Phần 1: Câu chuyện của nhân vật "Tôi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi thấy bà ấy cũng thật phiền toái

    Công việc cứ trôi qua như mọi khi. Tôi nhớ hôm đó là ngày 14/2, phải, một ngày Valentin mà bọn trẻ con mong chờ. Với tôi, nó cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, cũng không đáng để háo hức như vậy, tuy đáng ra, hôm nay là ngày nghỉ của tôi

    Mặc dù vậy, trưa hôm đó, trên bàn của tôi tại phòng giáo vụ, một đóa hồng lớn đã được đặt sẵn trên đó. Mọi người xung quanh trầm trồ ngưỡng mộ, tôi đưa mắt nhìn rồi với lấy tấm thiệp đi kèm, trong lòng cũng đã thầm biết người gửi là ai

    "Chúc em một mùa Valentin vui vẻ. Yêu em!!"

   Không thể hiện rõ cảm xúc trên mặt nhưng trong lòng tôi rất vui. Có lẽ, đây là thứ duy nhất hâm nóng lại được trí não tôi giữa hiện thực khốc liệt đang diễn ra trước mắt

   Đồng hồ điểm 13 giờ 30 phút chiều ngày thứ tư, 14/2, tôi nhanh chóng đi về hướng phòng nghỉ của những người già sống tại đây. Đúng như tôi dự đoán, người đó đã xuất hiện

   Ánh mắt lướt nhìn cảnh vật xung quanh một hồi lâu, khi chắc chắn đã không còn ai lảng vảng nơi hành lang vào giờ này, tôi tiến bước về phía chỗ người đó đang đứng

   Lý trí tôi trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân mình có một sức mạnh mãnh liệt đến như vậy. Khi chỉ còn cách vài bước chân, từ trong ống tay áo, tôi để tuột ra một vật nhỏ. Khoảng khắc đó, trái tim tôi như chững lại

    "Cô Lý Kiều Ân!!"

   Tiếng kêu làm tôi chùn bước. Đứng khựng lại để định thần mọi thứ, tôi nhìn thấy cô quản lý phòng giáo vụ đang chạy về phía tôi. Người kia dường như thấy động nên cũng hướng mắt về phía này

   "Có chuyện gì vậy ạ"- tôi ráng trấn tĩnh rồi nói
   "Có người muốn gặp cô, nghe bảo là cảnh sát đấy!!"- cô quản lý nhỏ giọng
   "Vâng!!"

   Tôi buộc phải giả vờ như không có chuyện gì rồi quay đầu bước đi. Tuy vậy, vừa nhấc chân được mấy bước, vật lúc nãy trong ống tay áo của tôi rớt ra

    Khoảnh khắc vật đó chạm sàn nhà cũng là lúc tôi hơi hoảng hốt. Tuy vậy, mọi thứ lại không như tôi nghĩ

   "Cô Ân à, cô làm rơi bút này!!"- cô quản lý nhặt lên rồi gửi trả lại tôi

   Phải, vật đó chỉ là một cây bút bi. Tôi đang tính hướng về người kia để giúp cô ta điền giấy đăng ký thăm thân nhân và xin phép ra ngoài trong vòng năm giờ. Bộ quần áo chúng tôi mặc được thiết kế sao cho cây bút có thể ghim vào vạt trong của ống tay áo. Loại bút này cũng là vật của viện phát nên tất cả mọi người đều giống nhau. Tuy vậy, tôi lại vô cùng dị ứng với âm thanh va chạm của kim loại từ sau vụ việc vừa rồi, nên cảm thấy căng thẳng như vậy

    Nhận lại chiếc bút của mình, tôi cúi đầu cảm ơn rồi nhét chiếc bút vào lại ống tay áo, quay người rời đi. Tuy vậy, tôi cũng kịp bắt trọn ánh nhìn giận dữ của người đang đứng phía xa kia

   "Xin lỗi cô Lý Kiều Ân vì đã làm ảnh hưởng công việc của cô. Tôi có thể nói chuyện một chút không?"

    Tôi dẫn vị cảnh sát phụ trách vụ án, Đỗ Trung vào phòng tiếp khách của viện dưỡng lão. Cẩn thận khoá cửa rồi mời ông ấy một ly trà nóng, tôi kéo ghế rồi ngồi xuống đối diện

   "Ông muốn hỏi gì?"
   "Chúng tôi đã chính thức mở hồ sơ điều tra vụ án của nạn nhân Trần Vỹ Thông. Với tư cách là người trong cuộc, cũng là người tiếp xúc với nạn nhân cuối cùng, tôi muốn hỏi cô về những việc cô đã làm hôm ấy!!"

   Tôi hiểu ông ta đang nói gì. Trước khi bắt đầu công việc ở viện dưỡng lão, tôi cũng đã có thời gian theo học chuyên ngành luật hình sự ở trường đại học. Việc hỏi chứng cứ ngoại phạm của những người dính líu đến vụ án là một bước cơ bản nhất khi bắt đầu điều tra

    Tôi kể lại tất cả sự tình ngày hôm đó đã diễn ra cho ông ấy nghe. So với lần nói chuyện ở bệnh viện, đúng là không có gì khác biệt lắm. Thế nhưng, khi tôi vừa dứt lời, ông ấy đã hỏi lại

   "Cô có đến cửa hàng tiện lợi ở ga Sê Ka không?"
  
    Hơi ngạc nhiên nhưng tôi vẫn thật thà lắc đầu. Nét mặt ông ấy trong phút chốc đanh lại rồi nói

   "Thế thì lạ thật đấy. Khi chúng tôi tiến hành điều tra để khoanh vùng đối tượng, vô tình có một người hàng xóm sống gần nhà cô đã nói thế này.
    Nếu là cô Ân thì lúc nãy tôi thấy cô ấy vào cửa hàng tiện lợi ở con phố đấy!!"

   Nuốt nước bọt một cách chậm rãi, tôi đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc, hỏi lại

   "Lúc đó là mấy giờ?"
   "Tầm 7 giờ 30 phút tối!!"

    Tôi nhẩm tính thời gian thì khi ấy cũng là lúc tôi bước chân ra khỏi quán thịt nướng. Trí não tôi nhảy liên hồi để nhanh chóng nghĩ ra một lý do hợp lý. Khoảng thời gian im lặng vài phút ấy mà tôi cứ ngỡ như phải trải qua cả thế kỷ

   "Tôi đã vào cửa hàng tiện lợi!!"
   "Thế sao lúc nãy cô lại chối?"
   "Vì, tôi cảm thấy ngại"
   "Ngại chuyện gì??"
   "Tôi nghĩ rằng ông sẽ hỏi tiếp là vào đó mua gì, nhưng thứ tôi mua thì thật khó nói nên đâm ra...."

   Dù tôi không nói hết câu nhưng có vẻ người cảnh sát cũng thông cảm cho tôi. Ông không truy hỏi tiếp, chỉ hỏi lại một câu
  
    "Cô còn giữ hoá đơn chứ?"
    "Theo ông, một cô gái vào cửa hàng tiện lợi để mua thứ đó thì có còn giữ hoá đơn không. Chưa kể, bình thường mua hàng chúng ta đã không hề đếm xỉa đến hoá đơn rồi!!"

   Tôi không biết câu trả lời ấy có sức thuyết phục hay không, nhưng ông ấy không nói gì nữa. Sau một hồi ghi chép, ông lại hỏi

   "Có ai biết mối quan hệ giữa cô và nạn nhân không?"
   "Chắc là có cô bạn thân của tôi!!"

   Tôi nói tên Liễu Đào ra cho ông ấy. Người cảnh sát ghi chép lại một hồi, sau khi hỏi thêm vài câu linh tinh nữa thì ông ấy đứng dậy

   "Cảm ơn cô đã hợp tác!!"

   Tôi tiễn ông ấy ra đến tận cổng. Cũng với những lời lẽ khách sáo dặn dò tôi không được rời khỏi lãnh thổ trước khi vụ án kết thúc, ông cúi chào lần nữa rồi lên một chiếc xe cảnh sát đậu gần đó, phóng như bay đi mất. Tôi tin chắc rằng, những điều tôi nói đều sẽ được lập tức kiểm chứng!!
                      Ooo•••••••ooO

 
  

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC