Chap 14: Yếu Đuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy người đang nói xấu gì em đó?"

Đường Tâm không biết từ khi nào đã dừng xe chạy đến la lớn.

"Em có gì tốt để tụi chị nói xấu à?" Mộ Mộc Tuyền cười cười đưa tay kẹp chặt cổ Đường Tâm.

"Á... Đau đau... buông em ra." Đường Tâm vùng vẫy ra khỏi tay cô, mắt con bé trợn to, khuôn mặt ửng hồng lên.

"Chị kì quá, lúc nào cũng đối xử tệ với em, cơ mà sao chị trở về rồi?"

"Chị được Mục Hải... Đường? Anh ta đâu rồi?" Đang định nói Mục Hải Đường cho người đưa mình đến mà quay qua quay lại chẳng thấy anh ta đâu, cả Mộ Trác cũng biến mất.

"Gì vậy?" Đường Tâm khó hiểu mặt hơi biến sắc, con bé này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Mục Hải Đường.

"Không có gì." Mộ Mộc Tuyền lắc lắc đầu, sau đó Đường Tâm mới nhìn đồng hồ, hốt hoảng:

"Khó lắm mới đặt được hàng! Chị tự chơi đi, em đi đây! Trời ạ trễ mất trễ mất!"

Chu Tố Tố cũng có việc phải rời đi. Vì thế nên Mộ Mộc Tuyền cũng nhanh chóng đến gara lấy xe nhanh chóng rời khỏi tổ chức.

Trở lại khu nhà của mình, cô khóa trái cửa lại,  đi đến góc phòng khẽ xoay chuyển chậu cây. Chiếc tủ quần áo bên cạnh liền dịch sang chỗ khác thay vào đó là một cổng tủ bí mật của cô, nhập đúng mật mã cánh cửa ấy tự động dịch sang một bên, còn nếu nhập sai, chỉ cần duy nhất một lần thì tự động cánh tay sẽ bị lưỡi cưa cưa đứt ngay.

Trong đây là một kho tàng đồ vật quý hiếm, đây là nơi bí mật nhất của Mộ Mộc Tuyền bởi nơi đây chứa hàng ngàn món bảo vật, cổ vật quí hiếm mà ít người đã được nhìn thấy, đây chính là thành quả sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ. Cứ sau khi làm xong một việc, cô sẽ "tiện tay" lấy vài món đồ quý hiếm của nạn nhân, lại tiện tay lấy luôn ví. Người chết rồi  lấy đi một ít tiền thì có sao?

Mộ Mộc Tuyền bước vào thì cửa tự động đóng lại, cửa chính căn phòng cũng đóng lại luôn.
Đi sâu vào trong, cô lấy tất cả các loại thẻ cùng tiền mặt của mình bỏ vào giỏ trước, sau đó đi vòng vòng, cô không nhớ rốt cuộc Ánh Sáng Của Thần bản thân cô đã giấu ở chỗ nào mất rồi. Kiếm mất một lúc, thì ra nó lại nằm trơ trọi một mình ở chính giữa đống đồ cổ.

Mộ Mộc Tuyền cho xây dựng hệ thống cơ quan này giống như là xây thêm một căn nhà dưới lòng đất, không một ai hay biết. Nơi này vừa là nhà của cô, vừa là nơi cô dùng để làm nơi tàng trữ đồ quý. Mộ Trác đã từng ghé thăm khi căn biệt thự này vừa xây xong, cũng từng trao đổi với kiến trúc sư, nhưng ông ta cũng không dám tùy tiện làm bừa. Người thứ hai có chìa khóa căn biệt thự thứ hai này của cô là Đường Tâm, thế nhưng cô không nói cho nó biết về nơi này. Bởi lẽ, cô không tin tưởng bất kì ai ngoài bản thân của mình. 

Mộ Mộc Tuyền chạm tay vào một góc tường, phía dưới cô liền xuất hiện một cầu thang đi xuống tầng hầm, dưới tầng hầm hàng trăm loại súng cùng hàng loạt các loại vũ khí khác nhau.

Mộ Mộc Tuyền hôm nay về đây là để vơ vét hết tài sản của mình, cô lấy cây súng được cải tiến vô cùng đặc biệt của mình ra, rồi đi đến cuối bức tường, bức tường mở ra bên trong không chứa gì nhiều, một vài bộ quần áo lúc nhỏ được bảo quản rất tốt, hai con dao găm, một đầu đạn, một cây bút máy cùng với một tấm hình nhỏ cũ kĩ, trong đó mơ hồ nhìn ra được một chàng trai đang quỳ một gối xuống, đôi tay thon dài cầm chiếc khăn trắng lau đi vết bẩn trên mặt một đứa nhóc nam không ra nam nữ không ra nữ. Chàng trai đó trên người như tỏa ra một vầng sáng, ấm áp đến kì lạ.

Mộ Mộc Tuyền nhìn vào tấm hình, đôi mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Làm gì có ai từ bé đã trở thành một con người tàn khốc như thế? Chính cô lại càng không muốn bản thân mình mất đi tính người hơn ai hết. Cô từ khi sinh ra đã không biết tiếng ba, tiếng mẹ nói như thế nào, không biết tình cảm là gì... rồi người đó xuất hiện, đem cho cô sự ấm áp,nhưng cuối cùng người đó vẫn lựa chọn rời đi... 

Cô nhoẻn miệng nặn ra một nụ cười gượng gạo, chỉ lấy tiền ra còn tấm hình cô xếp lại ngay ngắn rồi vẫn để đó. Bước ra khỏi căn phòng, Mộ Mộc Tuyền liền chạy đến chỗ Mộ Trác.

Ông ta không ở đây, Mộ Mộc Tuyền nhíu mày, ông ta dẫn Mục Hải Đường đi đâu rồi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net