Chap 18: Cơ thể Lão Đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụt...  thịt ướp múi? Cơ ngực vạm vỡ... cơ bắp... trời đựu. Mộ Mộc Tuyền trong đầu gào thét dữ dội nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.

Ngoài việc mặt hơi hồng cùng nóng lên thì cũng chỉ có hai tai đỏ như sắp khét chín thôi.

"Tôi... mua đồ cho anh." nói xong Mộ Mộc Tuyền liền "người đi quà ở lại" bước ra, trước khi đi, cô không quên liếc thêm vài cái cho sướng mắt.

Về đến phòng, Mộ Mộc Tuyền liền bung xõa, cô gào lên: "Mẹ ơi... kích thích quá đi." Đưa hai tay lên ôm lấy vành tai nóng hổi, Mộ Mộc Tuyền vội vã chạy vào phòng tắm.

Vào trong, đứng dưới vòi sen cho nước chảy xuống, sờ lên tai, vẫn còn nóng quá đi...

Dựa vào tường trượt xuống, nhắm mắt lại. Trong đầu toàn hình ảnh của Mục Hải Đường lúc đó.
Anh ta có vẻ như vừa mới tắm xong nha!

Mái tóc ướt đẫm, bên trên còn vài giọt nước nổi lên, Mục Hải Đường khẽ nghiêng đầu... nước trên tóc chảy dọc xuống... từ cổ... lướt qua yết hầu trượt  xuống đến vòm ngực... lại lướt qua phần bụng toàn múi với múi rồi trốn đi sau chiếc khăn tắm quấn ngay hông.
Xương quai xanh trông vô cùng mạnh mẽ, làn da hơi ngăm không hề mất đi vẻ dũng mãnh bản chất, nhưng lúc nãy cô vô tình thấy được ở sau lưng anh ta có rất nhiều vết sẹo do đạn để lại, ngay hông còn có một vệt mờ mờ giống như bị chém rất dài Mộ Mộc Tuyền hơi cau mày... không biết trên người anh ta rốt cuộc có bao nhiêu vết sẹo? Do ai để lại? Ai lại đụng được vào người anh ta?

Bỗng nhiên cô nghĩ đến một vài việc nhưng ngay sau đó lại bị sự mê trai có từ trong máu khiến lãng quên đi.

Lại nghĩ đến cơ thể của Mục Hải Đường tuy có khá nhiều sẹo nhưng lại khiến cơ thể anh ta trông quyến rũ lạ thường... một người đàn ông phải trải qua bao nhiêu cuộc chiến đẫm máu mới leo lên được chức lão đại cơ chứ, cô càng lúc càng cảm thấy Mục Hải Đường là một người rất đáng để sợ, cũng rất đáng để nể phục... Mộ Mộc Tuyền đắm chìm trong suy nghĩ, lại quên mất việc nãy giờ cô vẫn đang xả nước...

"Hắc... hắ..c xì" Rùng mình một cái, Mộ Mộc Tuyền hoảng hốt, trời đất, nãy giờ mình nghĩ cái gì vậy nè...? Bị tẩy não rồi, không thể nào... không được không được. Cô từ khi nào lại trở nên biến chất như vậy rồi.

Mộ Mộc Tuyền nhảy cẫng lên, trong đầu cô bây giờ toàn là cơ thể của Mục Hải Đường và cơ thể của Mục Hải Đường! Nó cứ ở lì trong đó, xua không được đuổi không đi, cô phải làm sao bây giờ? 

Nhưng mà, công nhận cơ thể lão đại là quyến rũ chết người. Nhìn liền muốn sờ!

Mộ Mộc Tuyền lăn đi lăn lại trên giường được một lát thì điện thoại reo lên, liếc nhìn chiếc điện thoại, hiển thị một dãy số lạ.

"Cô có ba phút để dọn dẹp, trở về."

"Ơ..." Mộ Mộc Tuyền còn chưa kịp nói năng gì thì liền cúp máy, chất giọng ra lệnh đấy thì còn có ai ngoài lão đại của cô? Còn ai ngoài Mục Hải Đường.

May mắn là đống đồ vẫn còn được để trong túi, cô vẫn chưa bày ra, gom nhanh mấy cái túi rồi ra khỏi phòng. Nhanh chóng qua bên cạnh gõ gõ cửa phòng Mục Hải Đường ba cái, Mục Hải Đường chưa đầy một phút đã đi ra, lúc này anh đang mặc quần tây đen cùng áo sơ mi đen, khoác ngoài chiếc áo măng tô dài. Thấy Mục Hải Đường mặc đồ cô mua mà tâm nổi loạn, đầu óc đen tối của bản thân lại nghĩ đến chuyện lúc trưa...

Mục Hải Đường không nói lời nào đưa thẻ phòng cho cô rồi đi thẳng ra, Mộ Mộc Tuyền định đóng cửa phòng lại, liếc mắt qua thấy túi lớn túi nhỏ vẫn còn nguyên trên giường liền buồn rầu đi vào xách ra, thế là trên tay Mộ Mộc Tuyền lại thêm vài túi đồ, tuy không quá nặng nhưng lại rất cồng kềnh.

"Lúc nãy đầu đập vào đá hay gì mà mình lại mua cho anh ta lắm đồ thế không biết, thật là uổng tiền." 

Cô cảm thấy bản thân lúc này đang hoàn thành rất tốt vai đầy tớ trung thành của Mục Hải Đường không biết lúc trở về có được phát tiền thưởng hay gì không, hay cuối tháng tăng tiền lương cũng được... ủa mà làm gì có lương.

Cơ mà bao ăn bao ở bao mặc bao luôn xăng,.... sao lại như nuôi heo thế này? À không, là giống bao nuôi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net