Bắc Thượng - Ăn ngươi tận xương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @乔木峥嵘_

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Mạc Bắc x Cúc Cự siêu cute! Làm ngộ có cảm giác giống như lúc xoắn xuýt cùng Vong Tiện vậy (mấy bồ đều biết là ngộ chủ Vong Tiện mà, nên là đừng ai thấy kỳ kỳ hay bảo gì ở đây nhá) :> 
Vì thế, từ giờ chắc sẽ dịch đồng nhân văn về cặp này nhiều hơn :D 

Và hôm nay lại xoắn xuýt một đồng nhân ngăn ngắn NGƯỢC!!!!!! CẢNH BÁO NGƯỢC!!!!!
Với Bắc Thượng, ngộ cũng sẽ phân vai chia xưng hô rõ ràng như cặp Vong Tiện nhé, cho dễ đọc.
Hắn = Cúc Cự
Y = Mạc Bắc

~~~ Start reading ~~~

Ăn ngươi tận xương

"Lời tác giả: OOC cảnh cáo: Thượng Thanh Hoa bị Mạc Bắc Quân ăn.

Vốn là muốn ngược, nhưng có vẻ như không thành công lắm. Tui quả nhiên vẫn là một tiểu ngọt ngào mà."

1

Thượng Thanh Hoa thấp giọng thở hổn hển rời giường leo ra một góc khác, miệng còn lầm bầm: "Đừng mà, đừng mà... đại vương, đừng... đại vương..." hắn liều mạng dùng tay bám chặt lấy mép giường, móng tay gãy cũng không biết, sợ hãi chiến thắng đau đớn.

Bất thình lình, một bàn tay lạnh như băng không chút nhiệt độ nào tóm lấy mắt cá chân hắn, một cỗ lực lượng không cách nào chống cự được kéo hắn về phía sau, rốt cuộc Thượng Thanh Hoa không tài nào chịu nổi, "A!!!" một tiếng sợ hãi, nhưng nơi này là Bắc Cương, địa bàn của ma tộc, dù có nghe thấy tiếng như thế cũng chỉ mặt không cảm xúc tiếp tục câu chuyện của chính mình mà thôi.

2

Thượng Thanh Hoa vốn đang nằm trên giường nhàn nhã lục lọi bản "Xuân Sơn Hận" mới, đem từ nhân giới về, bỗng nhiên cảm giác có người tiến vào, khí tức quen thuộc quanh quẩn bên người hắn, một bàn tay lạnh như băng chậm rãi sờ cổ hắn. Thượng Thanh Hoa chỉ cảm thấy lạnh buốt, nhưng biết là Mạc Bắc Quân trở lại, nên cũng chẳng để ý chút nào, đưa tay đẩy bàn tay lạnh như băng kia ra: "Đừng mà... đại vương, lạnh."

Nhưng Mạc Bắc Quân không nói gì, bàn tay đặt trên cổ Thượng Thanh Hoa gia tăng khí lực, Thượng Thanh Hoa cho là Mạc Bắc Quân không muốn lấy tay ra, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi, được rồi. Đại vương ngươi muốn thì..." Lời còn chưa nói hết, đột nhiên phía bên trái cổ chợt đau nhói, Thượng Thanh Hoa cau mày, vội vàng đẩy tay Mạc Bắc Quân ra: "Đại vương? Ngươi làm đau ta!"

Mạc Bắc Quân sừng sững bất động, ngược lại, dùng khí lực lớn hơn, chóp mũi Thượng Thanh Hoa đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, cứ tiếp tục thế này nữa thì thế nào hắn cũng sẽ bị Mạc Bắc Quân kẹp vỡ yết hầu mất! Thượng Thanh Hoa đưa tay phải ra, dùng ba phần linh lực vỗ vào sau ót Mạc Bắc Quân.

"Bang!"

3

Như bình thường thì ba phần linh lực của Thượng Thanh Hoa đối với Mạc Bắc Quân chỉ là gãi ngứa, một chút tổn thương cũng không có, nhưng hôm nay... một chưởng của Thượng Thanh Hoa vỗ lên đầu Mạc Bắc Quân lại làm Mạc Bắc Quân ngã về sau, Thượng Thanh Hoa còn chưa kịp khiếp sợ thì đã phát hiện ra tình trạng của Mạc Bắc Quân quá không đúng.

Những ngày qua, Mạc Bắc Quân dù có lạnh như băng, nhưng đáy mắt vẫn sẽ như có như không thấm ra chút ôn nhu, nhưng hôm nay...

Cặp mắt đỏ sẫm, biểu cảm lạnh lùng, nhìn Thượng Thanh Hoa như nhìn con mồi nhất định phải xử lý, dấu ấn giữa trán kiều diễm ướt át.

Đây không phải là Mạc Bắc Quân! Tuyệt đối không phải!

4

Thượng Thanh Hoa còn chưa kịp phản ứng, Mạc Bắc Quân đã chậm rãi đứng lên, trong mắt là lạnh lẽo vô tình nhìn Thượng Thanh Hoa, lúc đến gần, còn lè lưỡi nhẹ liếm môi, Thượng Thanh Hoa còn ngây dại tại chỗ... đại vương nhà hắn, sao lại...

Mạc Bắc Quân nhìn Thượng Thanh Hoa ngồi ngơ ngác trên giường, ghét bỏ xì một tiếng, sau đó đưa tay ra, một lần nữa tóm được cổ Thượng Thanh Hoa, từ từ đến gần, chẳng qua, lần này mục tiêu không phải cổ, mà là mặt.

Mạc Bắc Quân lè lưỡi liếm liếm cằm Thượng Thanh Hoa, sau đó từ cằm liếm từng chút một, hôn lên.

Trong lòng Thượng Thanh Hoa khủng hoảng bất an càng lúc càng nặng, hắn không ngừng đẩy ngực Mạc Bắc Quân ra, tác dụng cũng không lớn, Mạc Bắc Quân đã hôn lên rái tai bên trái của hắn, cũng thì thầm vào tai hắn một câu; "Ngoan, rất nhanh sẽ xong."

Thanh âm ấp áp mang theo hấp dẫn (sexy) không tài nào nói ra được, nhưng Thượng Thanh Hoa chỉ cảm thấy toàn thân sợ hãi, bởi vì nói xong câu này, Mạc Bắc Quân cắn rái tai của hắn.

Cắn rất mạnh, chảy máu, rất đau.

5

Thượng Thanh Hoa vốn cho là hôm nay Mạc Bắc Quân muốn kích thích một chút, nhưng lúc Mạc Bắc Quân cắn bả vai hắn một cái, hắn luống cuống. Không còn đơn giản là cắn xé nữa rồi, bộ dạng giống như là muốn tháo rời hắn ra, đem nuốt vào bụng ấy! Tay phải Thượng Thanh Hoa lại dùng ba phần linh lực, nhưng lần này, không đợi hắn ra tay, Mạc Bắc Quân đã kéo tay hắn ra sau lưng, không thể động đậy.

Hiện giờ, hai tay Thượng Thanh Hoa không nhúc nhích được, còn Mạc Bắc Quân cắn lại càng dùng sức hơn, mùi máu tanh ngày càng đậm, Thượng Thanh Hoa thậm chí cảm giác được thịt bả vai đều đã bị Mạc Bắc Quân cắn rời ra một khối, giống như khoan xương, đau thấu tim.

Thượng Thanh Hoa hít một hơi khí lạnh, đầu gối co lại đá vào chỗ hiểm của Mạc Bắc Quân, một cước không chút lưu tình này rốt cuộc có chút tác dụng, đem Mạc Bắc Quân đá văng, lúc này Thượng Thanh Hoa mới thấy rõ, bả vai mình thực sự bị Mạc Bắc Quân cắn mất một miếng thịt, xương trắng như ẩn như hiện, dữ tợn đáng sợ.

6

Đại khái thì mùi máu tươi càng kích thích Mạc Bắc Quân hơn, con ngươi đỏ thẫm vốn tràn đầy những tia sáng quỷ dị, y đưa tay ra, dùng ngón trỏ lau vết máu còn dính bên mép, ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm Thượng Thanh Hoa.

Lúc này, dù Thượng Thanh Hoa có ngu đi chăng nữa thì cũng phát giác ra được chuyện này không bình thường, huống hồ hiện giờ ma khí trên người Mạc Bắc Quân bốc ra ngoài nồng đậm sắp có thể sánh được với Tâm Ma kiếm của Lạc Băng Hà rồi.

Thượng Thanh Hoa không dám ngẩng đầu lên nữa, nghĩ nghĩ, hiện tại Mạc Bắc Quân không thể khống chế được bản tính chân chính của ma tộc nữa rồi.

Bên ngoài giường có Mạc Bắc Quân, Thượng Thanh Hoa chỉ có thể cố hết sức chạy phía bên trong giường, trên người hắn vốn có đạn tín hiệu nhưng bởi vì được bảo vệ lâu dài nên đã sớm bị hắn ném ở nơi nào rồi.

Hắn chỉ có thể rúc lại trong một góc nhỏ kia.

Thượng Thanh Hoa cảm thấy mắt cá chân chợt lạnh, bản thân bị Mạc Bắc Quân kéo tới bên cạnh. Thượng Thanh Hoa nhìn đôi con ngươi đỏ rực của Mạc Bắc Quân, run rẩy kêu một tiếng: "Đại vương..."

7

Hiện giờ, Thượng Thanh Hoa bị Mạc Bắc Quân kéo một chân bẻ sang bên, dường như là ghét bỏ quần áo phiền phức, Mạc Bắc Quân vung tay lên dùng băng đem quần áo của Thượng Thanh Hoa cắt mở ra hết, xấu hổ trong lòng Thượng Thanh Hoa dần lan tràn, đây là lần đầu tiên hắn để cơ thể trần truồng toàn bộ như thế này cho người khác thấy.

Ngay tại thời điểm sự xấu hổ trong lòng Thượng Thanh Hoa nổ tung, Mạc Bắc Quân đột nhiên xít lại gần, liếm một chút ở bắp đùi Thượng Thanh Hoa, Thượng Thanh Hoa toàn thân run kịch liệt, sau đó, Mạc Bắc Quân cắn.

"ĐM! Đau đau đau đau đau đau đau!!!"Thượng Thanh Hoa muốn đá văng Mạc Bắc Quân ra, nhưng sức không đủ, lại bị Mạc Bắc Quân tóm lấy mắt cá chân cắn một cái, có chút không vui nhìn hắn: "Đừng động."

Không động cái ông nhà ngươi ấy!

8

Thượng Thanh Hoa duy trì tư thế xấu hổ như vậy chịu đựng Mạc Bắc Quân gặm cắn, chờ Mạc Bắc Quân buông chân hắn xuống, nằm bò trên ngực hắn, Thượng Thanh Hoa đã không có bất kỳ phản kháng gì, đôt nhiên hắn nghĩ tới một ít chi tiết bị hắn quên mất, vấn đề tính khắc chế của ma tộc.

Ma tộc càng lãnh đạm cao ngạo, dục vọng nội tâm cùng với dục vọng thấy máu càng nặng, ức chế khát vọng bản năng này là khả năng mà rất nhiều ma tộc cao quý vừa sinh ra đã phải tu luyện, nhưng khát vọng say mê nguyên thủy trong nội tâm, càng ức chế thì càng trầm trọng hơn, đến khi bùng nổ, sẽ không cách nào khống chế được.

Băng tộc Mạc Bắc vốn là tính tình lãnh đạm trời sinh, Mạc Bắc Quân cái người này lại càng lãnh đạm hơn, mà lâu như vậy rồi Thượng Thanh Hoa chưa từng nhìn thấy Mạc Bắc Quân có bất kỳ hành động khác thường nào, cơ bản là giống y như con người bình thường. Điều này làm Thượng Thanh Hoa đã quên mất, Mạc Bắc Quân cũng là ma tộc, lại là ma tộc có huyết thống thuần túy cao quý. Lạc Băng Hà không có vấn đề như thế này vì hắn mang dòng máu người ma hỗn hợp, nhưng Mạc Bắc Quân thì...

9

Thượng Thanh Hoa ôm đầu Mạc Bắc Quân thở dài, đau quá, hắn có thể cảm nhận được bất kỳ động tác nhỏ nhặt nào của Mạc Bắc Quân trên người hắn, thật là đau cmn quá đi!

Thượng Thanh Hoa liếc một cái về phía thứ đồ ở dưới gối, hắn cố nén đau đưa tay với lấy: "Ô, ra là ở chỗ này!"

Mạc Bắc Quân còn nằm trên ngực Thượng Thanh Hoa, không ngừng di động, Thượng Thanh Hoa truyền chút linh lực cuối cùng vào đạn tín hiệu kia, đốt lên. "BÙM" một tiếng, nóc nhà nổ tung, Thượng Thanh Hoa rũ tay xuống sờ đầu Mạc Bắc Quân: "Đại vương ơi, lần này, ta là đi thật đó, đi không thể trở về được..."

10

Thẩm Thanh Thu vốn đang cùng Lạc Băng Hà tán gẫu ở Thanh Tĩnh Phong, đột nhiên cảm nhận được một tín hiệu cầu cứu mãnh liệt, là đạn tín hiệu dùng tuổi thọ để đốt của Thương Khung Sơn, không phải thời khắc nguy cấp nhất thì không dùng.

Thẩm Thanh Thu lập tức nghiêm túc, phương hướng này là... ma tộc Bắc Cương?

Hiển nhiên, những người khác ở Thương Khung Sơn cũng cảm nhận được tín hiệu cầu cứu này, Liễu Thanh ca chạy thật nhanh đến hỏi: "Thế nào?"

Thẩm Thanh Thu cau mày lắc đầu, Lạc Băng Hà không nói hai lời, dùng Tâm Ma kiếm rạch ra một khe hở không gian, bước vào, Thẩm Thanh Thu theo sát phía sau, sau đó tất cả mọi người từ Thương Khung Sơn chạy tới đều cùng nhau đi vào theo.

Lúc bước ra khỏi khe hở không gian, Thẩm Thanh Thu liền nhìn thấy khuôn mặt yếu ớt nhợt nhạt của Thượng Thanh Hoa, Thượng Thanh Hoa còn yếu ớt cười với y một tiếng: "Dưa huynh, tới rồi à, ta có lẽ phải trở về trước đây."

Thẩm Thanh Thu không rõ tình huống như thế nào, nhưng một cỗ mùi máu tanh nồng xông thẳng vào mũi, y hỏi: "Ngươi thế nào?"

"Không sao, không sao." Thượng Thanh Hoa phờ phạc cười một tiếng: "Ta vô cùng tốt."

"Tốt cái rắm ấy!" Tề Thanh Thê đi theo tới, mắng lên, nàng vừa đến đã thấy mùi máu tanh nồng, hơn nữa nhìn tình huống này là biết thế nào luôn rồi: "Đã bảo ngươi đừng nên cùng người của ma tộc loạn chung một chỗ rồi mà, ngươi nhìn đi nhìn đi!"

Thượng Thanh Hoa lại yếu ớt xua tay một cái, không lên tiếng nhìn Mạc Bắc Quân hoàn toàn không nhận ra được có người đến, ở bên tai y nói câu gì đó, sau đó hướng về phía Thẩm Thanh Thu, nói: "Thẩm sư huynh, cho ta thống khoái đi."

Thẩm Thanh Thu xanh mặt không lên tiếng, Thượng Thanh Hoa lại nói: "Ngươi xem, ta cũng đã gọi ngươi là Thẩm sư huynh rồi..." Dừng một chút, lại nói tiếp: "Thật ra, ta không hối hận, thật đó, tu vi của ta vốn cũng không dám nghĩ có thể phụng bồi y được bao lâu, hôm nay... thật tốt."

Thượng Thanh Hoa cảm thấy đời trước, đời này hắn đều chưa từng có dũng cảm như vậy bao giờ, hắn cưỡng ép nâng đầu Mạc Bắc Quân lên, nhìn một mảng ngực mình thảm không nỡ nhìn, hít một hơi thật sâu, sau đó hôn lên mặt Mạc Bắc Quân, hôn một cái rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi gần như vừa chạm đến liền tách ra.

11

"Chuyện này không liên quan đến y, là ta tự nguyện." Khí tức của Thượng Thanh Hoa bất ổn, thật ra hắn gọi đám người này tới, mục đích chủ yếu là muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng, tránh cho sau này họ đến tìm Mạc Bắc Quân gây phiền toái, Thượng Thanh Hoa trong lòng nghĩ: Ta thật là vĩ đại.

"Động thủ đi, Thẩm Thanh Thu, ta không muốn đau thêm nữa, cầu ngươi."

Tu Nhã.

Kiếm quang chợt lóe, cả đám người Thương Khung Sơn nhắm mắt lại, Tề Thanh Thê rơi lệ, chỉ có Thượng Thanh Hoa như trút được gánh nặng, thở ra một hơi cuối.

12

Thẩm Thanh Thu lần nữa tới Bắc Cương là nửa năm sau, y và Lạc Băng Hà trực tiếp đi thẳng đến thánh địa băng tộc Mạc Bắc, vừa đi vào đã thấy một người đàn ông suy sụp tinh thần ôm một người mềm oặt trên giường, đang nói gì đó, là Mạc Bắc Quân và Thượng Thanh Hoa.

Ngày đó, sau khi Thượng Thanh Hoa đi, Mạc Bắc Quân vốn đang nằm trên ngực hắn đột nhiên ngừng động tác, không thể tin được mà nói: "Sao... sao lại..."

Liễu Thanh Ca còn chưa đi, nghe thế cười lạnh: "Làm sao? Bị ngươi ăn!"

(Liễu Cự Cự luôn phán ra một câu đại loại như vậy hầy: Chết ngắc rồi!, xong giờ là Bị ngươi ăn!)

Sau đó, chỉ thấy Mạc Bắc Quân bình thường mặt liệt vô cảm, cả đời lần đầu tiên xuất hiện mê mang trên mặt: "... ta... ta ăn... ăn hắn..."

Nhạc Thanh Nguyên vốn vẫn không lên tiếng, nghe những lời này, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Mạc Bắc Quân, mới rồi Thượng sư đệ đã nói trước, chúng ta sẽ không động đến ngươi, nhưng thù này, Thương Khung Sơn nhớ kỹ, mong rằng sau này ngươi đừng xuất hiện ở phụ cận Thương Khung Sơn chúng ta, nếu không, chúng ta tuyệt đối không khách khí."

Vừa nghe xong lời này, con ngươi Mạc Bắc Quân vốn đỏ thẫm khôi phục lại như thường, y chật vật nhìn người bị y đè bên dưới, trên người khắp nơi đều là vết thương, một mảnh hỗn độn.

"Xin ngươi hãy đem người trả lại cho Thương Khung Sơn chúng ta." Tề Thanh Thê phẫn hận nói một câu.

Mạc Bắc Quân chỉ cứ thế đần độn xuống giường, rồi ôm Thượng Thanh Hoa thật chặt, nói: "Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi... ta sao rồi... trở lại... trở lại đi có được không... ta sai rồi... ta thật sự sai rồi... xin lỗi..." trên mặt Mạc Bắc Quân còn vết máu chưa lau, lúc này bị bước mắt chảy xuống cọ trôi, cả mặt chật vật vô cùng.

13

Cuối cùng, Thẩm Thanh Thu nhìn không nổi, y không thể không nghĩ tới cảnh lúc y tự bạo, Lạc Băng Hà cũng vậy... y thở dài đẩy một đám người của Thương Khung Sơn ra ngoài, Tề Thanh Thê vốn đang oán trách, nhưng nghe tiếng khóc thê lương nghẹn ngào truyền tới, không khỏi im miệng không nói gì nữa.

Nghe nói, Mạc Bắc Quân ôm thi thể Thượng Thanh Hoa ngây người trong phòng ba ngày, sau đó đột nhiên đem hắn tới thánh địa băng tộc Mạc Bắc, hai người đều là một thân đồ cưới đỏ sẫm, vốn là màu sắc vui mừng, giờ phút này nhìn qua lại là cô độc diễm lệ.

Mạc Bắc Quân đem Thượng Thanh Hoa đặt trên giường ở thánh địa băng tộc Mạc Bắc, có thể giữ cho cơ thể và vẻ bên ngoài của hắn không bị mục rữa. Bên dưới đồ cưới đỏ thẫm là tầng tầng lụa vải trắng, Mạc Bắc Quân mỗi lần thấy tầng vải này đều đau lòng không thôi, y không biết lúc đó làm sao bản thân có thể ra tay được, lại không dám nghĩ tới người sợ đau như hắn sao mà có thể nhịn xuống được.

Y đưa tay chạm nhẹ lên mặt Thượng Thanh Hoa: "Có phải là rất đau hay không? Ta để cho ngươi cắn trả lại có được không? Ngươi trở về đi có được không?"

Dừng một chút, y lại nói: "Chờ ta một chút, được chứ? Lần này đổi thành ta đến tìm ngươi, tìm ngươi, để ngươi tùy ý đánh ta."

Những câu cuối cùng Thượng Thanh Hoa nói với y, chẳng hiểu sao y lại nhớ rõ ràng, rõ ràng lúc ấy trong đầu hỗn loạn một mảnh, vậy mà câu câu hắn nói lại là nhớ quá rõ...

"Đại vương, lần này ta thật sự là không trở lại được nữa..."

"Đại vương, ngươi đừng nên làm càn, phải sống thật tốt..."

"Đừng vì chuyện của ta mà..."

"Ta không trách ngươi... thật đó..."

"Ta yêu ngươi..."

~ END ~

~ Ảnh là của artist 一株茅莓 ~

Yên tâm là mọi thứ từ ảnh đến đồng nhân Ngộ dịch hiện giờ đều là có permission hết.

Thế nên là: Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2019 rồi ~

~v~

Mấy nàng thấy sao nào? Ngộ là ngộ thấy nó ngược, nhưng vì trót dại dịch rồi, lại còn dịch cả bản đi kèm phía sau của đồng nhân này nữa luôn rồi, và nó cũng ngược nốt. Định mệnh cuộc đời!

Rồi, kệ đi giờ thì, đọc xong rồi thì phải làm gì nhỉ?

Đúng rồi, cho thu phí nào! Như thường lệ, mấy bạn gửi lời cảm ơn đến bạn tác giả giúp ngộ nhá! Bạn ấy là người Trung, nên nếu có thể thì dùng tiếng Trung, không thì dùng tiếng Anh nhé, không thì tiếng Việt cũng được :D Mấy bồ mà không trả đủ phí này thì là ngộ hơm dịch nữa đâu á =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net