Chương 21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

Đại sư huynh hỏi Tư Mộc: "Còn chưa biết vị công tử này xưng hô thế nào?"

Tư Mộc: "Ta..."

Nhạc Diểu giành trước một câu: "Mộc Tư."

Tư Mộc: "..."

Trình độ lấy tên giả này cũng quá tệ rồi !

Đại sư huynh gật đầu: "Mộc công tử, ngươi không cần khách khí, xem Thiên Sơn trở thành nhà mình là được."

Tư Mộc: "... Đa tạ đại sư huynh."

Đại sư huynh lại quay đầu nhìn Nhạc Diểu nói: "Các ngươi thu thập một chút, đến đường nghị sự."

...

Sau khi đại sư huynh cùng Ngô sư đệ rời đi, Tư Mộc từ dưới gầm giường lấy giày mình ra.

Tư Mộc hỏi Nhạc Diểu: "Hắc, đại sư huynh của ngươi có bệnh đi..."

Nhạc Diểu: "Hắn chỉ là già đi."

Tư Mộc sửng sốt: "... Thoạt nhìn tuổi hắn với ngươi cũng không sai biệt lắm?"

Nhạc Diểu hờ hững nói: "Tâm già đi."

Tư Mộc: "..."

Nhạc Diểu: "Hắn cùng sư phụ là người đồng lứa."

Tư Mộc: "Ta cảm thấy phái Thiên Sơn các ngươi đều có bệnh, thật sự."

22.

Tư Mộc theo Nhạc Diểu bước vào đường nghị sự thì cảm nhận được ánh mắt của mọi người quẳng đến.

Đại sư huynh tràn đầy từ ái nhìn hắn, người còn lại thần sắc thì có chút hiếu kì.

Đại sư huynh nói: "Để ta giới thiệu với các ngươi một chút, vị công tử này, là Nhạc sư đệ..."

Tư Mộc có ý đồ muốn ngắt lời đại sư huynh nói: "Mọi người gọi ta là Mộc Tư !"

Đại sư huynh: "... Ý trung nhân."

Tư Mộc: "..."

Nhạc Diểu: "..."

Hắn vẫn là quá ngây thơ rồi...

23.

Vài vị thiếu hiệp chính phái được Nhạc Diểu mang đến kia vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ, các đệ tử Thiên Sơn vẫn là không phản ứng nhiều lắm.

Bọn họ đã sớm nhìn quen đại sư huynh cùng Ngô sư đệ rồi.

Tư Mộc nhỏ giọng nói với Nhạc Diểu: "Gia Phong phái Thiên Sơn các ngươi thật là mở mang..."

Nhạc Diểu: "..."

Tư Mộc cảm thấy mình không còn mặt mũi nữa, sống cũng không gì luyến tiếc.

Được rồi, đây cũng không phải là thân phận thật sự của mình.

Đại sư huynh nói chính sự.

Hôm nay hai vị sư muội trong môn xuống núi du ngoạn, sau một đêm vẫn như trước chưa trở về, đệ tử thủ vệ chỉ xem như nhóm các nàng là chơi đến cao hứng quên mất thời gian, lo lắng đại sư huynh trách phạt mà không có đăng báo.

Lúc nãy có một vị sư muội cả người đều bị thương chạy trở về, nói các nàng gặp gỡ người trong Ma Giáo, một vị sư muội khác bị ma đầu bắt đi.

Tư Mộc: "... Ha ha."

...

Đại sư huynh nhìn Nhạc Diểu, giống như đang nói: Mấy câu trước ta không nói sai đi.

Nhạc Diểu nói: "Việc này hẳn là có ẩn tình."

Tứ sư thúc nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Còn có ẩn tình gì chứ?"

Nhạc Diểu: "Động cơ của Ma Giáo đâu?"

Tứ sư thúc: "Ma đầu làm việc, cần gì có động cơ !"

Mọi người lập tức phụ họa.

Nhạc Diểu hơi giận.

Tư Mộc nhìn tình hình không đúng, vội vàng nói: "Việc cấp bách bây giờ, là cứu ra tiểu sư muội ra trước !"

Nhạc Diểu có chút kỳ quái nhìn hắn một cái.

Tiểu sư muội... Kêu thuận miệng ghê ha.

24.

Đại sư huynh gật đầu nói đúng: "Tìm được tiểu sư muội trước, rồi nói tiếp."

Tứ sư thúc rất không vui quét mắt nhìn Nhạc Diểu.

Nhạc Diểu nhíu mi, không hề né tránh, lập tức nghênh ánh mắt lên.

Tư Mộc chỉ cảm thấy khi ánh mắt hai người giao nhau đao quang kiếm ảnh lạch cạch, sợ tới mức hắn mạnh mẽ dùng khuỷu tay thúc vào thắt lưng Nhạc Diểu.

Nhạc Diểu ăn đau, quay đầu nhìn hắn, vô cùng khó hiểu.

Tư Mộc hạ giọng: "Tên lỗ mãng ! Ngươi ngốc a !"

Nhạc Diểu: "..."

Tư Mộc liếc nhìn Tứ sư thúc, thấy Tứ sư thúc đã dời mắt, lại nói: "Mọi người đều thấy là Ma Giáo, ngươi lại nói không, ngốc hả !"

Nhạc Diểu nhíu mày, nghĩ, cũng đúng, minh chủ võ lâm không nên nói lời này.

Tư Mộc lại nói: "Trước xem tình huống."

Nhạc Diểu gật đầu, đột nhiên nghĩ đến Tư Mộc đây là đang quan tâm hắn, vì vậy thụ sủng nhược kinh.

25.

Tư Mộc hận không thể tự tay bóp chết cái tên minh chủ lỗ mãng này.

Đứa nhỏ này ngốc hả ! Hồi nhỏ bị đụng đầu sao !

Loại thời điểm này còn ngây thơ phân cao thấp, hắn không sợ bị vu hãm thành ma giáo nằm vùng hả !

Không đúng, Thánh giáo bọn họ mới không có tên lỗ mãng nằm vùng này.

Tên lỗ mãng này mà nằm vùng sớm muộn gì cũng bị Tả hộ pháp bóp chết.

Trong lòng Tư Mộc cảm khái ngàn vạn lần.

Đáng thương mình thời khắc này lại bị nội thương, chỉ có thể trông cậy tên minh chủ lỗ mãng này che chở, không thì ai nguyện ý đi giúp tên ngốc này a !

Tư Mộc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Nhạc Diểu cảm động vạn phần ôn nhu ngọt lịm, khó hiểu rùng mình.

Tên ngốc này có bệnh, nhất định có bệnh !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net