Chương 3: A ba, a ma?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong một căn phòng bằng hợp kim cứng rắn, đỉnh trần làm bằng lăng kính, ánh sáng được tụ vào tràn ngập căn phòng, làm cho căn phòng vốn lạnh lẽo trở nên ấm áp, dịu dàng.

Trên chiếc giường duy nhất trong phòng, có một đứa bé đang yên lặng say giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy yếu, làn da tái nhợt thiếu sức sống. Thân thể gầy yếu được chiếc chăn màu hồng phấn ôm lấy.

Cảnh tượng thật khiến người ta xem mà đau lòng không thôi.

Lúc này, ngoài cửa xuất hiện hai người một nam, một nữ. Người đàn ông niên cốt vừa qua một trăm năm mươi, diện mạo tuấn lãng phi phàm, ánh mắt có chút ửng đỏ, đang nhẹ giọng an ủi người phụ nữ bên cạnh mình. Mà người phụ nữ kia niên cốt khoảng một trăm hai mươi lăm. Diện mạo mỹ lệ tao nhã, gương mặt tràn ngập hoài niệm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, dường như vẫn còn không dám tin đây là sự thật, bà nắm chặt tay chồng mình, dưới sự khích lệ của ông, bước từng bước chân nặng trĩu về chiếc giường lớn màu hồng. Mười bước, chỉ mười bước chân lại khiến bà giống như trải qua cả một đời. Bà nhìn đứa nhỏ trên giường, nước mắt lại lăn dài trên má, rơi xuống gương mặt bé nhỏ đang nhắm chặt mắt ngủ say trên giường.

Đây là giọt nước mắt hạnh phúc.

"Quân, con bé vì sao vẫn chưa tỉnh lại... Chẳng phải anh nói rất nhanh sẽ tỉnh sao? Đã ba tháng rồi, con bé... Ngay cả nhíu mày một cái cũng không có, chúng ta đã cải tạo lại các chức năng cơ thể, mọi thứ đã hoạt động ổn định. Will cũng đã khẳng định con bé đã hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng vì sao? Quân... Nếu con bé không tỉnh lại, giống như... "

"Sẽ không!!" Âu Già gầm nhẹ. Ông thở dài, xoa đầu người bạn đời của mình: "Ngốc quá, đừng suy nghĩ lung tung, con vẫn chưa tỉnh không phải vì cơ thể có vấn đề, mà chỉ là con bé đã ngủ quá lâu, trong lúc nhất thời cơ thể chưa thích ứng kịp để tỉnh lại, nhưng cũng rất nhanh tới lúc đó thôi. Hãy tin anh."

Giống như nghe được sự kỳ vọng của họ, cô bé nằm trên giường rốt cuộc cũng từ giấc ngủ say tỉnh lại, hàng lông mi vừa dày, vừa dài cong cong như cánh bướm khẽ run mở ra một khe nhỏ. Lại bắt gặp ánh sáng dồi dào ập tới làm cho không kịp thích ứng, vội vàng nhắm chặt mắt lại. Mà hành động này cũng bị hai người đứng bên cạnh phát hiện, cả hai người gần như nín thở, tròn mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ trong chăn.

A Đan cảm thấy mình có chút mơ màng, cô thấy mình mơ về một đứa bé trai cực kỳ đáng yêu, còn chưa kịp ôm lấy hôn hôn thì cậu bé đã biến mất. Ngay lúc đó cô lại nghe thấy tiếng khóc đè nén đầy tang thương của ai đó, nghe giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng đang nỉ non gọi bên tai cô. Cô mở đôi mắt nặng nề khô khốc ra nhìn, còn chưa kịp thấy gì đã bị ánh sáng tràn vào.

Xém tí nữa là mù rồi, may mắn, may mắn! Cô cẩn thận chớp chớp đôi mắt, qua hai phút sau rốt cuộc cũng mở mắt ra hoàn toàn, đập vào mắt là trần nhà trong suốt có thể nhìn thấy bầu trời màu xanh lam tuyệt đẹp, giống như... A Đan không biết so sánh như thế nào, bởi vì lần đầu tiên cô nhìn thấy bầu trời mà không phải trên tranh ảnh tài liệu. Thực đẹp, đẹp quá!

"¢αβoo β£|k*u€i €αα ¢αβoo!!? |¥αβ¤ ¢¦¥π¤...."

"...o6 €αβoo ¤π€o ol?!...."

Hừm, tiếng gì vậy? A Đan nghiêng đầu nhìn, lúc này mới nhận ra bên cạnh mình có hai người đang đứng, hơn nữa trong miệng vẫn còn đang huyên thuyên không ngừng, cái gì đô đô, đang đang,... hoàn toàn là tiếng người trời —_—!

Cô vẫn nhớ, phi thuyền của mình vì cạn kiệt năng lượng mà rơi vào trạng thái trôi tự do, tất cả hệ thống an toàn đều ngừng hoạt động, hệ thống rada cũng không còn.

Tình trạng này vô cùng nguy hiểm, nếu gặp phải bão vũ trụ, va chạm thiên thạch hay thậm chí gặp phải hố đen... Hậu quả không cần nghĩ cũng biết, chờ đợi cô chính là cái chết. Và thật sự lại để cho cô gặp phải cái hố đen trong truyền thuyết đó. Sau đó... Sau đó thì chính là cô mở mắt ra và nhìn thấy cảnh tượng hiện giờ.

Đừng nghi ngờ, thật ra cô đã tự véo đùi mình rất nhiều lần mới có thể xác định đây không phải là mơ... Thật là chuyện không tưởng, rơi vào lỗ đen mà vẫn còn sống, tay chân đầy đủ... Khụ khụ, đây chính là thiên đại kỳ tích!

"€€0 ¢α¢ ¢¤ ¥€α βα€|| π¤€α..." Một tràng âm thanh đô đô vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của A Đan. Cô nhìn hai người trước mặt đang gấp đến sắp ngất đi, lại nhìn sự lo lắng trong mắt họ, không hiểu sao cô cảm thấy trong lòng như có một dòng suối ấm áp chạy qua thấm vào từng ngóc ngách trong trái tim vốn đã khô cằn, thiếu thốn cảm giác an toàn, nó giống như được sống lại lần nữa, giờ này phút này, chính thức đập mạnh mẽ trở lại.

"Thật ra tôi... không, hiểu... các người đang nói, cái gì.. " Cô nhỏ giọng thốt lên, giọng nói non nớt, khàn khàn vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng trong căn phòng.

Vợ chồng Âu Già vốn đang chìm đắm trong hạnh phúc vì vật nhỏ trong lòng rốt cuộc cũng tỉnh, hai người vội vàng hỏi han đủ điều nhưng mãi vẫn không thấy cô bé có phản ứng gì. Hai người họ còn đang không biết phải làm sao thì một giọng nói vang lên. Lần này đến lượt hai người họ ngẩn ra. Trong lúc nhất thời, ba người đều im lặng nhìn nhau, " Khụ... khụ, anh quên mất con bé không phải Mạnh nhân, đương nhiên cũng không hiểu ngôn ngữ của chúng ta... Anh đi lấy con chíp phiên dịch đến."
.
.
.

Con chíp được gắn vào lỗ tai của A Đan, lúc này cô rốt cuộc cũng hiểu được, họ nói: "Bảo bối, từ nay về sau, con sẽ là con của chúng ta. Ta là a ba của con, bà ấy là a ma của con."

"Con ở lại với chúng ta, có được không?"

*****************

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net