Chap 8: Kỳ Nghỉ Yên Bình 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngủ đã mắt thì trời đã xế chiều, Mộ Mộc Tuyền cảm thấy cả người cứ khó chịu mới nhớ ra từ sáng tới giờ cô chưa có tắm lần nào.

Lấy từ trong tủ ra một chiếc áo thun màu lam cùng một cái quần bò vào phòng tắm.
Vào trong cô thấy hơi choáng, phòng tắm ở đây to gấp ba bốn lần phòng tắm cỡ đại ở nơi cô ở, đoán chừng chứa hai ba chục người vẫn còn rộng chán đấy chứ.

Cởi bộ đồ trên người ra, đứng dưới vòi sen nước ấm nhanh chóng chảy xuống xua đi mệt mỏi tích tụ, Mộ Mộc Tuyền sờ sờ lên mặt rồi vui vẻ tỉnh táo hẳn ra, thầm cảm thán làm lão đại thật giàu có, cái gì cũng tự động hết.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mộ Mộc Tuyền đang định bước ra thì thấy có cái gì đó không đúng, đảo mắt một lần nữa về phía sau vòi sen.

Đúng như cô nghĩ, viên gạch này hoa văn trông thì giống hệt như những viên khác nhưng nhìn kĩ sẽ thấy nó bị dịch sang bên phải hai milimet.
Đưa tay lên chạm vào viên gạch nhưng nó vẫn không nhúng nhích.

Mộ Mộc Tuyền nhíu mày nhìn xung quanh, cơ quan chắc hẳn gần đây thôi. Bộ não nhanh chóng xử lý thông tin, đôi mắt liền đưa về phía hai chiếc tủ.
Trông chiếc cao chiếc thấp thì đẹp đấy nhưng chỉ có ở đây là sai thôi.

Ấn mạnh chiếc tủ thứ hai xuống, phòng tắm bỗng phát ra tiếng "cạch cạch" những viên gạch bỗng nhiên xáo trộn vị trí cho nhau.

Viên gạch lúc đầu cùng bốn viên xung quanh hạ xuống, một... hai... bảy cây súng trồi lên, có cả súng trường lẫn súng ngắn.

Mộ Mộc Tuyền trợn mắt cảm thán thật tuyệt! Lấy hai cây súng ngắn ra rồi đẩy tủ về như cũ.

Mộ Mộc Tuyền ung dung rời khỏi phòng bước xuống lầu.

Bên dưới ngoài vài thuộc hạ lo chuyện trong nhà của Mục Hải Đường thì không còn ai cả.

Mộ Mộc Tuyền cảm thấy bản thân mình vô cùng đặc biệt, một mình ở cùng một dàn mỹ nam thì sao mà không đặc biệt cơ chứ.
Gặp mà có điện thoại, cô thật sự muốn chụp thật nhiều hình để lưu danh sử sách cho tổ chức có chuyện kể cho đời sau, sát thủ hàng đầu tổ chức ở chung với một dàn mỹ nam nhưng sau đó lại chết vì chảy máu mũi.

Mộ Mộc Tuyền đang định bước chân ra khỏi cửa chính thì bỗng nhiên có tiếng ầm ầm, nhanh chóng lùi về sau hai bước, một cánh cửa thép cực dày đóng ập vào nơi cô vừa đứng lúc nãy.

Mộ Mộc Tuyền đôi mắt hơi hẹp vào, lúc nãy chỉ cần cô phản ứng chậm một giây thì sẽ tan xương nát thịt với đống sắt vụn này, đảo mắt qua nhìn đám thuộc hạ đang dọn dẹp như không có chuyện gì sảy ra kia.

"Xin lỗi, nơi này không chấp nhận sự có mặt của người lạ." Một người trong số họ đi đến nói cứng ngắc như cái máy với cô.

Mộ Mộc Tuyền tự cảm thấy bản thân cấp cao hơn những người này do được đi chung với đám "thân cận" kia cùng với không cần dùng kính ngữ với đám Phong Dật nên kiêu căng: "Mở ra".

"Xin lỗi, chúng tôi chỉ nghe chỉ thị từ lão đại cùng thân cận của ngài."

"Vãi..." Mộ Mộc Tuyền bỗng phát ngôn ra một câu mà chính cô cũng cảm thấy bất ngờ, từ này ở đâu mà ra nhỉ? Cô quay qua nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của tên bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Tiếng ầm ầm lại được phát ra, cánh cửa bỗng nhiên lại trở về vị trí cũ, Mộ Mộc Tuyền quay sang nhìn Lục Tinh đang chầm chậm bước xuống.

Đám người kia vừa thấy Lục Tinh liền cung kính khom lưng

"Lục quản gia."

"Cô đã có thể đi được rồi, lão đại ra lệnh nói cô chỉ cần không bước ra gần đến cổng thì sẽ an toàn."

"Được, cảm ơn lão đại giúp tôi." Mộ Mộc Tuyền cười cười. 

Lục Tinh không nói gì quay lưng bước lên lầu lại.

Lần này, Mộ Mộc Tuyền đi ra khỏi cửa rất thoải mái, có lẽ do lúc đầu cô đi cạnh Phong Dật nên nó liền nhận định cô là bạn, còn lần này cô đi một mình nên tưởng cô là địch nên mới chặn lại đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net