Chap 9: Kỳ Nghỉ Yên Bình 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Mộc Tuyền đi dạo quanh căn biệt thự. Bên ngoài cây cối được trồng rất nhiều làm tăng thêm nét cổ kính cho căn biệt thự toàn thiết bị hiện đại.
Những bức tường đá xung quanh trồng đầy dây leo, nếu quan sát thật kĩ sẽ thấy sau những lây leo đó toàn là các thiết bị theo dõi. Mộ Mộc Tuyền méo miệng, mới đi được chưa đến một phần năm khu vực quanh nhà mà chân cô đã muốn rời ra rồi, nơi này quá rộng! Cô vốn định đi xung quanh nhưng bây giờ có lẽ phải từ bỏ ý định rồi.

Mộ Mộc Tuyền đi vòng lại, bỗng nhiên nhớ đến Lục Tinh nói không được đi ra cổng, tính tò mò nổi lên, Mộ Mộc Tuyền chầm chậm bước ra hướng cổng chính. Bỗng phía sau cảm giác có người, Mộ Mộc Tuyền nhanh chóng quay lại đá xoáy chân qua, nhưng người kia né được, sau đó lại nhanh như cắt túm áo cô kéo sang một bên, cùng lúc đó hơn mười mũi tên thép từ sau đám dây leo xuyên qua tàn lá của những cây cổ thụ già bay vọt đến chỗ cô đứng lúc nãy rồi đâm một đường mạnh qua vài cái cây phía đối diện mới rơi xuống đất, một vài chiếc lá cũng vì thế mà rơi lả tả.

"Cảm ơn." Mộ Mộc Tuyền nhướng mày, bên ngoài như thành khẩn cảm ơn bên trong lại chửi thầm mẹ nó, mới đi có vài bước đã suýt chết hai lần, mười mũi tên lúc nãy... cả tốc độ lẫn lực đẩy... xuyên người chứ đùa!

Mục Hải Đường nhíu mày, im lặng rút tay lại rồi chầm chậm bước vào, Mộ Mộc Tuyền hiểu ý vội vàng chạy ra sau.

"Tôi sẽ không như vậy nữa."

Mộ Mộc Tuyền cảm thấy Mục Hải Đường không có ý định muốn giết cô hay tương tự vậy nên cũng có phần an lòng, dù không muốn nhưng mạng của cô cũng coi như nằm trên tay anh ta rồi vậy thì bây giờ cô thử khách quan một chút, tạm thời bớt đề phòng đám người này lại vậy.

Vào trong, cô thấy đám người Phong Dật đều đã yên vị chỗ ngồi, định bụng sẽ ngồi kế bên Lục Tinh nhưng bỗng nhiên mắt cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng đến sởn gai ốc kia của Mục Hải Đường lướt qua liền tặc lưỡi.

Có cần làm quá lên thế không? Ừ, có khi chỗ ngồi đều đã được quy định sẵn rồi.

Yên vị ngồi xuống bàn, đám thuộc hạ kia đem nước và khăn đến cho Mục Hải Đường cùng cô lau tay sau đó lại bắt đầu vào bữa ăn thịnh soạn.

Chiếc bàn dài ngập những món ăn của tầng lớp thượng lưu, đầu bếp ở đây có tay nghề cực kì giỏi. Món ăn được để trên bàn không những cực kì đẹp mắt mà mùi vị cũng cự kì ngon, đây là một trong những lí do khiến cô cảm thấy hiện tại sống như này cũng rất tốt.

Mộ Mộc Tuyền uống một ngụm nước rồi bắt đầu thưởng thức các món ăn, cô ăn rất từ tốn, rất 'sang chảnh'.

Như bình thường, sau khi ăn xong đám thuộc hạ liền đưa khăn lên, các món ăn trên bàn được tự động truyền xuống cuối bàn cho họ dọn, thấy Mục Hải Đường đang có ý định bàn chuyện công việc, Mộ Mộc Tuyền đứng lên chuẩn bị rời khỏi nhưng đã bị giọng trầm trầm vang vang của Mục Hải Đường cắt ngang:

"Ngồi xuống."

Mộ Mộc Tuyền nhanh chóng ngồi xuống, bốn người họ bắt đầu nói chuyện.

"Tối nay công ty Văn Phong có buổi dạ tiệc mời lão đại, ngài có hứng thú?" Phong Dật nói giọng pha chút tinh nghịch, Vũ Chương vừa chính tay sát hại anh ruột của mình để nhảy lên chức giám đốc, lại dám vác mặt mời lão đại đi coi bộ cũng 'hơi' láo đấy. Không những vậy, dạo này còn cố tình gây khó dễ với đám thuộc hạ ở chi nhánh nhỏ, không biết Diệp Minh lại vó ý gì đây?

"Văn Phong?" Mục Hải Đường nghi vấn.

"Văn Phong lúc trước còn gọi là Vũ Phong, do Vũ Hoàng Chiêu điều hành, nhưng do sơ suất tên này đã bị chính em ruột mình sát hại rồi đổi tên công ty, hình như đang được Diệp Minh nâng đỡ... hắn là em họ của Charles..." Lục Tinh thay Phong Dật báo cáo, mày hơi nhíu lại.

"Đi." Mục Hải Đường khẽ nhếch miệng, để xem tên em trai này như thế nào mà năm lần bảy lượt lên kế hoạch bắt anh phải lộ diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net