Bắc Thượng - Mù đường và mù mặt là trời sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @乔木峥嵘_

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Mạc Bắc x Cúc Cự siêu cute! Làm ngộ có cảm giác giống như lúc xoắn xuýt cùng Vong Tiện vậy (mấy bồ đều biết là ngộ chủ Vong Tiện mà, nên là đừng ai thấy kỳ kỳ hay bảo gì ở đây nhá) :>
Vì thế, từ giờ chắc sẽ dịch đồng nhân văn về cặp này nhiều hơn :D

^^ Mừng Giáng sinh 2019 ^^

~~~ start reading ~~~

1

Thực ra thì Thẩm Thanh Thu vẫn luôn rất nghi ngờ chuyện là làm sao mà Thượng Thanh Hoa không chỉ giữ được mạng nhỏ hơn nữa lại còn đem Mạc Bắc Quân ngủ được luôn.

Bảo vệ tính mạng còn hiểu được, dẫu sao thì Băng ca còn có thể biến thành một đóa hoa trắng nhỏ được thì Mạc Bắc Quân phát chút thiện tâm chắc cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì, nhưng vấn đề chính là ở chỗ y thấy hai người họ không biết là ưng ý nhau ở chỗ nào cơ chứ?

Thẩm Thanh Thu trước sau trăm lần vẫn không lý giải được.

Mỗi lần gặp phải vấn đề này, Thượng Thanh Hoa đều ngậm kín miệng không nói, bất luận Thẩm Thanh Thu lôi kéo thế nào hắn đều không hé ra, thái độ rõ ràng: lão tử chính là sẽ không nói đấy!

Được rồi, thực ra là quá mất thể diện! Quá lúng túng!

Thượng Thanh Hoa thật sự quá ngại nói ra rằng hắn từ lần đầu tiên gặp mặt đã quyết định rằng cái củ cà rốt này là của cái hố này, là duyên phận ông trời tác hợp, ai cũng đừng hòng chê!

Ngày hôm đó, mây đen giăng đầy, đông chí, rét lạnh.

Ngày hôm đó, vận mệnh chú định trước sẽ tình cờ gặp gỡ.

Ngày hôm đó, Thượng Thanh Hoa dùng sự nịnh hót chân chó và tình tiết câu chuyện nguyên tác mà giữ được mạng nhỏ.

Ngày hôm đó, Mạc Bắc Quân hỏi Thượng Thanh Hoa một cái vấn đề hết sức sâu sắc.

"Ngươi là ai?"

Thực sự thế đó, Mạc Bắc Quân sẽ chẳng hạ thủ lưu tình với bất kỳ một ai mà y không quen thân, chẳng qua y là bị một câu "Đại vương! Xin hãy cho ta theo ngài cả cuộc đời!" của Thượng Thanh Hoa làm khiếp sợ một chút, thuận tiện có chút choáng váng nên mới không có giết hắn mà thôi.

Thượng Thanh Hoa phát sầu nhìn Mạc Bắc Quân té bất tỉnh dưới đất, không thể không nói, dáng dấp Mạc Bắc Quân quả thật là quá đẹp cmn mắt!

Thượng Thanh Hoa bất chấp, đi đi lại lại thưởng thức người đàn ông hắn đã dùng vô số từ để hình dung, chỉ có thể thuận theo chỉ thị của hệ thống trong đầu, đỡ Mạc Bắc Quân lên chiếc xe ba gác vốn là dùng để đi chở hàng.

Sau đó, Thượng Thanh Hoa cũng phát hiện ra vấn đề triết lý của cuộc đời: "Đây là đâu?" Cmn chứ hắn đi thế mẹ nào được! "Hệ thống, hệ thống, có nhân công dẫn đường không?"

Hệ thống: "Ngươi đoán?"

"Đoán đại gia ngươi á!"

Thượng Thanh Hoa là một tên mù đường trầm trọng, không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn kéo Mạc Bắc Quân rẽ vào một cái lối rẽ lạc đường, hắn đặt cái xe ba gác xuống đất, xoay vòng vòng tại chỗ: "A! Sao lần nào cũng về lại cái chỗ này thế!"

Mạc Bắc Quân nằm trên xe ba gác mơ mơ hồ hồ tỉnh lại: "..."

Thượng Thanh Hoa nghe thấy động tĩnh, vội vàng xoay người đi tới: "Đại vương! Ngươi tỉnh rồi!"

Mạc Bắc Quân mới đánh nhau cùng Hắc Nguyệt mãng xà, mới rồi cố nén vết thương giết nhóm người kia, đã sớm kiệt lực, lúc này thực sự chỉ có thể ngồi phịch trên xe.

Mới vừa tỉnh đã thấy một người không quen biết chạy về phí mình, hệ thống tự bảo vệ bản thân của Mạc Bắc Quân lập tức kích hoạt, nhưng mà vẫy tay hai cái, chỉ vẫy ra được hai cái cục băng vụn nho nhỏ.

Mạc Bắc Quân: "..."

Mạc Bắc Quân trơ mắt nhìn hai cục băng vụn nho nhỏ kia rơi xuống chân người kia, hắn buồn cười mà không dám, y chỉ có thể cố nén giận thở hổn hển.

Mạc Bắc Quân ném một ánh mắt chứa dao sắc qua, sau đó dùng giọng khàn khàn cảnh giác nói: "Ngươi là ai!"

Thượng Thanh Hoa ngây ra tại chỗ: "Ể? Đại vương, là ta nè! Ta là tiểu đệ ngài vừa mới thu đó!"

Mạc Bắc Quân nhìn chòng chọc Thượng Thanh Hoa một lúc lâu mới gật đầu một cái: "Ừm."

Ừm????????

Ngươi ừm cái rắm ấy, vừa mới rồi có phải ngươi không nhận ra ta không! Ngươi già rồi nên si ngốc có phải không!

Trong lòng, Thượng Thanh Hoa trợn trắng mắt lên tận trời cao, nhưng ngoài mặt thì vẫn cười hì hì, dùng nụ cười lấy lòng mang chút ngượng ngùng, hỏi Mạc Bắc Quân: "Đại vương, cái đó, ngươi biết Thương Khung Sơn đi đằng sao?"

Mạc Bắc Quân: "???"

Một đệ tử Thương Khung Sơn hỏi một Ma tộc như ta Thương Khung Sơn đi đằng nào?

2

Rốt cuộc, Thượng Thanh Hoa vẫn thành công kéo Mạc Bắc Quân ngồi trên xe ba gác như một Thái thượng hoàng kéo tới một quán trọ ở chân núi Thương Khung Sơn.

Lòng quá chua xót luôn, Thượng Thanh Hoa dòm Mạc Bắc Quân mặt còn đầy ghét bỏ, lúc cúi đầu mắng một câu: "Đại gia nhà ngươi!"

Ba ngàn dặm, Thượng Thanh Hoa vẫn luôn bồi bên người Mạc Bắc Quân, ngay cả cửa cũng không ra, ăn cơm đều trực tiếp để tiểu nhị đưa lên lầu.

Thật ra thì hắn chính là sợ xuống lầu rồi thì lạc đường không về được *che mặt*

Thượng Thanh Hoa đối với chuyện mù đường của mình vẫn tự nhận biết rõ ràng lắm đấy.

Người sang tự biết mình sang.

Cơ mờ Mạc Bắc Quân thì không.

Ngày thứ tư, y thả Thượng Thanh Hoa đi mua đồ ăn, sau đó thành công bại lộ chuyện bản thân là một tên mù mặt.

Thượng Thanh Hoa ở bên ngoài ăn uống no đủ xong, mang theo hai cái đùi gà về cho Mạc Bắc Quân, lúc vừa lảo đảo về phòng, vừa vặn gặp được tiểu nhị đi đưa cơm.

Thượng Thanh Hoa cười đùa hí hửng nhảy vào cửa, thuận tay lấy thức ăn trong tay tiểu nhị, nhìn Mạc Bắc Quân ném một cái đao băng đến trước mặt tiểu nhị: "Ngươi đi đâu?"

Tiểu nhị bị y làm sợ đến run hai cái bắp đùi: "Tiểu, tiểu nhân đi đưa cơm cho ngài."

Mạc Bắc Quân thuấn di đến trước mặt tiêu rnhị: "Mới rồi sao lại có người của Thương Khung Sơn ở đây?"

Tiểu nhị: "Ta... ta ta ta không biết!"

Thượng Thanh Hoa đứng bưng cơm ở một bên: "...oa..."

Thượng Thanh Hoa nghĩ trong lòng: "Ban đầu dự tính rõ ràng viết Mạc Bắc Quân ngạo mạn hò hét cơ mà, hắn đâu có viết rằng ánh mắt Mạc Bắc Quân không tốt đâu ta!"

Dù hắn và tiểu nhị đều mặc quần áo xám không trơn nhẵn cho lắm nhưng mà rõ ràng mặt hắn anh tuấn, hiền lành thiện lương hơn tiểu nhị kia rất nhiều á!

3

Mới đầu, ấn tượng của Thẩm Thanh Thu với Mạc Bắc Quân không được tốt lắm, bởi vì bất kể là ai, Mạc Bắc Quân đều lộ ra một cái bộ dạng mặt cục băng, cảm giác lão tử không biết ngươi.

Ngạo kiều! Hết sức ngạo kiều!

Nhưng mà Mạc Bắc Quân ngạo kiều hết lần này đến lần khác lại lộ ra vẻ mặt không giống nhau với máy bay Cúc Cự hết sức ngu xuẩn kia.

Thời điểm ở Ma cung, Thẩm Thanh Thu đã thấy qua vô số lần Mạc Bắc Quân bảo hộ Thượng Thanh Hoa ở sau lưng, lúc đại chiến, y cũng thấy rất nhiều lần Mạc Bắc Quân và Thượng Thanh Hoa nửa bước không rời, thậm chí còn len lén dắt tay!

Y không biết là lúc đại chiến Mạc Bắc Quân dắt tay Thượng Thanh Hoa nửa bước không rời thật ra là bởi vì Mạc Bắc Quân không nhớ người, cần Thượng Thanh Hoa nhắc nhở, mà Thượng Thanh Hoa lại không quen ở Ma cung, sợ lạc đường!

Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy hai người này thật sự là dính nhau ớn đến chết đi được!

Nói hai người này không có JQ, y không có tin đâu!

Cho nên, sau đó, khi hai người thực sự ở cung với nhau, Thẩm Thanh Thu cũng chỉ nhàn nhạt một câu: "Rốt cuộc thừa nhận rồi?"

Thượng Thanh Hoa và Mạc Bắc Quân sau khi ở chung rồi, hai người cũng rất khó mà đơn độc ra cửa, trừ khi Thượng Thanh Hoa trở về Thương Khung Sơn, Mạc Bắc Quân ra Ma cung, thì cơ bản hai người đều song song thành đôi.

Liễu Thanh Ca không chỉ mắng một lần về việc hai người dính nhau ớn đến chết đi được!

Nhưng thực ra, tình huống chân chính là.

"Đại vương, ta muốn đi cái trấn XX đó, nhưng ta hình như không nhớ đường."

"Ta bồi ngươi."

"Tốt~"

"Đại vương, ngày mai hình như ngươi phải đi tham gia thọ yến của nhạc mẫu của vợ tiểu thúc ngươi á."

"... Ai?"

"Nhạc mẫu của vợ tiểu thúc ngươi... thôi, ta đi cùng ngươi..."

"Ừm."

END

Yên tâm là mọi thứ từ ảnh đến đồng nhân Ngộ dịch hiện giờ đều là có permission hết.

Thế nên là: Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2019 rồi ~

~v~

Rồi, kệ đi giờ thì, đọc xong rồi thì phải làm gì nhỉ?

Đúng rồi, cho thu phí nào! Như thường lệ, mấy bạn gửi lời cảm ơn đến bạn tác giả giúp ngộ nhá! Bạn ấy là người Trung, nên nếu có thể thì dùng tiếng Trung, không thì dùng tiếng Anh nhé, không thì tiếng Việt cũng được :D Mấy bồ mà không trả đủ phí này thì là ngộ hơm dịch nữa đâu á =3=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net