Bắc Thượng - Gà nhỏ hầm nấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @乔木峥嵘_

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Mạc Bắc x Cúc Cự siêu cute! Làm ngộ có cảm giác giống như lúc xoắn xuýt cùng Vong Tiện vậy (mấy bồ đều biết là ngộ chủ Vong Tiện mà, nên là đừng ai thấy kỳ kỳ hay bảo gì ở đây nhá) :>
Vì thế, từ giờ chắc sẽ dịch đồng nhân văn về cặp này nhiều hơn :D

Hôm nay ngày 11/11, chúng ta cùng Bắc Thượng! Theo vote của các bạn, hôm nay chúng ta đọc: Gà nhỏ hầm nấm. :3 Thực ra nếu các bạn vote "Mù đường và mù mặt là trời sinh" thì sẽ hợp với ngày hôm nay hơn đóa mua hahaha

- 11/11: Ngày lễ độc thân?

- Không, là ngày ta gặp được ngươi, không còn côđơn nữa.

~~~ start reading ~~~

OOC cá nhân theo nguyên hướng.

Phi cơ Cúc Cự và Đại vương lần đầu gặp gỡ.

1

Thượng Thanh Hoa cảm thấy vận khí của mình quá xui, thật ra không chỉ hôm nay, hắn vẫn luôn xui!

Từ khi xuyên sách tới cái địa phương đổ này, ở An Định Phong mà lòng chua xót không thôi, dmb thề thốt trong lòng không dưới năm trăm lần, nếu có thể, sau này hắn nhất định sẽ viết cho mỗi cái người qua đường Giáp làm pháo hôi thôi cũng có một bối cảnh trâu bò hò hét cực kỳ hoành cmn tráng!

Ít nhất không cần mỗi ngày dậy sớm hơn gà thức khuya hơn chóa!

Dĩ nhiên, đều là nói bậy cả thôi, giờ hắn muốn xử lý nhất chính là cái xác của vị tương lai số hai của Ma tộc, thủ hạ đắc lực của Băng ca, người đàn ông khiến bản thân mình như một con chóa bám theo, Mạc Bắc Quân!

Thượng Thanh Hoa nhìn trời thở dài, nghiệt duyên a, nên tới chạy không thoát được.

Giọng của hệ thống đúng lúc nhắc nhở một cách vô tình: "Nhiệm vụ phát ra bậc trung, mục tiêu nhiệm vụ: trợ giúp Mạc Bắc Quân, đạt được tính nhiệm của y, mời bấm tiếp nhận."

Tiếp nhận cái rắm ấy, có thể cự tuyệt không!

"Tè tè từ cự tuyệt vô hiệu! Cự tuyệt vô hiệu! Từ chối không tiếp nhận nhiệm vụ, trừ 50000 điểm!"

Ngươi nói thẳng là ta không có sự lựa chọn nào khác cho dễ nghe đi!

Thượng Thanh Hoa dùng xe ba gác kéo Mạc Bắc Quân tìm được nhà trọ bình dân xong thì thiếu chút lả luôn.

2

Thượng Thanh Hoa xếp chân ngồi dưới đất, chống quai hàm nhìn Mạc Bắc Quân nằm trên giường, càng nhìn càng thấy khó chịu.

Mạc Bắc Quân lớn lên đẹp mắt, hết sức đẹp mắt, dựa theo sở thích của Thượng Thanh Hoa mà đẹp mắt.

Nói nhảm! Lão tử vì muốn nghĩ ra ngươi, thành ngữ đều nghĩ đến sắp ngốc luôn! Ngươi có thể khó coi sao!

Thượng Thanh Hoa phập phồng trầm bổng trong lòng, lần đầu tiên hắn thấy Mạc Bắc Quân, dáng dấp thật sự không uông rphí hắn dùng đống từ hình dung mà tích tụ từ lúc mẹ sinh ra đến nay.

Nhưng vừa nghĩ tới, sau này nhất định hắn sẽ phải chết trên tay con hàng này, nói thật có gì càng đau trứng hơn so với việc con trai mình tự tay giết mình không?

Không có!

Thượng Thanh Hoa mắng nhỏ trong lòng nửa ngày, rốt cuộc vẫn không chống cự nổi cơn buồn ngủ.

"Đoàng", Thượng Thanh Hoa bị một chưởng quật ngã trên đất.

"Ai, tau thài??? Ai không biết xấu hổ như thế!"

Thượng Thanh Hoa còn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, há hốc mồm gào lớn.

Sau đó...

Thượng Thanh Hoa thấy Mạc Bắc Quân đang ngồi trên giường, mặt đầy sát khí, trái tim nhỏ của Thượng Thanh Hoa nhảy loạn không ngừng, vội vàng cười lấy lòng: "Đại vương, ngươi tỉnh rồi?"

Mạc Bắc Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi vừa mới làm gì?"

Gì?

"Ta không có làm gì nha."

Mạc Bắc Quân ném một con dao băng ra, cắm ngay trước chân Thượng Thanh Hoa, cách mặt đúng một tấc: "Ai cho phép ngươi cách ta gần như thế?"

Thượng Thanh Hoa nuốt nước miếng: "Cái đó, ta, ta, ta sợ ngài ngủ đá chăn..."

Mạc Bắc Quân híp mắt, nhìn hắn hơi có vẻ nguy hiểm.

Mặt Thượng Thanh Hoa đầy vẻ chân thành: "Thật, ta sợ ngài tỉnh, không tiện... ta mới.. mới..."

"A?"

"Đại vương, như thế không tốt đâu..."

"Có gì không tốt?"

Thượng Thanh Hoa kéo kéo một sợi dây trên cổ mình, bĩu môi, trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Mạc Bắc Quân mỗi người một lần.

"Ngươi đang nghĩ gì?" giọng Mạc Bắc Quân lạnh lùng vang lên phía trên đầu.

Thượng Thanh Hoa ngẩng đầu đầu trực tiếp đụng bàn, hắn ai ui một tiếng, xoa xoa đầu, mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Mạc Bắc Quân muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương: "Ta, ta đang nghĩ gì... mỗi ngày gặm bánh bao cũng không phải chuyện nên làm..."

Mạc Bắc Quân hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm nữa, Thượng Thanh Hoa che đầu lại, ngảng đầu nhìn Mạc Bắc Quân: "Đại vương, ta đi mua chút đồ ăn. Ta tuyệt đối không chạy, thật, ta thề."

Mạc Bắc Quân mặt không cảm xúc.

Thượng Thanh Hoa tiếp tục mặt dày: "Đại vương, ta thề, thật sự đi theo ngươi cả đời, hơn nữa, ta căn bản không đánh lại ngươi, ta có thể chạy chỗ nào chứ, ta không dám, ta..."

"Cút!"

Thật ra thì Thượng Thanh Hoa cũng chẳng đi chỗ nào cả, xuống lầu ăn một bữa ngon lành thôi, xong thì xoa xoa bụng ợ một cái rồi lại về phòng, lúc ấy mới chợt nhớ đến vết thương của Mạc Bắc Quân.

Hắn đứng ở cửa cầu thang nghĩ nghĩ tí, lại về lại lầu.

3

Lúc Thượng Thanh Hoa trở lại, Mạc Bắc Quân đã ngồi ngay ngắn ở ghế, sắc mặt tái nhợt, dĩ nhiên cũng có thể là do y vốn đã trắng thế.

Mạc Bắc Quân ngước mắt nhìn Thượng Thanh Hoa, nhìn tay hắn cầm một cái hũ nhỏ.

Thượng Thanh Hoa để hũ xuống bàn, sau đó sờ sờ tai bản thân.

Trong nháy mắt mở nắp hũ, mùi thơm tràn ra, Mạc Bắc Quân cau mày nhìn hắn.

Thượng Thanh Hoa cười chân chó: "Đại vương, uống chút canh, bổ chút? Cái đó... ta không có tiền, nên chọn cái tiện nghi nhất..."

Mạc Bắc Quân nhìn cái hũ kia, vẫn mặt không cảm xúc: "Ta không ăn những thứ này."

Thượng Thanh Hoa xoa xoa tay: "Cái đó, rất là dinh dưỡng đó, hế hế, ngài đừng chê, ăn nhiều chút đi..."

Mạc Bắc Quân mặt đầy ghét bỏ: "Cút xa một chút."

Thượng Thanh Hoa chớp chớp mắt mấy cái: "Nhưng đây là đồ thượng hạng đó, không ăn lãng phí quá... đại vương, ngài không ăn, vậy ta..."

Mạc Bắc Quân không để ý đến hắn.

Thượng Thanh Hoa một minh bưng chén than thở uống canh ừng ực, Mạc Bắc Quân hắng giọng: "Ngậm mồm."

Thượng Thanh Hoa mặt đầy vẻ lờ mờ: "Ơ? Ngậm mồm làm sao ăn được?"

Mạc Bắc Quân không được tự nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"

Thượng Thanh Hoa vội vàng gặm nốt miếng thịt gà cuối cùng rồi mới nói úp úp mở mở: "Gà... gà con hầm nấm."

4

Lúc Thượng Thanh Hoa tỉnh lại, đang ngủ trong cung điện Bắc Cương. Hắn dụi mắt, đứng dậy.

Sau khi rửa mặt xong, sờ sờ bụng mình, cực kỳ xúc động, chuyện nhiều nằm như thế, bản thân thế mà vẫn còn nằm mơ thấy.

Chậc.

Thật là có chút muốn ăn gà con hầm nấm mà.

5

Thời gian Thượng Thanh Hoa thức dậy quyết định bằng việc tối hôm trước hắn có tiến hành vận động kịch liệt hay không.

Tối hôm qua hắn có làm, nên hôm nay, thời gian hắn dậy chính là trước giờ cơm trưa chút chút xíu.

Thượng Thanh Hoa ngửi mùi thơm, mò đi qua, thấy Mạc Bắc Quân đã ngồi trước bàn cơm chờ hắn.

Thượng Thanh Hoa hít hít mũi đi tới, theo thói quen ngồi xuống trên ghế quen, kinh ngạc thấy, ngay chính giữa bàn bày một chậu gà con hầm nấm!

Thượng Thanh Hoa khiếp sợ nghiêng đầu nhìn Mạc Bắc Quân: "Đại, đại vương?"

Mạc Bắc Quân nhàn nhạt nhìn hắn: "Làm sao?"

Thượng Thanh Hoa mặt đầy cảm động: "Đại vương! Sao ngươi biết ta muốn ăn gà con hầm nấm!"

Mạc Bắc Quân nghiêng mặt sang bên: "Tùy tiện làm mà thôi."

Y còn lâu mới chịu nói là tối qua nghe được Thượng Thanh Hoa cứ luôn nói mớ trong mơ về gà con hầm nấm!

Vậy quá ngu xuẩn rồi!

6

"Đại vương, đùi gà cho ngươi!"

END

Vốn là hàng thất tịch nhưng giờ mới có thời gian dịch, ngại ghê :>

Yên tâm là mọi thứ từ ảnh đến đồng nhân Ngộ dịch hiện giờ đều là có permission hết.

Thế nên là: Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2019 rồi ~

~v~

Rồi, kệ đi giờ thì, đọc xong rồi thì phải làm gì nhỉ?

Đúng rồi, cho thu phí nào! Như thường lệ, mấy bạn gửi lời cảm ơn đến bạn tác giả giúp ngộ nhá! Bạn ấy là người Trung, nên nếu có thể thì dùng tiếng Trung, không thì dùng tiếng Anh nhé, không thì tiếng Việt cũng được :D Mấy bồ mà không trả đủ phí này thì là ngộ hơm dịch nữa đâu á =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net