Chap 11: Đồ giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Mộc Tuyền khinh thường nhìn cô ta đang ú ớ không biết nói gì, lúc này thật sự cô muốn kiếm đâu đó cho cô ta một cái gương để xem bộ dáng tức giận trông chẳng khác gì con tôm luộc của mình. Thế nhưng Mộ Mộc Tuyền lúc này không muốn gây nhiều sự chú ý, xoay người định đi sang chỗ khác ai ngờ váy bị cô ta đạp vào một góc, Mộ Mộc Tuyền nhếch môi, nói gì thì nói, lý do đầu tiên cô chọn chiếc váy này là bởi vì chất liệu cực kỳ cực kỳ tốt, không nói tiếng nào, ánh mắt thoáng qua sự sắc bén Mộ Mộc Tuyền cố tình sải bước dài hơn.

"Á." Đôi giày cao gần 20 phân được đính đá quý của cô ta bị pha lê trên váy cô làm vướng ngã nhào xuống đất, ngay lúc đó, Mộ Mộc Tuyền khẽ dùng sức kéo nhẹ khăn trải bàn, nguyên một bàn thức ăn cùng lúc đè lên cô ta, không những vậy, cô ta còn bị rượu cùng thức ăn trên bàn theo đà rơi xuống đổ đầy xuống người trong khi Mộ Mộc Tuyền đã thoát ra ngoài đám lộn xộn đó.

Tô Phiến lạng quạng được đám nữ nhân kia đỡ dậy quát to, từ lúc cô ta ngã đã thu hút rất nhiều người bây giờ cô ta quát to khiến cả hội trường đều đổ dồn vào xem chuyện, những người phụ trách dọn dẹp cũng đã đến... khiến cô ta vừa tức giận vừa xấu hổ không biết nên chui vào đâu để trốn liền vội vã che mặt chạy vào phòng vệ sinh.

Mộ Mộc Tuyền sang chảnh bước đi như không phải chuyện của mình mà không nhìn thấy phía xa xa Mục Hải Đường ánh mắt sắc lạnh nhìn cô nhưng đôi môi lại nhếch lên. Bởi vì quá khẽ khàng, đến cả những người ngay bên cạnh cũng không thể nhận ra.

"Xin lỗi quý vị, chúng tôi đã chuẩn bị không chu đáo khiến mọi người phải phiền lòng, bây giờ tôi xin tuyên bố, buổi mở màn chính thức bắt đầu." Người chủ trì buổi tiệc Vũ Chương đã bước lên giải quyết tình hình, tiếng vỗ tay vang lên lúc này đèn khắp đại sảnh chuyển sang màu vàng mờ ảo những tiết mục múa làm nóng sân khấu bắt đầu diễn ra, Mộ Mộc Tuyền lúc này nghĩ chắc hẳn cần phải kiếm Mục Hải Đường.

Cô nhìn xung quanh một lượt liền nhìn thấy anh ta, bởi anh ta quá cao, cô dám chắc cao cũng phải cả hơn một mét chín bởi vì cô cao gần một mét bảy, mang đôi giày cả tám chín phân nhưng chỉ mới cao hơn vai anh ta một tí với lại điển hình là đây, vừa nhìn một cái đã thấy anh ta bởi anh ta cao hơn người khác nhìn phát thấy ngay.

Lướt qua đám người đến cạnh Mục Hải Đường, lúc này Lục Tinh cũng đã đứng sau anh ta, bọn họ thậm chí còn không thèm nhìn xem sân khấu có cái gì, bỗng nhiên đèn tắt hết, cả căn phòng như chìm vào bóng đêm.

Chiếc váy đính pha lê của cô gặp bóng tối phát sáng lên trông như những ngôi sao bé nhỏ dưới đất, bộ âu phục của Mục Hải Đường bởi vì được may bằng chỉ bạch kim nên đường nét cũng ánh lên những tia sáng. Bỗng nhiên hai người họ như tâm điểm của mọi sự chú ý, Mộ Mộc Tuyền sau sự bất ngờ liền trở nên cảnh giác nhưng chỉ ngay sau đó, đèn đều đã được bật lên, trên sân khấu xuất hiện một hòm nhỏ được trùm lên một tấm vải đen.

Mọi sự hiếu kì lần lượt chuyển đến chiếc hòm kia.

"Không để mọi người chờ lâu, thứ mà tôi muốn cho những người tôi đã mời đến đây xem chính là..."

Vũ Chương cố ý kéo dài giọng, miếng vải đen đã được kéo lên trong bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đến cả đám Phong Thần cũng bộc lộ vẻ ngạc nhiên, Mục Hải Đường cũng có vẻ để ý hơn vào món đồ nhưng chỉ trong nháy mắt, Mộ Mộc Tuyền nhướng mắt xem đó là thứ gì, vừa nhìn thấy, cô liền bất ngờ sau đó cười khẽ.

"Đúng như quí vị thấy, đó chính là 'Ánh Sáng Của Thần' bản duy nhất!" Vũ Chương hớn hở nói to, sau đó không khỏi kiêu hãnh mà bắt đầu giới thiệu về món đồ mà hắn xem là quý giá.

Bên trong chiếc hòm thủy tinh đó chính là một con rùa nhỏ bằng bàn tay làm từ đá quý được trạm khắc vô cùng tinh xảo, bên trên con rùa là một thứ giống như sợi dây chuyền bằng kim cương đen, nhìn từ ngoài vào sẽ không thể thấy được viên ngọc tròn màu hồng nhạt bên trong con rùa, cả con rùa đó được nằm trong một khối băng không bao giờ tan chảy dù có ở nhiệt độ như thế nào, bị đập phá cũng không bể hay ngay cả bom cũng không thể ảnh hưởng đến khối băng ấy, được gọi là băng chỉ bởi vì nó rất lạnh thôi.

Mộ Mộc Tuyền ôm miệng cười khúc khích trước bao ánh nhìn khó hiểu.

"Cô cười gì vậy?" Phong Dật hỏi nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net