng trống rỗng, nghĩ đến là Tư Mộc thừa dịp khi hắn thất thần thuận tay trộm đi ... Đến lúc này rồi còn không quên trộm đai lưng của hắn !

Quản sự mặt đầy nghi hoặc nhìn hắn.

Nhạc Diểu nhìn hắn mỉm cười, nói: "Ngươi nhớ lầm rồi, hôm nay ta mặc y phục vốn dĩ không có đai lưng."

...

-HOÀN-


****

Tiểu Vũ: A~ hoàn rồi, cám ơn mọi người đã ủng hộ ta suốt thời gian qua ❤ cám ơn lực lượng cmt đã hỗ trợ xuyên suốt bộ truyện :))) [ tại ta thích đọc cmt của mấy nàng lắm, nhất là mấy cái cmt mấy nàng hay yy á :))) hài thôi rồi, lâu lâu cũng có mấy cái đọc mà cười quằn qại ]

Nếu trong truyện có xảy ra sai sót, mấy nàng cứ việc cmt nói ta để ta sửa nha. Một lần nữa cám ơn mọi người ❤❤❤

Nói chứ, giờ bắt đầu làm bộ <Đế Vương Công Lược> đâyyyyyy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net