Chap 12: Đồ Giả 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có gì, các người đến đây chỉ để xem thứ này?" Mộ Mộc Tuyền trấn tĩnh lại, giọng hơi khàn khàn.

"Có vẻ như bán đấu giá." Phong Thần trả lời khi thấy Phong Dật nhìn mình.

"Vậy thì về thôi, nó không có gì đáng xem đâu." Mộ Mộc Tuyền ánh mắt vẫn còn đầy í cười.

"Tại sao? Lão đại có vẻ như để ý nó." Lần này là Lục Tinh hỏi.

"Như vậy thì càng phải rời khỏi đây, nó cũng chẳng đồ tốt gì."

"Nhưng..." Phong Dật khẽ liếc nhìn qua Mục Hải Đường

"Đi." Mục Hải Đường khẽ nhíu mày nhìn món đồ trong hòm rồi liền dứt khoát đứng lên.

Mộ Mộc Tuyền búng tay một cái rồi cùng bọn họ rời khỏi khách sạn.

Về đến nhà, Phong Dật liền vội vàng nói:

"Rồi đấy, cô nói đi."

"Đồ giả!" Mộ Mộc Tuyền có cảm giác như bản thân bỗng nhiên được mọi người tôn kính liền kiêu ngạo nói.

"Cái gì giả?" Lục Tinh nhíu mày.

"Thì Ánh Sáng Của Thần đó, tôi nói nó là đồ giả. " Mộ Mộc Tuyền nhếch môi.

"Sao... có thể?" 

"Làm sao mà cô biết?" Phong Thần lên tiếng hỏi.

"Bởi vì đồ thật... tôi đang giữ rồi." Mộ Mộc Tuyền cười cười, tay nhẹ nhàng tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân.

"Làm sao mà cô biết cô giữ đồ thật còn Vũ Chương là đồ giả?" Phong Thần khẽ nhìn qua Mục Hải Đường, sau đó lại tiếp tục: "Tại sao cô lại có được thứ đó?"

"Người đầu tiên thấy Ánh Sáng Của Thần đã nói con rùa được đẽo gọt, chạm khắc tinh tế như thế lại nằm trong một tảng băng đối lập với nó, nhưng như vậy nó mới càng có sức hút." Mộ Mộc Tuyền đặt hẳn đôi giày lên bàn, phủi phủi tay.

"Tảng băng kia của Vũ Chương được gọt lại rất đẹp mắt!" 

"Với cả tuy rằng không thể làm gì với tảng băng kia, nhưng nó lại từng được trưng bày ở hoàng tộc, chắc chắn phải có dấu ấn mà hoàng tộc đã từng lưu lại." 

"Đồ thật thật sự do cô giữ?" Phong Thần nhìn cô, giọng có chút bớt đi lạnh lùng mà thêm vào phần hứng thú.

"Đúng vậy, nếu muốn tôi có thể đưa các anh."

"Vì sao? Món đồ quý vô giá như vậy?" Phong Dật khó hiểu.

"Tôi chẳng làm gì được đối với nó." Mộ Mộc Tuyền gãi gãi mũi.

Mục Hải Đường nãy giờ im lặng, nói:

"Cô tự ra giá."

"Rất tốt, ngày mai tôi muốn có một chiếc máy bay đưa tôi trở về Tây Ban Nha và chuyển chiếc xe riêng từ New York về cho tôi, tôi còn muốn giữ năm phần trăm cổ phần... à mà thôi, tôi muốn các anh lập tức chuyển cho tôi một trăm triệu vào tài khoản này." Mộ Mộc Tuyền nghe được câu mình muốn liền ra giá.

"Cô chắc?" Phong Thần thắc mắc, cơ hội tốt như thế mà yêu cầu của cô ta lại đơn giản như thế, hắn ta cứ tưởng cô nàng sẽ đòi tự do hay đại loại như muốn cả gia tài gì gì đó... dù gì cũng phải to lớn một chút.

"Đúng vậy, mà khoan, là một trăm triệu USD đấy nhé." Mộ Mộc Tuyền đáp.

"Được." Mục Hải Đường không do dự liền chấp nhận, sau đó bọn họ ai nấy đều trở về phòng của chính mình.

Về đến phòng, cô nhanh chóng thay đồ ra, mặc loại váy này khiến phần eo cô bị uất ức rồi. Tuy nhiên cô cảm thấy hình như làm thuộc hạ của Mục Hải Đường như lúc này là quá thoải mái đi, có phải hay không sóng yên biển lặng là báo hiệu cho những cơn bão nguy hiểm sẽ bất ngờ ập đến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net