Chương 33: Thay đổi quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một con người vô tội...

 Nhưng có phải nó là một sai lầm?

_________________________________________

(Ảnh ở  phía trên được lấy từ Pixabay ở Pexels)

Bóng dáng ai đó bước vào sau tiếng mở cửa, vài tiếng bước chân phát ra, và giờ anh ta đang đứng trước mặt Mã, cô nhìn anh ta rồi lại mỉm cười, nụ cười đó không mang ý nghĩa gì...

"Xin chào! Cự Giải!"_Cô gọi tên anh ta, chỉ sợ là không nói nhanh thì quên mất...

"Nhân Mã..."_Giải cười tươi với cô, anh ta ngồi xuống chiếc ghế kế giường.

"Giải, mau khuyên Mã đi! Con bé lại dở chứng rồi!!!"_song Tử lay lay cái tay của Giải, sắc mặt không được tốt với bao nhiêu mồ hôi.

Nghe thấy vậy Nhân Mã bật cười thành tiếng, cô liếc con mắt nhìn thật kĩ từng người giống như đang cố khắc ghi từng chi tiết của họ vào trong đầu mình.

"Muốn tôi giúp đúng chứ?"_Giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ ở tuổi thanh xuân, cái tuổi mà chỉ dùng để thưởng thức tình yêu, nhưng cái nụ cười trên môi thì thật thâm độc, giống như đã từng trải qua một khoảng khắc tồi tệ.

"Ư..."_Kim Ngưu cứng họng, vào thời khắc này anh chẳng muốn nói gì, ánh mắt tràn đầy bi thương nhìn vào cô gái trước mặt, cái ánh nhìn đó cứ như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng sau anh, Song Tử mặt đầy giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống cái cằm thanh tú hiếm có, đôi môi khô rát mấp máy: "G.. Giải..." Cậu ta chỉ biết cầu cứu, không thể đối diện với những thứ đang diễn ra.

" Đúng!"_Giải mạnh dạn trả lời, anh hiện tại đã hiểu một chút về mọi việc đang diễn ra tại đây, Song Tử và Kim Ngưu cầu xin Mã giúp đất nước thoát khỏi chiến tranh càng nhanh càng tốt, vì với sức mạnh mà Mã đang sở hữu là rất mạnh, nhưng anh chẳng hiểu tại sao Mã lại thay đổi, cái nhìn lại tàn độc đến như vậy, điệu cười cũng kỳ dị đến mức anh phải nhíu cặp mày nhìn thật sâu vào gương mặt của cô.

"Vậy thì..."_Mã có vẻ hơi phân vân, cô có vẻ không chắc chắn có nên nói câu sau không, nhưng rồi sau một hồi im lặng cô hít một hơi thật sâu giống như là cần đà để nhảy thật cao.

"Thay đổi quyết định của nhà vua!"_Nhân Mã nói, cái câu mà không ai ngờ đến, ba vị hoàng tử cao quý nhìn nhau đầy khó hiểu, Giải lên tiếng với dấu chấm hỏi của mình: "quyết định gì?"

Mã phụt cười, cô đưa tay lên đôi môi xanh nhạt, nó rất lạnh, cứ như ở với họ cô còn không giữ được vẻ đẹp vốn có của mình: "Cái quyết định khốn nạn, cái điều kiện để trèo lên ngai vàng!"

Dù một chút sắc đỏ cũng không có nhưng cái lạnh ở đôi môi cứ như tô điểm cho biểu cảm khuôn mặt hiện giờ.

Cả ba người trước mắt cô nàng đều im lặng, họ nhìn nhau đầy bối rối.

Cảm thấy như quá chán khi họ không nói gì, Mã lại cố cười một cách 'hiền diệu': "Sao nào? Chẳng lẽ mấy người không biết cái quyết định từ lâu về trước của nhà vua? Hay để tôi nói..."

Cô chưa kịp nói thì cái giọng trầm trầm nhưng lại bị kéo lên cao chen ngang vào: "Đủ rồi đó!!!" Kim Ngưu khó chịu nhìn Mã, anh ta đang cảm thấy tức giận với cô gái trước mặt.

Mã nhìn Ngưu, mỉm cười hài lòng khi cuối cùng cũng có người lên tiếng.

Song tử vội đặt tay lên vai Kim Ngưu, kéo anh ta lại gần: "Đừng có nóng tính như thế..."

Giải vẫn còn kinh ngạc trước sự thay đổi của cô, anh chẳng nói gì hết ngoài việc nhìn vào không trung, Song tử quay đầu xung quanh, thấy tình cảnh quá khốn nạn ... 
Anh thở dài rồi quyết định hành động tiếp theo của mình, khuôn mặt của anh cứ như chỉ muốn thoát khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt, giống như có chút ác cảm với cô gái trước mặt: "Nếu như em muốn như thế... anh sẽ báo lại với phụ thân..."

Thay cho lời nói Mã nhìn song Tử cùng với nụ cười hài lòng, nó có mang theo nét đáng yêu của một thiếu nữ vô tội, nhưng cái cách mà cô cư xử thì chẳng giống người vô tội... có phải rằng cô là một sai lầm của tạo hóa?

Song tử từ tốn đứng dậy, anh nhìn Kim Ngưu, như hiểu được ý của Tử, cậu đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng, xong việc Tử quay sang nhìn Giải, vị hoàng tử đáng quý này giờ cứ như một con búp bê ma mị không hồn, anh đánh nhẹ vào người Giải: "Đi!"

Bừng tỉnh khỏi đống lộn xộn đang diễn ra trong đầu mình, Giải giật mình nhưng chưa trấn tĩnh lại đã bị song Tử kéo ra khỏi phòng.

Khi không còn ai ở trong nơi này, Nhân Mã liếc nhìn cánh cửa như muốn chắc chắn rằng chẳng ai ở đó cả, cô nằm xuống với vẻ mệt mỏi hay giống như một đứa con nít dành nhiều giờ đồng hồ ngồi  máy tính rồi để thân ngã xuống giường khi đến giờ nghỉ ngơi.

Cứ như có gì đó treo ở mí mắt, đôi mắt cô nặng đến nổi không nghe theo lệnh của chủ nhân mình nữa, cô nhanh chóng thỏa mãn nhu cầu của cơ thể.

...

..

.

END CHAP 33

Xin chào, mấy ngày nay làm truyện có hơi ngược nhỉ? Nhưng đừng lo, cái kết sẽ là HE

Và giờ, muốn bớt ngược thì giúp Au nghĩ mấy cái này đi~~~

1/ Au dự định sẽ để thái độ của Mã như chap trên dài dài, vậy nên nhà vua sẽ đồng ý (Cái này ai cũng biết rồi, vì để cứu dân thì ông ta sẽ không quan tâm đến cái điều kiện lúc trước mình đã đặt ra) Vậy au có nên cho các bé hoàng tử phản đối không? Cô mà có phản hay đối thì cũng như không nhỉ?

2/ Au có nên hành bé Mã thêm lần nữa không nhỉ? Như lúc ra chiến trường đánh nước Melt đó? Có nên để bé bị thương và một cảnh tượng khác không?!

3/ Nếu có ý tưởng gì thì đừng ngại mà Cmt nhé! Có thể cốt truyện sẽ diễn ra theo ý thích của bạn! Hãy cùng góp ý cho au nèo~~~ Vì thiếu ý thì Au sẽ không ra chap nhanh được đâu ha ha~~~~

Vậy thôi, chúc các bạn chủ nhật vui vẻ~~~

(Nguồn: Pexels từ 1 người dùng Matheus Bertelli, tuyệt đẹp!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net