Bắc Thượng - Thượng Thanh Hoa không bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @乔木峥嵘_

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả.

Xin đừng reup, đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn!
Xin hãy hành động văn minh, lịch sự, 2022 rồi!

Mạc Bắc x Cúc Cự siêu cute! Làm ngộ có cảm giác giống như lúc xoắn xuýt cùng Vong Tiện vậy (mấy bồ đều biết là ngộ chủ Vong Tiện mà, nên là đừng ai thấy kỳ kỳ hay bảo gì ở đây nhá) :>
Vì thế, từ giờ chắc sẽ dịch đồng nhân văn về cặp này nhiều hơn :D

Hôm nay Bắc Thượng lại online rồi!

~~~ start reading ~~~

1. Hôm nay, Thượng Thanh Hoa hình như rất kỳ lạ. Mạc Bắc Quân nhìn bóng lưng của Thượng Thanh Hoa, nghĩ.

2. Sáng sớm, lúc Mạc Bắc Quân tỉnh lại thì phát hiện Thượng Thanh Hoa luôn thích ngủ nướng trên giường lại không có ở bên cạnh hắn, chăn cũng lạnh, có thể thấy Thượng Thanh Hoa đã thức dậy được một lúc rồi.

Mạc Bắc Quân vừa bước ra cửa phòng thì nghe được giọng của Thượng Thanh Hoa: "Lát nữa nói với y là ta đi rồi."

Mặt Mạc Bắc Quân trầm xuống: "Ngươi lại muốn đi đâu?"

Nếu là bình thường, chỉ cần Mạc Bắc Quân hơi không vui một chút, Thượng Thanh Hoa sẽ vội vàng nịnh nọt mang mặt vui vẻ tới dỗ Mạc Bắc Quân ngay, nhưng hôm nay Thượng Thanh Hoa chỉ nhàn nhạt ngước nhìn Mạc Bắc Quân một cái, sau đó nói: "À, ta nói ta phải về Thương Khung Sơn."

Giọng nói lạnh nhạt, thái độ xa lạ, một chút cũng không giống với người tối qua còn ôm ngủ trên giường, lá gan lớn quá rồi.

3. Thượng Thanh Hoa thật sự nói đi là đi, không chút do dự nào, Mạc Bắc Quân đứng tại chỗ gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng hắn. Nếu không phải Thượng Thanh Hoa đi nhanh, có lẽ lưng đã bi Mạc Bắc Quân nhìn thủng một lỗ rồi.

Mạc Bắc Quân đứng nhắm mắt suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra đến tột cùng vì sao mà Thượng Thanh Hoa đột nhiên lại như thế, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài.

Thượng Thanh Hoa tức giận, Thượng Thanh Hoa lại tức giận. Mạc Bắc Quân nhức đầu xoa xoa trán, nhưng tại sao hắn lại tức giận.

Ài, thật là phiền phức.

4. Thượng Thanh Hoa dùng tốc độ nhanh nhất đời này để ngự kiếm về Thương Khung Sơn, mông còn chưa ngồi ấm ghế ở An Định Phong thì đã nghe thấy có tiếng đệ tử nói: "Phong chủ, phong chủ Thanh Tĩnh Phong đưa bái thiếp tới."

Thượng Thanh Hoa liếc mắt, nghĩ trong lòng chút rồi nói với đệ tử: "Không gặp, cứ nói ta không có ở đây."

"Thượng sư đệ, nghe nói ngươi không có ở đây?" Thượng Thanh Hoa vừa dứt lời thì một thanh niên cả người áo xanh tay cầm quạt xếp đi đến, chính là Thẩm Thanh Thu.

Thượng Thanh Hoa vẫy tay trong bất lực bảo đệ tử đi xuống trước đi, rồi mới hung hăng liếc Thẩm Thanh Thu: "Dưa huynh thật đúng là, chậc."

Thẩm Thanh Thu buồn cười, dùng quạt gõ gõ bàn, nói: "Thế nào, sao rồi, rốt cuộc là làm sao, ngươi lại nháo cái gì với Mạc Bắc Quân hả?"

Ai ngờ Thượng Thanh Hoa vừa nghe ba chữ Mạc Bắc Quân là đen mặt: "Dưa huynh, không nhắc đến y, chúng ta vẫn là bạn tốt."

Thẩm Thanh Thu nhướn lông mày: "Ai yo, ý là nếu nhắc đến y thì chúng ta không phải là bạn?"

"Tuyệt thế dưa leo!"

"Đâm máy bay lên trời!"

Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, cuối cùng Thượng Thanh Hoa bại trận trước, thở dài lùi về ngồi phịch trên ghế.

5. "Cho nên, rốt cuộc là thế nào?" Thẩm Thanh Thu mở quạt, cũng học Thượng Thanh Hoa ngồi phịch trên ghế: "Người kia của ngươi không đến chứ?"

Thượng Thanh Hoa buồn rầu ừ một tiếng: "Để ý hình tượng như thế làm gì, đây là Thương Khung Sơn chúng ta mà, đâu phải..."

"Hazz," Thẩm Thanh Thu thở dài: "Sáng nay ta vừa mới dậy thì Mạc Bắc Quân nhà ngươi đã đến ròi, ngươi nói xem rốt cuộc là như thế nào nào?"

Thẩm Thanh Thu cũng rất là cạn lời, tối qua y mới tiến hành vận động kịch liệt đó đó, sáng nay vừa rời giường đã bị Lạc Băng Hà đen mặt dẫn Mạc Bắc Quân đến dây dưa, hỏi làm sao thì y cau mày, sau đó xoắn xuýt nửa ngày mới nói hình như "hắn" tức giận rồi.

"Hắn" ở đây đương nhiên là Thượng Thanh Hoa rồi.

Thẩm Thanh Thu nghĩ: "Chịu, sao mà biết được."

Nhưng suy đi nghĩ lại thì Thượng Thanh Hoa dầu gì cũng là đồng hương, thở dài, cũng chỉ đành chạy đến An Định Phong thôi chứ biết làm sao được.

6. Thượng Thanh Hoa ngồi phịch trên ghế, xoắn vuốt ngón tay nửa ngày, ấp a ấp úng nói cũng không rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Thẩm Thanh Thu dùng quạt vỗ bàn: "Không nói thì thôi, không nói thì ta về, để cho Mạc Bắc Quân về đi cho nhanh!"

Thượng Thanh Hoa vừa nghe bèn hỏi: "Y, y có sốt ruột không?"

Thẩm Thanh Thu: "Y sốt ruột liên quan rắm gì đến ta!" nói xong làm bộ muốn đi

Thượng Thanh Hoa vội vàng: "Ấy ấy ấy, Dưa huynh!"

Thượng Thanh Hoa bó tay: "Rốt cuộc nói hay không đây?"

"Ta nói, ta nói."

7. "Ý ngươi là, ngươi nằm mơ, sau đó sinh ra nghi ngờ với tình cảm của Mạc Bắc Quân?" Thẩm Thanh Thu có chút phục đường về não của Thượng Thanh Hoa luôn.

Thượng Thanh Hoa ai oán nhìn Thẩm Thanh Thu: "Nhưng mà, đúng thế mà, lúc ở Mai Cốt Lĩnh y một cước nhét ta vào động của Thiên Lang Quân, không hề do dự mà."

"Hai người các ngươi ở chung lâu như thế rồi mà ngươi vẫn còn nghĩ cái này?" Thẩm Thanh Thu đỡ trán.

"Nhưng mà..." Thượng Thanh Hoa vẫn còn mạnh miệng: "Y chưa bao giờ nsoi thích ta cả!"

"Ôi mẹ ơi, không phải chứ? Thượng sư đệ! Đâm máy bay lên trời? Đâm máy bay đại thần! Thanh Hoa ca ca! Ngươi mà cũng chơi cái tình tiết Quỳnh Dao thế này hả? Sao cứ phải ta yêu ngươi, ngươi yêu ta thì mới được?" Thẩm Thanh Thu quả thật là chịu không nổi.

"Ngươi đương nhiên là thế rồi, Lạc Băng Hà yêu ngươi đến chết, cả thế giới đều biết, nhưng mà..." Thượng Thanh Hoa càng nói càng tủi thân.

Hắn cũng đâu có xoắn xuýt vấn đề yêu hay không yêu này đâu. Nhưng mà tối qua nằm mơ lại chuyện ở Mai Cốt Lĩnh, lúc đó hắn bị Mạc Bắc Quân một cước đạp vào trong hang, đối mặt với hai tên ma đầu Thiên Lang Quân và Trúc Chi lang kia, hơn nữa, bao nhiêu lần Mạc Bắc Quân cũng đâu coi trọng chuyện sống chết của hắn đâu... Hắn cũng rất khó chịu chứ bộ, nhất là so với đôi Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu, càng so càng thấy mình đúng là chẳng ra gì.

Thượng Thanh Hoa hắn vốn là một người cô đơn, cha không thương mẹ không yêu, sau khi đến thế giới này, mất bao công sức mới lên được cái chức trưởng phòng hậu cần này, cả ngày bị ép này ép nọ, đến lúc gặp Mạc Bắc Quân thì ngày nào cũng bị đánh, thế mà lại bị mềm lòng bởi một tô mỳ của y, từ bỏ việc trở về thế giới ban đầu.

Nhưng trong lòng Thượng Thanh Hoa vẫn chẳng cảm nhận được gì cả, vì sao chứ, vì sao mà hắn cứ thế bị Mạc Bắc Quân giữ trong tay như thế được! Đường đường là nam nhi bảy thước, đã vì y mà buông tha bao nhiêu em gái ngoan dịu, kết quả vẫn chẳng có được một câu khen của y, vì sao chứ!

8. Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dạng tủi thân của Thượng Thanh Hoa, không nói gì nữa, chỉ nhìn về bên ngoài Nhàn Nhân Cư, nói vọng ra: "Đừng núp nữa, vào đi."

Thượng Thanh Hoa nhìn ra cửa, một bóng người cao gầy đang đứng, à Mạc Bắc Quân.

Mạc Bắc Quân hốt hoảng nhìn Thượng Thanh Hoa, lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta không phải người biết diễn đạt bản thân... nhưng mà, nhưng mà ta là thật lòng với ngươi." Dừng lại một lát lại thấp giọng nói: "Xin lỗi, tất cả những việc làm phía trước, ta thật sự xin lỗi."

Thượng Thanh Hoa ngơ ngác nhìn Mạc Bắc Quân, hóa ra mới rồi hắn lỡ miệng nói hết suy nghĩ của mình ra.

Vậy... Mạc Bắc Quân thế này là đang xin lỗi à?'

9. Thượng Thanh Hoa nghĩ một chút, lại ngẩng đầu thẳng tắp nói: "Vậy sau này ngươi cũng không thể đánh ta nữa!"

Mạc Bắc Quân đi tới, kéo Thượng Thanh Hoa: "Được, không đánh. Vậy bây giờ có thể trở về với ta được không?"

"Ừ, ngươi mà còn đánh ta là ta sẽ đi về đó! Ta rất là hung đó!"

Thượng Thanh Hoa che mặt, thật sự là không có mắt nhìn mà!

...

Mạc Thượng thật là tốt mà!

===END===

Rồi, kệ đi giờ thì, đọc xong rồi thì phải làm gì nhỉ?

Đúng rồi, cho thu phí nào! Như thường lệ, mấy bạn gửi lời cảm ơn đến bạn tác giả giúp ngộ nhá! Bạn ấy là người Trung, nên nếu có thể thì dùng tiếng Trung, không thì dùng tiếng Anh nhé, không thì tiếng Việt cũng được :D Mấy bồ mà không trả đủ phí này thì là ngộ hơm dịch nữa đâu á =3=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net