[绿罗裙] Lục la quần (Váy lục la) - OST Vân trung ca | Angela Baby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lời Trung:

我的星空只剩 漆黑一片
没有你在身边 繁星不见
你的背影 若隐若现
连呼吸都变得遥远
不再听 不再有 手里渐逝你温度

不敢看 不敢想 你的记忆变模糊
绿罗裙 在风中 一伸手却一场空

眼角泪 在云中 一回忆就随风

还没说完的话 停在嘴边
未读懂你眼神 无限悲怜
梦中的绿罗裙 飘向天边
转眼一切化作流年不再听
不再有 手里渐逝你温度
不敢看 不敢想 你的记忆变模糊
绿罗裙 在风中 一伸手却一场空
眼角泪 在云中 一回忆就随风


*Pinyin:

Wo de xing kong zhi sheng qi hei yi pian
Mei you ni zai shen bian fan xing bu jian
Ni de bei ying ruo yin ruo xian
Lian hu xi dou bian de yao yuan
Bu zai ting bu zai you shou li jian shi ni wen du
Bu gan kan bu gan xiang ni de ji yi bian mo hu
Lu luo qun zai feng zhong yi shen shou que yi chang kong
Yan jiao lei zai yun zhong yi hui yi jiu sui feng

Hai mei shou wan de hua ting zai zui bian
Wei du dong ni yan shen wu xian bei lian
Meng zhong de lu luo qun piao xiang tian bian
Zhuan yan yi qie hua zou liu nian
Bu zai ting bu zai you shou li jian shi ni wen du
Bu gan kan bu gan xiang ni de ji yi bian mo hu
Lu luo qun zai feng zhong yi shen shou que yi chang kong
Yan jiao lei zai yun zhong yi hui yi jiu sui feng


*Hán Việt:

Ngã đích tinh không chỉ thặng thế hắc nhất phiến
Một hữu nhĩ tại thân biên phồn tinh bất kiến
Nhĩ đích bội ảnh nhược ẩn nhược hiện
Liên hô hấp đô biến đắc dao viễn
Bất tái thính bất tái hữu thủ lý tiềm thệ nhĩ ôn độ
Bất cảm khán bất cảm tưởng nhĩ đích ký ức biến mô hồ
Lục la quần tại phong trung nhất thân thủ khước nhất tràng không
Nhãn giác lệ tại vân trung nhất hồi ức tựu tùy phong  

Hoàn một thuyết hoàn đích thoại đình tại chủy biên
Vị độc đổng nhĩ nhãn thần vô hạn bi liên
Mộng trung đích lục la quần phiêu hướng thiên biên
Chuyển nhãn nhất thiết hóa tác lưu niên
Bất tái thính bất tái hữu thủ lý tiềm thệ nhĩ ôn độ
Bất cảm khán bất cảm tưởng nhĩ đích ký ức biến mô hồ
Lục la quần tại phong trung nhất thân thủ khước nhất tràng không
Nhãn giác lệ tại vân trung nhất hồi ức tựu tùy phong


*Lời dịch:

Bầu trời của ta chỉ còn là khoảng không tối tăm
Không có chàng bên cạnh trên trời cũng không còn thấy sao sáng nữa
Hình bóng của người thoáng ẩn thoáng hiện
Ngay cả hơi thở cũng trở nên xa vời
Không còn nghe cũng không thể có được hơi ấm bàn tay người nữa
Không dám nhìn cũng không dám nghĩ, những ký ức về người dần mơ hồ
Tà áo xanh tung bay trong gió cố níu giữ nhưng vẫn chỉ là khoảng không
Lệ tràn mi hồi ức theo gió mây xa mãi

Lời muốn nói vẫn chưa thể thốt ra
Vẫn chưa hiểu thấu hết nỗi bi thương vô hạn trong ánh mắt chàng
Trong mơ tà áo xanh nhẹ bay phía chân trời
Chớp mắt tất cả đã trở thành năm tháng
Không còn nghe cũng không thể có được hơi ấm bàn tay người nữa
Không dám nhìn cũng không dám nghĩ, những ký ức về người dần mơ hồ
Tà áo xanh tung bay trong gió cố níu giữ nhưng vẫn chỉ là khoảng không
Lệ tràn mi hồi ức theo gió mây xa mãi    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca