12
lúc tôi mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy jungkook nằm nhoài trên giường của tôi ngủ thiếp đi.
bây giờ tôi đã nhớ lại hết tất cả rồi...
vừa nhìn thấy jungkook đã thấy xấu hổ đến da đầu tê dại.
sao tôi có thể coi một tên đàn ông cặn bã không hề tồn tại là jungkook cơ chứ?
tôi hoàn toàn không có mặt mũi tiếp tục ở đây, càng không có mặt mũi gặp bất kì người nào.
khoảng thời gian này tôi ở trước mặt jungkook “làm” thành như vậy, mặt mũi đời này đã bị tôi làm mất hết rồi.
tôi không thể nào tưởng tượng được chuyện jungkook chê cười tôi sau lưng như thế nào!
tôi rất muốn lần nữa ngất đi.
nhưng bây giờ không phải là lúc.
tôi lén lút xuống giường, không dám đánh thức jungkook, kiễng chân cầm giày rón rén đi ra ngoài.
thấy sắp đến cửa rồi, tôi vừa định vặn mở cửa phòng bệnh.
“ami, em muốn đi đâu?”
phía sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp quyến rũ của jungkook.
tôi quay đầu lại, một giây sau đã bị anh ấy chặn ở góc tường.
“muốn đi đâu? em vẫn chưa giải thích, chúng ta nuôi con ba ba nhỏ lúc nào thế?”
tôi nuốt nước miếng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy, yếu ớt nói: “ừm thì là, trước kia ký ức của tôi không đầy đủ nên nhớ lầm. trí nhớ của tôi hồi phục rồi, chúng ta không nuôi con ba ba nhỏ nào hết.”
con ngươi jungkook đột nhiên co rút nhưng lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ hờ hững trước đây.
anh ấy nhìn tóc trên đỉnh đầu tôi, từ từ mở miệng: “em nghĩ một câu nhớ lầm là có thể bỏ qua sao?”
trong lòng tôi bỗng dưng thấy hơi lo sợ một xíu.
jungkook đây là đang muốn tính sổ với tôi sao..
lúc này tôi bất chấp tất cả chắp tay trước ngực, thành khẩn xin tha: “jungkook, xin lỗi anh, tôi không nên nhận nhầm tên đàn ông cặn bã trong nhật ký thành anh, còn cố ý ở trước mặt anh làm trời làm đất, xét đến việc nụ hôn đầu tiên của tôi đều bồi thường cho anh rồi, anh tha cho tôi, để cho tôi đi có được không?”
jungkook nhíu mày.
“vậy nên em hành tôi xong còn muốn chạy hửm?”
“anh vẫn chưa nói với em đó cũng là nụ hôn đầu của anh?”
tôi khiếp sợ ngẩng đầu.
“đó cũng là nụ hôn đầu của anh? sao có thể chứ? anh đẹp trai như vậy mà cho tới bây giờ vẫn chưa yêu đương?”
“như thế có vấn đề gì à?”
jungkook hỏi ngược lại làm tôi nghẹn họng.
tôi cẩn thận nghĩ lại một chút, đại học mấy năm rồi, đúng là không nghe thấy anh ấy có scandal bạn gái gì cả.
lẽ nào lần tôi cưỡng hôn ở trong lớp thật sự là nụ hôn đầu của anh ấy?
tôi vắt hết óc biện giải.
“lúc đó tôi bị bệnh, không biết nhật ký là giả. người không biết không có tội.”
jungkook khẽ cười lạnh một tiếng.
“nghĩ hay lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net