Chương 4: Cuộc sống mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


A Đan ngẩn ra, trong lúc nhất thời còn chưa tiếp thu được mọi chuyện.

Chỉ mới đây thôi, cô vẫn đang trôi nổi bên ngoài vũ trụ bao la, tồn tại một cách vô vọng, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. A Đan từng nghĩ không dưới một lần, chi bằng kết thúc sinh mạng của mình, cô sẽ không cần phải đối mặt với bóng tối vô cùng tận này nữa.

Kết thúc sinh mệnh giữa vũ trụ là một chuyện rất dễ dàng, cũng rất đơn giản. 

Chỉ việc tắt đi hệ thống duy sinh là được.

Nhưng cô đã hứa với một người, nhất định phải sống thật tốt. Cô đã hứa nếu bản thân còn sống nhất định sẽ dùng tất cả khả năng của mình tìm kiếm mọi người, những người con cuối cùng của Trái đất.

Hàng ngàn chiếc phi thuyền chở lấy hàng ngàn đứa trẻ, phóng ra khỏi Trái đất theo hàng ngàn phương hướng khác nhau. Gửi gắm vào đó những hi vọng mong manh của con người.

...

Cô cùng phi thuyền của mình trôi nổi trong không gian chỉ hi vọng tìm thấy một tinh cầu an toàn để đáp xuống, nhưng chờ rồi lại chờ, 1 năm rồi mười năm, hai mươi năm... Không một hành tinh nào thích hợp. Sau đó, cô không còn nhớ nổi nữa, phi thuyền vẫn trôi, nhưng đối với A Đan mà nói thời gian như dừng lại.

Có lẽ, với bất kỳ một người nào đó, khoang ngủ đông có thể giúp họ trải qua khoảng thời gian buồn tẻ đáng sợ này bằng một giấc ngủ. Chỉ việc đợi chờ phi thuyền tìm kiếm một nơi thích hợp sinh tồn. Một cái mở mắt, phù, thế giới mới mở ra.

Khi mở mắt ra, chính là một khởi đầu mới.

Hoặc là tử vong ập đến...

Nhưng, A Đan không giống như thế. Khoang ngủ đông chỉ có thể duy trì sự sống cho cơ thể cô, làm cho cơ thể cô 'ngủ' lại không thể ngăn được tinh thần lực quá mức lớn mạnh của cô. 

Tinh thần lực mạnh mẽ của cô, đã từng là sức mạnh và là niềm tự hào, sự hi vọng của cả căn cứ. Nhưng đối với lúc này, nó chỉ mang lại sự tra tấn, thống khổ. Dù cơ thể ngủ đông nhưng tinh thần chưa bao giờ ngừng hoạt động. Bất kỳ một viên sao băng, một mảnh thiên thạch, hay bụi vũ trụ... Chỉ cần nó lướt qua phi thuyền, cô đều có thể phát hiện.

Trăm năm qua... Không một giấc ngủ an lành.

Đến bây giờ, khi thực sự mở mắt ra lần nữa, tham lam hít lấy bầu không khí trong lành, A Đan ngốc nghếch nghĩ: Thì ra không khí có mùi thơm như thế. Thì ra không khí lại có thể dày đặc ô-xi và không nhiễm bẩn chút nào. Thì ra. . .

Cô vẫn còn sống.

Là sống thật sự, mà không phải tồn tại cô đơn trong một không gian nhỏ tĩnh lặng.

Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ dùng hết khả năng của mình sống thật tốt, thật khỏe mạnh và. . . Tìm về những con người đang trôi dạt trong vũ trụ như cô.

Các đồng bào, chờ tôi!
______________

A Đan sờ sờ con chíp phiên dịch ở lỗ tai, nhìn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trước mặt đang bận rộn giúp mình chọn váy áo đẹp. A Đan không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, nhưng có một điều chắc chắn là, cô rất thích cảm giác ấm áp dễ chịu này.

"Ta chọn được cho con hai bộ váy này, con cảm thấy màu hồng hay màu xanh lá này đẹp?" Nhã Lệ hỏi.

Nhã Lệ là tên của a ma, tên đầy đủ là Hách Nhiên-Nhã Lệ.

A ma nhìn vẻ ngoài không khác gì người phụ nữ hai mươi mấy tuổi, chẳng qua A Đan biết đây chỉ là vẻ ngoài thôi, thật ra a ma đã một trăm hai mươi lăm tuổi rồi nha.

Nhắc đến chuyện này thì phải quay lại mười ngày trước.

Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt xuất hiện hai người ngoài hành tinh cực kỳ xinh đẹp, A Đan cảm thấy có chút. . . Ngàn lời khó nói hết.

Đầu tiên là ngôn ngữ không thông, sau đó là vẻ bề ngoài của hai 'người' trước mặt, A Đan càng chắc chắn đây là người ngoài hành tinh. Hoặc nhìn một góc độ khác, cô mới chính là người ngoài hành tinh.

Người đàn ông có mái tóc màu bạch kim, hai mắt phượng hẹp dài màu hổ phách, đôi mày lưỡi mác dày rậm uy nghiêm, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím chặt. Nói chung vô cùng tuấn lãng, uy phong ngời ngời. Nếu như bỏ qua . . . hai sợi ria đang chuyển chuyển trên đỉnh đầu thì gần như không khác gì đàn ông Trái đất.

Còn người phụ nữ đứng kế bên lại càng xinh đẹp, đập vào mắt là mái tóc đen dài như thác nước kéo dài tới mắt cá chân, mái tóc mềm mại uyển chuyển buông xuống sau lưng. Mặt mày tựa như tiên nữ, khóe môi luôn gợi lên tựa như đang cười, vô cùng dịu dàng ấm áp, vừa nhìn chính là thục nữ chính hiệu. Trên đỉnh đầu không có hai sợi ria như người đàn ông.

Một nam một nữ đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi. Rất kích thích thị giác.

Hai người chia làm hai bên, một trái một phải ngồi bên cạnh cô, dùng một ánh mắt lấp lánh dịu dàng yêu thương và một chút cảm xúc khó hiểu nhìn chằm chằm cô.

Bị hai người xinh đẹp đến mức nghịch thiên nhìn chăm chú như thế, A Đan cảm thấy có chút ngượng ngùng và không biết phải làm sao. QAQ

A Đan biết, mình đã may mắn sống sót sau khi xuyên qua lỗ đen - thứ bí ẩn và nguy hiểm bậc nhất vũ trụ. Đồng thời còn trực tiếp xông vào bầu khí quyển của một hành tinh có sự sống, mà sinh vật sống trên hành tinh này có hình dạng rất tương tự con người.

Có lẽ, may mắn của cả đời A Đan đã được dùng hết trong lần này.

Đối với một đứa trẻ mồ côi, mất đi đồng loại và sống đau khổ suốt trăm năm qua mà nói, đây chính là niềm hạnh phúc lớn biết bao.

A Đan hít sâu một hơi, thanh thanh cổ họng có chút khó chịu, nhỏ giọng ấm ách nói, "A. . . A ba, a ma." Nếu hạnh phúc đã đến tầm tay, vậy hãy cho chính mình một cơ hội để đón nhận. Là tốt hay là xấu? Là may mắn hay mối họa? Phải dựa vào chính mình.

"Tốt tốt tốt." Vốn đang thấp thỏm không thôi, Âu Già nghe được lời này liền vui vẻ vô cùng liên tục nói ba tiếng 'tốt', hai sợi ria trên trán cũng theo tâm trạng của ông mà rung động không ngừng.

Còn Hách Nhiên_Nhã Lệ lại càng trực tiếp, nước mắt đã tràn khóe mi rơi tí tách xuống bàn tay A Đan. Giọt nước mắt nóng hổi ấy như một dòng nước sưởi ấm trái tim đã ngủ say bấy lâu nay của A Đan, sóng mũi không hiểu sao có chút cay.

Chính A Đan không hề biết rằng, cô không chỉ vừa mở cho mình một cánh cửa hi vọng, mà còn cứu rỗi linh hồn tràn đầy vết thương của hai người làm cha mẹ vừa mất con.

Đang định lau nước mắt cho người phụ nữ đang khóc đến đau lòng trước mắt, chỉ là vừa giơ tay ra một nửa, A Đan chỉ cảm thấy một cơn choáng váng đánh úp, trước mắt tối đen lại, thân thể không khống chế được ngửa ra phía sau.

Nhưng rất nhanh đã được một vòng tay rắn chắc lại ấm áp đỡ lấy, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

"Không! Con ta." Sắc mặt Hách Nhiên-Nhã Lệ trắng bệch, ánh mắt thản thốt như lại nhìn thấy cảnh tượng đau lòng nào đó khiến bà không thể chịu đựng nổi, thân thể lung lay sắp đổ.

"Nhã Lệ! Em nhìn anh. Không sao đâu, con bé vẫn khỏe mạnh." Âu Già vội vàng đỡ lấy, "Con bé đã chìm vào giấc ngủ quá lâu, trong lúc nhất thời cơ thể chưa thích ứng được, nên mới lần nữa chìm vào ngủ say."

Hách Nhiên-Nhã Lệ ôm chầm lấy chồng mình như vớ lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, nhìn chăm chú vào đôi mắt Âu Già như muốn lấy được sự xác nhận nào đó, "Quân, con của chúng ta lần này sẽ khỏe mạnh lớn lên, đúng không?"

"Đúng!" Âu Già khẳng định, trong giọng nói biểu lộ khí thế kiên định mạnh mẽ, "Lần này, cũng là lần cuối cùng, anh sẽ bảo vệ được con của chúng ta, bất cứ ai cũng đừng hòng làm con bị thương dù chỉ một sợi tóc!" Hắn đau lòng lau nước mắt bên khóe mi người trong lòng, nửa đùa nửa thật nói, "Nếu thất hứa, xin em lấy đầu anh xuống làm ghế ngồi."

"Hừ, em cũng không thiếu ghế ngồi."

"Được được, em nói gì cũng đúng."

"Đi thôi, để con bé nghỉ ngơi một chút."

_________

Không! Đừng, đừng đi. Con vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi hai người.

Đừng đi. . .

Mí mắt nặng trĩu nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh. Lại lần nữa chìm vào bóng tối quen thuộc, A Đan không khỏi hoảng hốt, một nỗi sợ không tên ập đến khiến cô không biết phải làm sao. Không! Cô không muốn ngủ, cũng không thể ngủ nữa.

Dường như lời khẩn cầu của cô cuối cùng cũng được nghe thấy. Ánh mắt A Đan dần dần mở ra. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô ngẩn ra.

Nơi đây nào phải căn phòng lúc nãy, nào có chăn ấm đệm êm, cũng không có bất cứ ai. Trước mắt chỉ là một không gian màu trắng tinh, vì là màu trắng nên cũng không thể xác định độ rộng lớn của nó. Nơi này cái gì cũng không có, không đúng, cũng không phải hoàn toàn không có gì.

....

Phía trước cách cô khoảng mười mét, có một đốm sáng màu xanh lục đang lơ lửng.

Đốm sáng to bằng quả bóng, ánh sáng chập chờn chớp lóe.

A Đan có chút chần chờ nhìn nhìn nó, lại nhìn xung quanh một lượt, xác định không còn vật nào khác trong không gian này, mới thận trọng từng bước tiến lại gần nó.

A Đan không biết nó là gì, nhưng nó cho cô một thứ cảm giác rất ấm áp và thân thuộc.

Khoảng cách đã rất gần, lúc này chỉ cần A Đan vươn tay ra, là có thể chạm vào vật thể phát sáng này.

A Đan từ từ giơ tay lên.

Cách càng gần, cảm giác ấm áp và quen thuộc càng nồng đậm. 

Giây phút chạm vào vật thể phát ra ánh sáng xanh ấy, dường như ngay lập tức một sợi dây kết nối vô hình chạy thẳng tới não bộ A Đan.

Cùng lúc đó, rất nhiều tin tức cũng truyền vào đầu cô, từng cảnh tượng lướt qua nhanh chóng, tựa như một thước phim đầy màu sắc.

Cảnh tượng trong ấy...

Chính là Trái đất.

****************

Cảm ơn các bạn vẫn luôn chờ đợi. <3

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net