Bắc Thượng: Bác sĩ, tôi còn cứu được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @乔木峥嵘_

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Mạc Bắc x Cúc Cự siêu cute! Làm ngộ có cảm giác giống như lúc xoắn xuýt cùng Vong Tiện vậy (mấy bồ đều biết là ngộ chủ Vong Tiện mà, nên là đừng ai thấy kỳ kỳ hay bảo gì ở đây nhá) :>
Vì thế, từ giờ chắc sẽ dịch đồng nhân văn về cặp này nhiều hơn :D

Và hôm nay lại xoắn xuýt một đồng nhân ngăn ngắn NGƯỢC!!!!!! CẢNH BÁO NGƯỢC!!!!! Phần này được tác giả nói là coi như là phần tiếp của "Ăn ngươi tận xương" hôm trước. Bạn nào chưa đọc phần trước thì có thể đọc lại nhé, ngay trước đồng nhân này 1 đồng nhân Băng Cửu thôi :D


Với Bắc Thượng, ngộ cũng sẽ phân vai chia xưng hô rõ ràng như cặp Vong Tiện nhé, cho dễ đọc.

Hắn = Cúc CựY = Mạc Bắc

~~~ Start reading ~~~

Thượng Thanh Hoa: Bác sĩ, tôi còn cứu được không?

1

Đêm Bắc Cương thật lạnh, vậy mà Thượng Thanh Hoa lại một thân mồ hôi, hắn đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, người bên cạnh bởi vì động tác của hắn mà cũng bị đánh thức.

"Sao thế?" giọng Mạc Bắc Quân có chút khàn khàn. Một bàn tay lạnh như băng chậm rãi vuốt ve lưng hắn.

Thượng Thanh Hoa nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nói: "Ài... không sao không sao, quá nhiều lần rồi, quen rồi mà. Đại vương ngủ, ngủ đi."

Mạc Bắc Quân nghe những lời này, không nói gì, nhưng lại vỗ lưng hắn một cái, rồi ôm Thượng Thanh Hoa nằm xuống, "Ngủ đi."

Đêm yên tĩnh, Mạc Bắc Quân nghe được hô hấp nhỏ nhẹ của Thượng Thanh Hoa, y đem người ôm chặt hơn chút, "Sẽ không có ngày đó, ta sẽ không làm ngươi bị thương, dù chỉ một chút."

2

Những năm gần đây, Thượng Thanh Hoa thường mơ một giấc mơ, trong mơ, Mạc Bắc Quân mắt đỏ lên, khôn mặt lãnh đạm đem hắn nuốt lấy, chia ra, rồi sau đó hắn bị Thẩm Thanh Thu một kiếm xuyên tim.

Thời điểm lần đầu mơ giấc mơ này, hắn bị sợ, trở về Thương Khung Đỉnh ngây người mây ngày trời, hết sức kháng cự tiếp xúc của Mạc Bắc Quân. Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... trên mặt Thượng Thanh Hoa không nhìn ra được điều gì, nhưng trong lòng hắn thì đã sắp vỡ tan, một giấc mộng lặp đi lặp lại, liên tục mấy năm liền sao chỉ có một giấc mộng như thế chứ? Là đang ám chỉ cái gì?

Có lúc, khi hắn nhìn Mạc Bắc Quân, sẽ nhớ tới khuôn mặt đầy máu tươi của Mạc Bắc Quân trong mộng nằm trên ngực hắn, không lạnh mà run.

Hắn nghe thấy Mạc Bắc Quân nói câu kia, nhưng không muốn lên tiếng đáp lại, chỉ nhắm mắt lại.

3

Ánh nắng sáng sớm là dễ chịu nhất, không khí cũng nhẹ nhàng khoan khoái, Thượng Thanh Hoa dậy sớm liền náo loạn đòi đi nhân giới dạo chơi ăn uống. Mạc Bắc Quân không lay chuyển được hắn, chỉ đành đưa hắn đi đến thôn trấn phụ cận Bắc Cương.

"Đại vương, đại vương, ngươi nhìn cái này!" Thượng Thanh Hoa cười hì hì, cầm một cái mặt nạ quơ quơ về phía Mạc Bắc Quân, mắt Mạc Bắc Quân hiện lên nét ôn nhu hiếm thấy, y nhìn cái người cười đầy sáng lạn kia, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thượng Thanh Hoa để mặt nạ xuống, lại đi về phía trước, thấy kẹo hồ lô liền mua một chuỗi, đưa về phía sau: "Đại vương, ta mời ngươi ăn!"

Thấy hàng đồ chơi làm từ đường cũng mua đưa Mạc Bắc Quân, "Đại vương, đại vương, cái này ăn ngon!"

"Đại vương ngươi nhìn cái này này, ăn siêu ngon đấy!"

"Đại vương đại vương!"

"Đại vương!"

"Đại vương..."

4

Thượng Thanh Hoa giống như là muốn mua tất cả mọi thứ cho Mạc Bắc Quân trong một lần vậy, Mạc Bắc Quân nhìn đống lớn đồ trong tay, không kìm được nhíu mi, y đi về phía Thượng Thanh Hoa ở phía trước: "Đủ rồi, đừng mua nữa."

Thượng Thanh Hoa giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, hoảng sợ nhìn Mạc Bắc Quân, sau đó lui về sau mấy bước. Mạc Bắc Quân nhìn hành động của Thượng Thanh Hoa, híp mắt: "Ngươi đang sợ cái gì?"

Thượng Thanh Hoa cầm cao hoa quế vừa mới mua, cười hì hì: "Không có nha, làm gì có sợ chứ, thật sự không có."

Mạc Bắc Quân nhìn hoảng hốt chợt lóe lên trong mắt hắn, càng không vui gì.

Thượng Thanh Hoa kêu đói bụng rồi đi trước, Mạc Bắc Quân một mặt âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, ngay sau đó dừng lại trước cửa một tửu lâu: "Ăn cơm."

Thượng Thanh Hoa dừng lại cách Mạc Bắc Quân xa tầm mười bước: "Đại vương ngươi đói sao? Ngươi không phải là không ăn những thứ này sao?"

"Ta đói." Mạc Bắc Quân mặt không cảm giác gật đầu.

5

Trong tiệm rượu, Mạc Bắc Quân mạt lạnh hỏi: "Có chỗ ngồi riêng không?"

"A, có có, bên này, mời ngài!" tiểu nhị ân cần hô lên, Thượng Thanh Hoa cũng không động, "Đại vương... ở trong sảnh này không được sao?"

Mạc Bắc Quân nhìn hắn: "Không được."

Trong nhã gian, Mạc Bắc Quân nhìn chằm chằm Thượng Thanh Hoa vẫn không muốn ngồi xuống, giọng thở dài: "Ngươi rốt cuộc đang sợ gì?"

Thượng Thanh Hoa niết niết ngón tay mình: "Không có mà."

"Ngươi còn muốn lừa ta?" Mạc Bắc Quân nhìn thẳng chằm chằm vào Thượng Thanh Hoa, "Ngươi... có phải là... sợ giấc mộng kia... sợ ngày nào đó ta thật sự sẽ trở nên như thế?"

Thượng Thanh Hoa rũ mắt: "Không có..." giọng hắn nhỏ đến nỗi chính hắn cũng không nghe rõ.

"Ngươi không tin ta?!" Mạc Bắc Quân đột nhiên lớn tiếng, còn kèm theo tức giận ngầm.

"..." Thượng Thanh Hoa không lên tiếng, hắn không dám nhìn dáng vẻ hiện tại của Mạc Bắc Quân, dù hắn tin tưởng y, nhưng giấc mộng kia quá chân thật, hắn vừa nhắm mắt lại là thấy được bộ dạng điên cuồng của Mạc Bắc Quân lúc đó cùng với tuyệt vọng trong lòng mình.

Đó là bị ăn sống sờ sờ đó!

"Cho tới giờ, ngươi đều không tin ta!" giọng Mạc Bắc Quân ngày càng lạnh lẽo, theo đó còn có từng tầng bắng đá hiện lên trên mặt đất.

Thượng Thanh Hoa cắn răng mạnh mẽ ngẩng đầu: "Ngươi biết loại cảm giác sống sờ sờ bị móc tim kia sao? Chẳng ai đến cứu ngươi cả, ngươi chạy không thoát, trốn không thoát... ngươi biết loại tuyệt vọng đó sao..."

Mạc Bắc Quân nhắm hai mắt lại, xoa xoa mi tâm không nói gì.

Thượng Thanh Hoa lại cúi đầu xuống, nhìn chằm ly trà: "Rất đau, thật sự rất đau, đại vương, ngươi biết không? Thật ra thì khí lực của ngươi rất lớn, ta ở trong tay ngươi thật sự không có sức phản kháng, ta... ta thậm chí ngay cả kêu cũng không kêu được."

Dừng một chút, Thượng Thanh Hoa hít sâu, lại nói: "Ngươi luôn nói ta đừng suy nghĩ nhiều, nói ngươi sẽ không làm thế, nhưng mà... nhưng mà đại vương, ngươi biết, ta mơ giấc mơ kia đã sắp ba năm rồi, ban đầu ta còn có thể nói với bản thân mình đó là giả, là giả, nhưng... ba năm, ba năm!"

Thượng Thanh Hoa đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, con mắt đỏ bừng nhìn Mạc Bắc Quân: "Ba năm, ta không biết thế là đang ám chỉ gì, ta thật, thật sự... ta mới vừa rồi cũng thử, ta muốn đối với ngươi tốt, ta muốn nói cho chính mình rằng đại vương không phải như thế, hết thảy đều là giả, nhưng mà ta phát hiện, ta không làm được..."

Thượng Thanh Hoa đem mặt vùi trong lòng bàn tay, giọng buồn rầu: "Ta... ta là quỷ nhát gan, ta, ta thật sự rất sợ chết..."

6

Trng đầu Mạc Bắc Quân vẫn vang lên câu nói kia của Thượng Thanh Hoa: "Ta sợ chết, ta thật sự rất sợ chết..."

Câu nói đó cứ vây quanh y, y từ từ mở mắt ra: "Thượng Thanh Hoa... ngươi... trở về đi."

Thượng Thanh Hoa không thể tin nhìn ngươi đàn ông lạnh lùng như băng trước mắt: "Đại vương..."

"Cút..."

7

"Hey! Tỉnh lại tỉnh lại đi!"

Hình như có ai đang gọi hắn, Thượng Thanh Hoa dùng dằng mở mắt: "..."

Trước mặt là một đám người mặc áo khoác ngoài màu trắng, một người có tuổi trong số đó đứng trước mặt hắn, mà bên cạnh người đó, một người trẻ tuổi đang đứng lay cánh tay hắn.

"... đây là nơi nào?" Thượng Thanh Hoa mơ hồ nhìn đám người trước mặt này cùng với một mảng tường trắng như tuyết, miệng há ra nhưng không phát ra thêm được tiếng gì nữa.

"Trưởng khoa, đây là bệnh nhân lúc trước chúng tôi nói đó, ừm... nói thế nào nhỉ? Tình huống của anh ta rất đặc thù, anh ta không có bất kì tổn thương trên người nào hay là tình trạng bị tổn thương đặc biệt nào, chỉ là ngủ và mơ."

"Hả?" vị trưởng khoa kia cầm lấy hồ sơ bệnh án, hỏi: "Là mơ như thế nào?"

"Không rõ, nhưng căn cứ vào phản ứng của y tá trông coi thì có thể góp lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh."

"Chuyện này ngược lại có chút thú vị." Trưởng khoa sờ cằm.

"Ừm, trong giấc mộng của anh ta, có cái gì mà Tiên ma đồ, cái gì mà Băng ca, Dưa ca chưởng môn."

"Hay là một người yêu thích võ hiệp."

"Anh ta thường nói nhất chính là Đại vương."

8

Thượng Thanh Hoa ngồi trong vườn hoa của bệnh viện, tháng ba, đang lúc mùa hoa nở, Thượng Thanh Hoa nhìn một gốc đào nở phía xa đến xuất thần, đào trên An Định Phong chắc cũng nở rồi.

Thượng Thanh Hoa lấy tay che mặt trời, hồi tưởng chuyện hôm qua lúc hắn tỉnh.

"Thượng tiên sinh?" có ai đó vỗ vai hắn.

Thượng Thanh Hoa quay qua nhìn, hóa ra là vị trưởng khoa đó.

"Thượng tiên sinh còn đang nghĩ chuyện trong mơ đó sao?"

Không thể nào là mộng, sao lại có thể là mơ chứ, chân thực như thế, mỗi một gốc cây ngọn cỏ ràng đều có thể phân biệt rõ, Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà cũng chân thực như thế! Sao có thể là mơ! Còn có Sa Hoa Linh, Liễu Minh Yên, Liễu Thanh Ca, Nhạc Thanh Nguyên, hắn đều nhớ rõ ràng như thế, còn cả từng chuyện, từng chút giữa hắn và Mạc Bắc Quân nữa, là mơ sao? Không thể nào!

Thượng Thanh Hoa vốn muốn gào những lời này lên, nhưng lời đê bên miệng, lại chẳng thế há ra nói được gì. Đại khái thì thật sự là mơ đi, trong mơ hắn có một người bạn tốt, một gia đình, hắn còn có một người yêu.

9

Một lúc lâu sau, Thượng Thanh Hoa nhẹ nhàng nói: "Tôi thật là muốn trở về."

"Cái gì?" vị trưởng khoa kia không hiểu.

"Bác sĩ, tôi muốn trở lại thế giới kia." Thượng Thanh Hoa nhìn hoa đào chầm chậm rơi, thật giống như thấy được nhóm người kia.

Thẩm Thanh Thu cầm quạt bất đắc dĩ, Lạc Băng Hà cười rực rỡ đuổi theo Thẩm Thanh Thu, than thở, Liễu Thanh Ca cầm Thừa Loan ngồi đó... còn có Mạc Bắc Quân mặt đầy lạnh nhạt.

Đúng rồi, Mạc Bắc Quân, lời cuối cùng y nói là gì?

Là... cút.

Thượng Thanh Hoa lấy tay ôm mặt: "Bác sĩ, mau cứu tôi, tôi muốn trở về."

Trở về ôm lấy người đàn ông lạnh lùng tức giận kia, nói: "Xin lỗi, đại vương, ta tin ngươi, ta yêu ngươi."

Hoa đào lung lay rơi xuống che đi những bóng hình hư ảo kia, che cả tiếng thở dài bất đắc dĩ của bác sĩ và lời nói lẩm bẩm của Thượng Thanh Hoa.

"Đại vương... đại vương..." 

~ END ~

Yên tâm là mọi thứ từ ảnh đến đồng nhân Ngộ dịch hiện giờ đều là có permission hết.

Thế nên là: Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2019 rồi ~

~v~

Mấy nàng thấy sao nào? Ngộ là ngộ thấy nó ngược, nhưng vì trót dại dịch rồi.  Định mệnh cuộc đời! Dạo này dịch nhiều đồng nhân ngược quá, mà học hành làm việc thì chả có hứng gì... =^=

Rồi, kệ đi giờ thì, đọc xong rồi thì phải làm gì nhỉ?

Đúng rồi, cho thu phí nào! Như thường lệ, mấy bạn gửi lời cảm ơn đến bạn tác giả giúp ngộ nhá! Bạn ấy là người Trung, nên nếu có thể thì dùng tiếng Trung, không thì dùng tiếng Anh nhé, không thì tiếng Việt cũng được :D Mấy bồ mà không trả đủ phí này thì là ngộ hơm dịch nữa đâu á =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net