Chap 6: Kỳ Nghỉ Yên Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay ngày hôm sau, trên chiếc máy bay tư nhân, Mộ Mộc Tuyền mặt mũi nhăn nhó ngồi trên chiếc ghế ngay cửa sổ chửi thầm. Mẹ nó, sáng nay đang ngủ thì bị lôi đầu dậy, còn chưa kịp ăn sáng đã phải ngồi ở đây rồi.

Mộ Mộc Tuyền không có quyền phản kháng nên chỉ có thể chửi thầm trong bụng, liếc nhìn cái tên lôi đầu cô dậy đang nhăn răng ngồi sau kia mà cảm thấy bức bối trong lòng.

"Đi đâu đấy?" Mộ Mộc Tuyền hỏi.

"Không biết." Phong Dật trả lời.

Mộ Mộc Tuyền lườm Phong Dật, tên này đang giỡn với cô à?

"Không biết mà cậu cũng đi?"

"Cũng như cô thôi." Phong Dật dửng dưng trả lời, khuôn mặt biếng nhác của cậu ta còn pha lẫn chút ngu ngốc.

"Đã hiểu." 

Mộ Mộc Tuyền sau đó cũng không muốn nói thêm, bèn nằm nghỉ ngơi bù. Được một lúc, máy bay hạ cánh, Mộ Mộc Tuyền bị ép lên xe chở đi, lên xe cô vẫn ngủ như thường. Đến lúc xe dừng lại trước mặt cô chỉ tầm mười bước chân chính là cánh cửa, cô cũng không thèm quan tâm mà đi vào rồi theo một người nào đó lên phòng của mình.

Leo lên giường đánh một giấc dài, lúc tỉnh dậy cô mới bắt đầu đánh giá căn phòng. Căn phòng này rất rộng với tông màu nâu trắng, giường vừa lớn vừa êm xung quanh thì có ba cái tủ lớn, trước mặt cô là một bàn trang điểm cực kì rộng, phía trên còn có một đống chai chai lọ lọ. Mộ Mộc Tuyền tiến lại gần, chời má trên bàn để hàng loạt chai lọ đựng đồ dùng trang điểm, trong ngăn ngủ có cả trăm cây son với đủ hình dạng khác nhau, rồi mỗi ngăn đụng nào là phấn mắt, phấn má, kem nền, kem dưỡng,.... cô nhìn muốn lóa cả mắt... thật ra bình thường cô cũng không sài nhiều thế này đâu. Đãi ngộ như này thì có hơi quá mức tưởng tượng của cô rồi.

Đi vòng vòng quanh phòng, rồi mở mấy cái tủ ra... bên trong đầy đủ các loại váy áo, còn có hai tủ giày riêng nữa... Mộ Mộc Tuyền run rẩy, sao giống như công chúa bị nhốt để hành hạ thế này... à đùa thôi.

Định ra mở cửa thì bỗng nhiên cánh cửa được ai đó mở từ bên ngoài, một cái bộ tóc nâu chui vào rồi ngẩng lên. Mộ Mộc Tuyền cảm thán, muốn làm đầy tớ của Mục Hải Đường thì phải thi qua một khâu nhan sắc nữa hay sao mà tên nào cũng đẹp hết vậy?

Phong Thần có vẻ đẹp lai lạnh lùng, Phong Dật thì khá giống Phong Thần nhưng lại ngông cuồng và biếng nhác đặc biệt hắn lại có đôi mắt màu xanh biển, trông rất có hồn.
Tên tóc xám là bạn của Mục Hải Đường, hắn ta thì có vẻ đẹp đặc trưng của phương Tây nên trông rất chững chạc.
Mục Hải Đường thì khỏi phải nói, đẹp theo kiểu không thể tả, nhưng xung quanh lại tỏa ra sự u ám như nhìn phải  tử thần, nhưng anh ta lại cực kỳ cực kỳ cuốn hút, cô nhìn mà còn thấy thích mà, còn tên này... baby hết chỗ nói! Dáng người cao nhưng thon gọn, nước da trắng hồng, đôi mắt màu nâu nhạt đã to lại long lanh, mũi cao đúng chuẩn, môi đầy đặn giống giống với môi trái tim, trông cực thích.

Nói chung, ngũ quan của cậu bé này vô cùng xinh đẹp và quan trọng hơn, đây chính là gu của cô.

"E hèm." Tên tóc nâu đó khẽ ho một tiếng khi thấy Mộ Mộc Tuyền nhìn mình cứ như muốn ăn tươi nuốt sống rồi nhẹ nhàng nói: "Mời cô xuống dùng bữa."

Trời ơi, đã đẹp lại còn có giọng nói trong trong dễ thương cực. Coi bộ, ở đây cũng không tệ, toàn là mỹ nam.

"Cậu tên gì?" Nhanh chóng bước theo tóc nâu, lại tranh thủ hỏi tên. Cô cảm thấy mình thật thất bại, đến cả người nhỏ tuổi hơn mình cũng không tha.

"Lục Tinh."

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười chín."

"Cũng chỉ thua tôi vài tuổi, gọi bằng chị cho thân thiện đi" Mộ Mộc Tuyền nói xong, tự vỗ trán, cô từ khi nào đã thích gặm cỏ non nhỉ?

Trong lúc xuống Mộ Mộc Tuyền liên tục hỏi hết cái này đến cái kia, cậu ta cũng rất lịch sự mà đáp lại tuy có vẻ rất xa cách cũng chưa từng gọi chị nhưng Mộ Mộc Tuyền cực thích! Một cậu nhóc đáng yêu thế này.

Hỏi han liên tục quên luôn vì đói bụng mà cô phải dậy.

"Nhanh." Mục Hải Đường từ xa nhìn cái vẻ tíu tít của Mộ Mộc Tuyền bỗng nhiên lại cảm thấy rất ngứa mắt, gọi người xuống thôi mà cũng tốn thời gian như thế, anh ta chưa bao giờ phải đợi bất kì ai.

Thấy Mộ Mộc Tuyền đã bước tới, anh ra lệnh cho cô ngồi xuống, rất nghe lời, nhưng ánh mắt cứ dí theo Lục Tinh khiến anh trong lòng có tí không vui, cũng không hiểu tại sao.

"Ăn thôi." Phong Dật vui vui vẻ vẻ nói, Phong Thần lạnh lùng nhìn cô. Lục Tinh thì chầm chậm nâng nĩa.

Mục Hải Đường... ai da, có ai bắt anh ta ăn thịt người sao mà mặt cứ nhăn như khỉ ấy nhở?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net