Chap 10: Dự Tiệc Văn Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 giờ tối

Mộ Mộc Tuyền bước ra với một chiếc váy dài màu trắng ôm trọn eo nhỏ được đính pha lê trông vô cùng duyên dáng và thanh lịch kết hợp với đôi giày cao gót trắng đính ánh kim.
Mái tóc đen dài uốn xoăn được xõa tự nhiên cùng khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ trông cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.

"Một cây trắng à?" Phong Dật nhìn cô trêu chọc. Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi trắng bên trong kết hợp với một bộ suit gồm áo khoác ngoài màu đen và quần cùng màu trông rất lịch lãm, Phong Thần cùng Lục Tinh cũng vậy tuy nhiên Phong Thần đeo thêm một chiếc cravat đen còn Lục Tinh dùng nơ bướm.

Một lúc sau, Mục Hải Đường cũng xuống, anh ta thì trái lại với cô, anh ta mặc nguyên một cây đen, áo sơ mi đen cùng bộ suit đen được cắt may tỉ mỉ càng toát lên vẻ cao quý, bản lĩnh sẵn có trong người.
Mái tóc đen pha chút ánh nâu che bớt đi đôi mắt nhạt màu khiến anh trông bớt đi phần u ám nhưng trông lại thêm phần lạnh lùng. Bây giờ cô càng thêm chắc chắn anh ta cũng là con lai, mắt cũng là tự nhiên chứ không phải đeo kính áp tròng.

"Đi" Mục Hải Đường đưa tay lên xem đồng hồ, dẫn đầu bước ra. Lần này, bọn họ vẫn tiếp tục đi Cadillac, chẳng hiểu tại sao Mục Hải Đường lại thích đi loại xe này. Nhưng bỗng nhiên như nhớ ra, cô từng nghe Đường Tâm kể đến cô bé đọc truyện cũng có một nhân vật lão đại gì đó cực kì ngầu cũng đi loại xe này, vì bộ truyện đó mà Đường Tâm lĩnh ngộ ra biết bao nhiêu loại vũ khí đặc biệt, còn để cô thử nghiệm giúp nhưng công nhận rằng những thứ đó rất tiện. Ví như nhân vật nữ trong truyện đó có một đôi bông tai bắt tần sóng hệt như đôi bông tai của cô, hay Đường Tâm cũng học đòi làm cho cô một chiếc nhẫn như nhân vật nữ chính ấy nhưng còn chế ra thêm công cụ đặc biệt khác. Hồi xưa rảnh rỗi thì không muốn quan tâm, bây giờ bỗng nhiên muốn đọc thử tiểu thuyết ấy quá mất.

Năm người chia ra làm hai chiếc, Phong Thần đi cùng Phong Dật, còn riêng Lục Tinh lại làm tài xế đưa cô cùng Mục Hải Đường. Dáng vẻ nghiêm túc lái xe của cậu nhóc khiến lâu lâu cô lại phải ngó qua vài cái, công nhận là càng nhìn càng thấy thích.

Một lúc sau, 7 giờ 58 phút, chiếc xe dừng lại ở một khách sạn sang trọng, Lục Tinh nhanh chóng bước ra mở cửa xe mời Mục Hải Đường, Phong Dật cùng Phong Thần thì làm động tác khom lưng cuí đầu, vì do ngồi kế bên nên cô cũng được hưởng lây.

Mục Hải Đường đi đầu, cô cùng đám Phong Thần đi ngay phía sau. Mộ Mộc Tuyền luôn giỏi về việc tạo cho bản thân một vẻ ngoài hoàn hảo, vẻ mặt lạnh lùng pha chút kiêu ngạo, ngẩng cao đầu ánh mắt như không để vào mắt một hạt cát, tự tin và bản lĩnh sải bước dài vào đại sảnh, nói gì thì nói thần thái vẫn quan trọng nhất.

Đám Phong Thần trông cũng vô cùng kiêu ngạo, Mục Hải Đường thì khỏi phải nói rồi bọn cô chỉ vừa bước vào, mọi ánh nhìn đều đã đổ ập đến. Hiện tại Mục Hải Đường dưới danh nghĩa công ty đi dự tiệc này, đúng vậy Mục Hải Đường trên thương trường có một công ty rất lớn với vô vàn những công ty con  

Tiếng xì xào lại bắt đầu, có người vì ngưỡng mộ, người thì hiếu kỳ và tất nhiên sự đố kỵ không bao giờ là thiếu. Nhưng cô cảm thấy, có quá nhiều ánh mắt ngờ vực chiếu đến mình.

Vào bên trong, mọi người đều tách nhau ra, hai anh em Phong Thần Phong Dật cùng Mục Hải Đường vừa bước vào đã bị cuốn vào vòng xoáy bắt chuyện của những người máu mặt. Tuy vậy nhưng cô để ý thấy, bọn họ tuy đều vây kín Mục Hải Đường nhưng lại rất giữ khoảng cách với anh ta.

Lục Tinh cùng cô khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đám người đó, vừa lấy được ly rượu ở bàn thì một đám nữ nhân từ đâu đi lại, Lục Tinh nhìn nhìn cô sau đó nhún vai lảng ra chỗ khác, để cô lại một mình.

"Xin chào, tôi là Tô Phiến chắc cô cũng biết tôi." Một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy bó sát người màu lam nhạt lên tiếng.

Mộ Mộc Tuyền chán ghét, chửi thầm trong lòng, mẹ nó, cô là ai thì tôi đây cần phải biết à? Tôi đây chỉ là thuộc hạ của Mục Hải Đường, là đầy tớ của anh ta thôi chứ có là cái quái gì đâu mà đến đây gây sự.

Nghĩ vậy nhưng cô không nói ra chỉ lạnh nhạt lên tiếng:

"Mộ Mộc Tuyền."

"Mộ Mộc Tuyền sao? Tôi chưa từng nghe qua có tiểu thư nào họ Mộ cả?" Cô ta nói rất nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt lại nhìn Mộ Mộc Tuyền với vẻ khinh thường, quay sang cười với đám nữ nhân kia.

Rồi muốn gặp diêm vương lắm hay sao mà muốn biết đến tôi? Mộ Mộc Tuyền lẩm bẩm trong miệng, đó giờ cô ghét nhất là thể loại nữ nhân như này, không biết tự lượng sức mình. Não cô ta chứa bã đậu hay gì mà chẳng biết suy nghĩ, người đi cạnh Mục Hải Đường là người cô ta có thể động đến sao?

"Sao? Cô nói gì?" Cô gái đó nghe không rõ liền hơi dịch người về phía cô.

"Không có gì." Mộ Mộc Tuyền hơi dựa lưng vào bàn, cô không muốn gây phiền phức cho đám Mục Hải Đường.

"Tôi muốn hỏi cô, cô là ai? Vì sao lại đi cùng bọn họ?" Được đám nữ nhân phía sau ủng hộ, nữ nhân tên Tô Phiến đã tiến lên thêm một bước, giọng lại to hơn, lộ rõ tính gây chuyện. 

Mộ Mộc Tuyền hơi nhíu mi, nãy giờ ngoài đám nữ nhân này, cũng hơi bị nhiều người cả nam lẫn nữ đã chú ý đến cô rồi, cô thật sự không muốn gây chuyện mà -.-
Đôi mắt phượng hơi khép vào, lắc nhẹ ly rượu trên tay, giọng nói pha chút khinh thường:

"Cô xứng để biết sao?"

"Cô... cô..." Tô Phiến bất ngờ vì bị một người không biết thân phận khinh thường giận đỏ mặt, cánh tay run run chỉ vào cô chẳng biết nên phản bác như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net