Chương 51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

51.

Tư Mộc: "Xé cho ta !"

Nhạc Diểu mỉm cười: "Không xé."

Tư Mộc giận: "Xé !!"

Nói xong liền cướp quyển sách trên tay Nhạc Diểu.

Tư Mộc tự tin thân thủ của mình nhanh nhẹn, muốn cướp vật trong tay Nhạc Diểu là chuyện vô cùng dễ dàng, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn cướp đồ trong tay Nhạc Diểu, Nhạc Diểu cơ hồ ngăn cản không thành công.

Nhạc Diểu thoáng một cái trốn sang bên cạnh.

Nếu giống như thường ngày thì Nhạc Diểu chắc chắn sẽ bắt lấy tay Tư Mộc, động tác của Nhạc Diểu không nhanh bằng Tư Mộc, mỗi lần đều bắt không được.

Nhưng không nghĩ đến lúc này Nhạc Diểu hoàn toàn không muốn bắt tay Tư Mộc, hắn một tay giơ cao thoại bản, thuận thế ôm lấy thắt lưng Tư Mộc, nhéo một cái lên thắt lưng Tư Mộc, cười nói: "Cướp cái gì, nếu ngươi muốn thì cứ nói thẳng, ta cho ngươi là được."

Tư Mộc cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Xảy ra chuyện gì ! Sao hắn lại cảm thấy vị minh chủ này hình như có chỗ nào không đúng?!

Ngô sư đệ đẩy cửa bước vào: "Nhạc sư huynh, đại sư huynh kêu ngươi đi qua... Ta cái gì cũng không phát hiện lần sau ta sẽ nhớ gõ cửa ."

Tư Mộc: "..."

52.

Nhạc Diểu thu hồi thoại bản, sờ thắt lưng Tư Mộc một phen, buông tay đứng dậy muốn đi tìm đại sư huynh.

Tư Mộc thấy Nhạc Diểu muốn đi, vội vàng lật thoại bản kia ra, còn chưa kịp xem, thì trực tiếp xé nát.

Nhạc Diểu: "Ngươi muốn xé thì xé đi, dù sao thoại bản này dưới núi có rất nhiều."

Tư Mộc: "..."

Nhạc Diểu: "Đúng lúc vừa xem xong quyển này, đi mua một quyển khác."

Tư Mộc: "..."

Tư Mộc mặt không biểu tình nâng tay lên, hung hăng nhắm ngay mặt Nhạc Diểu đánh tới.

Nhạc Diểu thoải mái tiếp được, nói: "Đánh là thương."

Tư Mộc tức giận: "Đồ lưu manh, ngươi còn dám đùa giỡn ta !"

Nhạc Diểu mỉm cười: "Mắng là yêu."

Tư Mộc: "..."

53.

Đại sư huynh thấy Nhạc Diểu cùng Tư Mộc đến đây, miệng Tư Mộc còn đang hùng hùng hổ hổ, mà trên mặt Nhạc Diểu thì tràn ngập ý cười.

Đại sư huynh cảm khái: "Nhạc sư đệ cùng Mộc công tử cảm tình thật tốt a."

Ngô sư đệ không nói gì: "Sư huynh, ngươi từ đâu nhìn ra được ..."

Đại sư huynh mỉm cười, không đáp.

...

Lần trước Nhạc Diểu hỏi qua đại sư huynh, trong môn có phải có đệ tử ra ngoài chưa về.

Lần này, đại sư huynh gọi bọn họ đến cũng là vì việc này.

Hắn âm thầm điều tra, phát hiện có vài đệ tử chẳng biết đi đâu, càng mấu chốt hơn, vài ba môn phái trên giang hồ đều có đệ tử mất tích.

Mà tất cả manh mối đều chỉ trực tiếp Ma Giáo.

Không ít môn phái đã đưa tin tức đến Võ Lâm minh, thỉnh cầu minh chủ võ lâm tổ chức đại hội võ lâm, bàn luận nói về Ma Giáo.

Thậm chí, dĩ nhiên đưa ra cờ hiệu đánh Ma Giáo, hết thảy chỉ chờ minh chủ ra lệnh.

Nhạc Diểu kinh ngạc.

Sao cái gì hắn cũng không biết.

Theo lý mà nói, cho dù hắn trở về Thiên Sơn, loại chuyện này, cũng nên có người báo cho hắn mới đúng.

Đại sư huynh nói: "Đích xác có người đến truyền tin, còn là hảo hữu của ngươi."

Nhạc Diểu: "Chu Nhất Thủy?"

Đại sư huynh gật gật đầu: "Mấy ngày trước hắn đến chân núi Thiên Sơn, về sau thì lại mất tích."

Nhạc Diểu: "..."

54.

Sau khi trở về, Nhạc Diểu thương lượng qua với Tư Mộc, trong lòng biết người phía sau màn là nhắm vào võ lâm chính phái, đại khái là muốn gợi ra thù hận người trong giang hồ với Ma Giáo.

Tâm hắn còn chưa đủ ngoan độc, bằng không thì sẽ không chỉ trói người mà còn sẽ giết người.

Nhạc Diểu suy đoán, tâm người này còn tuân thủ nghiêm ngặt đạo nghĩa giang hồ, mà chính tà phân chia rõ ràng, vô cùng vô cùng, không chịu được cục diện chính tà chung sống như hiện nay.

Mục đích rõ ràng, hắn muốn mượn một loạt cử động này dẫn phái chính tà giao chiến, để hắn có thể suy tính tốt âm mưu tội ác tày trời này.

Tư Mộc thở dài: "Ta không muốn giết người phóng hỏa, ta chỉ muốn kiếm chút tiền, nhưng vì sao các ngươi luôn muốn đuổi đánh ta."

Nhạc Diểu nói: "Ta không đuổi đánh ngươi."

Tư Mộc liếc hắn một cái: "Rõ ràng ngươi đáng sợ nhất."

Nhạc Diểu mỉm cười: "Ngươi không vui sao?"

Tư Mộc: "Cút ! Bằng hữu ngươi mất tích! Bộ ngươi không sốt ruột sao !" Dứt lời, lại than thở thêm một câu, "Còn có tâm tư đùa giỡn lưu manh."

Nhạc Diểu nói: "Ta thật sự rất lo lắng."

Tư Mộc khinh thường nhìn hắn.

Nhạc Diểu: "Ta tin tưởng hắn sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện."

Tư Mộc: "..."

55.

Hai người hoài nghi Tứ sư thúc có liên quan đến việc này, đối nhất cử nhất động của Tứ sư thúc đều có chú ý, nhưng không nghĩ tới Tứ sư thúc cũng phá lệ để ý bọn họ.

Nói chính xác hơn, là để ý Tư Mộc.

Đại sư huynh tuy nói với người ngoài Tư Mộc là ý trung nhân của Nhạc Diểu, nhưng đột nhiên nhảy ra một người như vậy, không khỏi khiến người ta nghi ngờ.

Thân thế Tư Mộc tự biên soạn ra có rất nhiều lỗ hổng, lúc Nhạc Diểu không ở Thiên Sơn, Tứ sư thúc liền phái đệ tử thử đủ loại với Tư Mộc, may mà nhất nhất đều bị bọn họ lừa gạt qua.

Ngày hôm nay...

Tư Mộc nhìn Tứ sư thúc ngồi ở trước mặt mình, tâm tình khó chịu vạn phần.

Buổi sáng đại sư huynh nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Nhạc Diểu, Tư Mộc lại lười đi, Nhạc Diểu liền tự mình đi.

Hắn chân trước vừa đi, Tứ sư thúc liền tới cửa, nói muốn tìm Nhạc Diểu, nhưng lại không chịu đi, không ngừng nói Đông nói Tây bắt chuyện với Tư Mộc, hận không thể đem tính danh mười tám đời tổ tông hắn ra hết thảy hỏi một lần.

Không dễ dàng đợi đến giữa trưa, chỗ đại sư huynh lại truyền đến tin tức, nói Nhạc Diểu ăn cơm ở chỗ hắn.

Tư Mộc nội tâm sụp đổ, ngẩng đầu nhìn Tứ sư thúc, ý đồ lấy cớ dùng cơm đuổi hắn đi: "Đến giờ ăn cơm rồi."

Tứ sư thúc gật đầu: "Cùng nhau ăn đi."

Tư Mộc: "..."

...

Giữa bữa ăn, Tứ sư thúc dò hỏi: "Ngươi buôn bán gì vậy?"

Tư Mộc cười đến cực kỳ miễn cưỡng: "Buôn bán nhỏ mà thôi, cái gì cũng bán một ít."

Tứ sư thúc lại hỏi: "Nghe nói ngươi còn tập võ?"

Tư Mộc gật đầu: "Có học qua một ít."

Tứ sư thúc: "Không biết sư phụ ngươi là ai?"

Tư Mộc thầm nghĩ, hỏi câu này không khỏi cũng quá vụng về, sư phụ hắn là ai? Tất nhiên là cha hắn, giáo chủ Ma Giáo tiền nhiệm, chẳng qua từ nhỏ hắn rảnh rỗi, công phu đứng đắn thì không chịu học, ngược lại bàng môn tả đạo là biết không ít.

Đương nhiên lời này hắn cũng không dám nói, hắn chỉ có thể mỉm cười, nói: "Chỉ là khi còn bé theo võ sư học chút công phu quyền cước, chỉ sợ ngài chưa từng nghe qua."

Tứ sư thúc gật gật đầu, đang muốn hỏi nữa.

Nhạc Diểu từ ngoài cửa tiến vào, kêu: "Tư..." Hắn đưa mắt liền nhìn thấy Tứ sư thúc trong phòng, một chữ cuối cùng nghẹn trong miệng.

Nhạc Diểu: "Tư Tư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net