Chương 12 : Tôi không cần đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhịp tim Tử Miên lúc này giống như một cây kim vừa rơi xuống một khoảng không gian lạnh lẽo, và yên tĩnh.

Ngón tay cô vô thức mà xiết chặt lại, khiến cho lòng bàn tay hằn lên những dấu vết đỏ au.

" Lão Mạch! Ông không phải rãnh rỗi chứ? Chúng tôi đến đây không phải để nghe ông tuyên bố di trúc." giọng lão Hàn trở nên khó chịu, ông ta đưa ly rượu vang đỏ trên tay cho cô gái bên cạnh. Dáng người mập mạp tiến về phía cha cô " Dù sao cũng là bạn bè lâu năm, tôi không ngại nói ông điều này."

" Con bé nó cũng thành người thực vật rồi, bây giờ đến việc hồi phục cũng xem như vô vọng. Ông giao Thái-Thượng-Quân cho nó làm gì?"

Khuôn mặt già nua khẽ biến đổi, trên mặt ông lúc này hoàn toàn là một vẻ mặt lạnh ngắt, khuôn mặt cha cô lúc này giống hết như cái ngày hôm trước, giọng nói ông khàn khàn khinh bỉ :

" Hứa Mục! Tôi biết ông là bạn tốt của tôi, nhưng Thái-Thượng-Quân tôi cảm thấy hẳn là những người có mặt trong ngày hôm nay đều biết rõ. Các người muốn tìm, tôi lại không nghĩ thứ các người muốn tìm đang ở đó."

Cái gì mà thứ muốn tìm? Đó là thứ gì?
Tử Miên cảm thấy không khí lúc này rất khó hiểu, cho đến giờ phút này cô mới chú ý, phụ nữ ở trong tiệc này rất ít, dường như có thể đếm được trên đầu ngón tay.

" Ngài Douglas. Ngài nghĩ như thế nào về việc này?" giọng nói gia nua bất chợt như luồng gió từ âm kéo đến vang lên sau lưng cô.

[ Douglas là họ của Cẩn Thiên, Tomson là tên của Cẩn Thiên]

Tử Miên chợt nhíu mày, giọng nói này...giống như...

" Ông Nicholas, đã lâu không gặp.". Cẩn Thiên rất nhanh đã xoay người lại đáp lời hắn ta, trong lời nói hoàn toàn là đề cao người kia.

Ông ta là một người đàn ông trung niên với vóc dáng không mấy ưa nhìn, ông ta diện một bộ đồ vest màu đỏ đô trông hết sức chói mắt, nếu đứng gần xem ra ông là chỉ vừa đứng tới bả vai của cô thôi.

Nicholas giống như cảm nhận được cái nhìn lướt qua đánh giá của Tử Miên, hơi cao giọng :

" Cậu dẫn đàn bà theo lúc này? "

Cẩn Thiên nghiêng đầu tỏ vẻ vô cùng bình thường :

" Tôi không làm điều gì vô ích. Ông chịu tới tận nơi này xem ra, rất-coi-trọng."

" Haha, không coi trọng không được. Ngay cả con cáo già như cậu cũng hạ mình tới đây. Tôi làm sao có thể thiếu được."

" Vậy ... Chúc ông may mắn." Cẩn Thiên hơi nâng ly rượu vang lên nhấp một chút, khóe mắt lại vô tình bắt gặp lấy khuôn mặt Tử Miên lúc này.

Cô nhìn chăm chú vào chút rượu còn đang sóng sánh dưới đáy ly.

Đôi mắt lưu động như đang toan tính điều gì đó. Hắn lúc này mới có thể chú ý, ngay cả nét mặt nhỏ nhất cũng hoàn toàn toát lên một vẻ đẹp vừa kiêu sa, lại cực kì tinh tế từ cô. Tại sao hắn lại có cảm giác khó chịu khi thấy vẻ mặt này của cô?

Hắn hơi cúi thấp người xuống, một tay khoác qua bờ vai mãnh khảnh của cô, vuốt ve nhè nhẹ :

- " Cô đang suy nghĩ điều gì vậy?"

- " Anh thật vô dụng." giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng đủ để hắn nghe một cách rõ ràng.

Hắn đứng thẳng người dậy khó hiểu nhìn cô :

- " Điều gì đã khiến cô nghĩ về tôi như vậy?"

Tử Miên hơi cong khóe môi nhìn hắn :

- " Anh muốn cho tôi biết điều gì ở nơi này? Một nơi không thuộc về tôi?"

- " Thái-Thượng-Quân?" hắn nhướn mày nhìn cô.

Cô tiến sát về phía hắn, ngón tay chỉ vào lồng ngực hắn, nhấn mạnh từng từ :

- " Quý-ngài-Tomson, tôi mới là người hỏi anh điều đó mới phải. Anh-đang-toan-tính-điều-gì-vậy?"

Hắn dĩ nhiên không nghĩ tới cô sẽ hỏi hắn điều này, hắn nắm lấy bàn tay cô đang như nòng súng chĩa vào ngực hắn, âm thanh rơi xuống như canh bạc cuối cùng :

- " Chỉ chút nữa thôi. Cô sẽ biết."

Đang định nói thêm điều gì đó thì Tử Miên đã nghe thấy giọng nói cắt ngang không mấy thiện cảm của lão Nicholas :

- " Xem ra lão già như tôi đã trở thành vô hình rồi thì phải?"

Tử Miên kiểng chân lùi ra sau, ánh mắt đảo qua nhìn cha mình đang đứng gần Hàn Mục nói gì đó, rồi lại nhìn tên đàn ông bên cạnh mình.

Cô không muốn thừa nhận điều này, nhưng thực sự...buổi tiệc này giống như một buổi họp mặt của những người trong giới Hắc Đạo vậy.

Nicholas, giọng nói của hắn giống hết giọng nói mà máy nghe lén thu được. Ông ta đến đây thì xem ra chẳng có gì tốt đẹp, chỉ là nếu TTQ thật sự có giá trị lớn như vậy. Mà cha cô lại muốn bảo toàn nó bằng cách giao cho cô xem ra có chút mạo hiểm.

Nếu mọi thứ cứ diễn ra như thế này, cô chỉ e không lâu nữa, cha cô sẽ gặp nguy hiểm.

Tử Miên rơi vào suy nghĩ cho đến khi một bóng dáng cao ráo lướt qua người cô, mùi nước hoa đắt giá bao lấy khu vực xung quanh. Cô gái mới mái tóc vàng lượn sóng, làn dà trắng mịn xinh đẹp giống như một bãi cát trắng trong nắng sớm.

Cô ta khoác lấy tay Cẩn Thiên một cách hết sự tự nhiên và điệu nghệ. Tử Miên hơi dẫu môi rồi nhẹ nhàng chuồn êm, mặc kệ cho ánh mắt hẳn vẫn đang dán trên người cô.

Tử Miên lướt qua đám người với luồng sát khí áp bức, cô chọn cho mình một khu vực gần cửa sổ, có thể thuận tiện quan sát cha cô, cũng có thể xem xét bên ngoài.

Cố Quân từ xa nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang lẽ loi đừng một mình trong một góc khuất thật đáng thương, hắn rảo bước về phía cô, giọng nói ôn hòa dễ gần " Cô giống như một cơn gió vậy?"

- " Lại là anh?" Tử Miên khó chịu nhìn hắn, góc nhìn cũng xê dịch một chút để tránh hắn chú ý.

Cố Quân không nhìn ra khác lạ của cô, hắn cười nhẹ :

- " Cô đau lòng sao?"

- " Chuyện gì?"

- " Về Valeria, cô ấy đang muốn nối lại tình xưa với Cẩn Thiên." Cố Quân chạm nhẹ hai ly rượu vào nhau rồi chậm rãi uống.

Tử Miên xoay người nhìn hẳn ra ngoài cửa sổ, bâng quơ đáp :

- " Tùy cô ta! Tôi vốn không có quyền ngăn cản."

- " Cô có biết cô càng như vậy đàn ôbg càng thích không?" hắn nhìn vào gò má đã trở nên hồng nhạt vì rượu kia, có chút mơ màng.

Tử Miên khẽ cười :

- " Tôi không cần đàn ông."

- " Cô đúng là nói dối rất giỏi. Cả Diệu Kì đều biết cô yêu Cẩn Thiên ngay từ lần gặp đầu tiên...không lẽ cô đã quên bản thân đã leo lên giường hắn như thế nào?" Cố Quân không hiểu vì sao lại lớn giọng tức giận như vậy. Nhưng thật may ở nơi đây khá khuất người nên ko ai nghe thấy.

Tử Miên thở dài, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt bị lay động trong ly :

- " Đó là ngày trước, tôi khi ấy yêu hắn, nhưng tôi hiện tại cùng hắn chỉ là một cuộc giao dịch đơn thuần.

Tình yêu? Chỉ là một thứ khí độc. Chỉ đơn giản tồn tại trong một khoảng không gian, lại vô tình giết chết trái tim của kẻ yếu đuối nhất.

Cho nên ... Hắn cùng Valeria không liên quan đến tôi."

Lời cô vừa dứt, cũng thành công thu toàn bộ cuộc hội thoại vào tai của một người nào đó, cách chỗ cô đứng không xa.

Bàn tay hắn xiết chặt lấy đế ly khiến nó vỡ ra tan tành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net