Băng Cửu - Sư tôn của ta thu nhỏ đi thì phải làm sao?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: afutisa < https://archiveofourown.org/works/17768021 >

CP: Lạc Băng Hà (Băng ca) x Thẩm Thanh Thu ( Thẩm Cửu - Cửu muội)

Notes: bất chấp kết cục nguyên tác. Đầy OOC, đầy BUG.

Dịch: Ngộ ( Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

:> CP không phải canon gì, Ngộ cũng không  theo thuyền này, Ngộ dịch vì artist Ngộ follow vẽ minh họa cho đồng nhân này, vì chút gì đó chính Ngộ cũng không rõ. Các bạn thấy hợp nhau thì cùng đọc và cùng tham luận với nhau, chú ý note của tác giả OOC + BUG đó, xin cân nhắc trước khi đọc,  đừng để đến lúc lại hỏi tại sao lại có hay gì nhé, phương châm sống: Hợp nhau thì lại gần nhau, ủng hộ nhau lấy, không hợp nhau thì dù là cao da chó cũng phải xé toạc ra, tránh cho KY keo các kiểu. Đặc biệt tránh đi abc gì gì đó các kiểu. Sankyuu!

~~~ start reading ~~~

Thanh Tĩnh Phong, sáng sớm ngập tràn lạnh lẽo như băng tuyết, Lạc Băng Hà vừa cảm nhận được chút động tĩnh bên người, theo thói quen, hắn liền đưa tay ra kéo chặt người bên cạnh lại, chỉ là lúc này lại không ôm được thân thể lạnh lẽo như ngọc giống mọi lần, làm hắn nhào hụt một cái. Điều này khiến hắn phải mở mắt ra, kết quả là không thấy Thẩm Thanh Thu vốn nên ngủ cùng hắn đâu. Vốn tưởng rằng ban đêm đem người làm ác liệt như thế, người kia khẳng định không có tinh lực mà rời khỏi người hắn mới đúng, sao ngờ được sáng sớm đã không thấy bóng người, rốt cuộc, hắn vẫn coi thường Thẩm Thanh Thu rồi.

Hắn hừ lạnh một tiếng, tiện tay hất chăn nệm ra, thế mà lại nghe được một tiếng than nhẹ non nớt truyền từ trong chăn đến, khiến hắn bộc phát sát ý trong nháy mắt. Chưa bao giờ nghĩ sẽ có người nào ngoài Thẩm Thanh Thu ra có thể đến gần người hắn, tròng mắt hắn nhất thời nhuộm đỏ tươi, ma khí tăng vọt, một tay đưa vào trong muốn tóm, đồng thời gầm lớn: "Ai!"

"Khụ khụ... ồn ào gì thế... khụ khụ khụ... Súc, súc sinh! Buông tay..."

Người nọ bị hắn tóm từ trong chăn ra phát ra thanh âm, khiến hắn lập tức thu hồi lực, làm đối phương bị ngã trở lại trên chăn đệm mềm. Lạc Băng Hà có chút không dám tin, nhưng vẫn cố giương mắt ra nhìn, phát hiện người nọ trần truồng cả người, tóc tai bù xù da thịt có hồng ấn nhạt đậm đủ cả, mà trên khuôn mặt thanh tú kia, cái nhăn mi quá mức quen thuộc, chính vì thế, lộ ra kinh ngạc hiếm thấy được, nhưng trước khi bị đối phương phát hiện, hắn đã khôi phục tỉnh táo, chỉ là lời nói ra vẫn mang theo chút nghi ngờ như cũ: "Thẩm Thanh Thu?"

"Mới sớm ra ngươi nổi điên cái gì thế...A?"

Thẩm Thanh Thu vừa mắng Lạc Băng Hà sáng sớm đã dày vò hắn vừa giơ tay lên xoa xoa mắt, xoa một lúc mới giật mình thấy lạ chỗ nào. Hắn phát hiện giọng mình trở nên non nớt, còn người hắn, không thể giải thích được mà biến thành đứa trẻ con, nhìn tay cùng với chiều dài các kiểu... đoán chừng chỉ tầm tám chín tuổi, cùng lúc đó, hắn cũng để ý thấy mấy dấu vết bị Lạc Băng Hà hôn mút gặm cắn ban đêm vẫn còn rất nhiều. Cái bộ dạng thê thảm này, nhắc hắn rằng hiện không thể làm gì được, nhưng cơ thể thì vẫn theo bản năng đưa ra, trong lúc Lạc Băng Hà cúi đầu xuống kiểm tra xem chuyện gì xảy ra, hắn liền hung hăng vả một cái trên mặt hắn.

Lần này thật sự để lại trên mặt đối phương một vết bàn tay nho nhỏ, ngay sau đó, tay Thẩm Thanh Thu bị đối phương đè ép trên giường, đối mặt với đáp trả của Lạc Băng Hà, hắn theo quán tính nhấc chân định đá lại, nhưng đã quên bản thân mình hiện tại đã là một đứa bé, tất nhiên lại dễ dàng bị đối phương nhìn ra được, lần nữa áp chế, lúc này, cả người hắn đều bị đè lún dưới chăn nệm. Cái tư thế này khiến cho hắn không thể cong người lên giãy giụa được.

"Đừng động."

"Lạc Băng Hà, tên súc sinh này! Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì với ta!"

Câu hỏi của người nọ với Lạc Băng Hà cũng là nghi vấn của chính hắn, hắn làm sao mà biết được chuyện quái gì đã xảy ra với Thẩm Thanh Thu chứ. Hai người họ vẫn giống như thường ngày, đêm đến thì mây mưa lưa tưa phưa trên giường, chẳng có gì khác so với ngày thường cả. Nếu như thật sự nói có gì ngoài ý muốn thì có lẽ chính là trong lúc chuyện tình đang tình thú nhất, hắn hôn nước mắt của Thẩm Thanh Thu, hôn cánh môi bị giày xéo qua một hồi, sau đó nghe đối phương thấp giọng nói một câu, rồi lật người lại ngồi lên người hắn. Hiếm khi thấy hắn chủ động làm ra tư thế cầu hoan như vây, trong phút chốc tâm thần dao động lợi hại, hắn hung hăng đem người này lăn qua lộn lại vài hiệp rồi mới chịu bỏ qua.

Bây giờ nhìn lại, hắn cảm thấy lúc ấy mình làm nhiều lần như thế quả là quyết định sáng cmn suốt, nếu không bây giờ người nọ biến thành cái bộ dáng này, ai mà xuống tay làm cho được. Nếu mà làm thật thì hắn chính là súc sinh chân chính.

Chỉ là tình huống trước mắt cũng khiến cho Lạc Băng Hà nhíu chặt chân mày, bởi vì hắn nhận ra được bên ngoài có người đến gần, nhìn linh khí truyền tới kia, còn không phải là Nhạc Thanh Nguyên mà miệng Thẩm Thanh Thu luôn nói không thèm để ý còn thực tế thì lại để ý hết sức sao?

Một khi đã có chủ định, Lạc Băng Hà đầu tiên là buông lỏng tay, tùy ý để người nọ kéo chăn nệm che giấu, còn không quên mắng hắn mấy câu. Hắn nghe xong, không bắt đầu lửa giận mà là lấy áo tới khoác cho chính mình, còn Thẩm Thanh Thu bị biến thành bộ dạng tám chín tuổi, hắn ôm lấy cả bọc người lẫn chăn luôn. Chẳng biết tại sao, hắn không muốn để Nhạc Thanh Nguyên nhìn thấy cái bộ dạng bây giờ của Thẩm Thanh Thu một chút nào hết, dù đã sớm biết người bị hắn ôm vào ngực này năm đó chính là sống chung cùng Nhạc Thanh Nguyên.

"Lạc Băng Hà!"

"Sư tôn, cũng đừng làm ồn, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng này của ngươi? Hiện giờ, đang đứng ở ngoài phòng, là Nhạc Thanh Nguyên đó."

Vừa dứt lời, cái người bị chăn bọc hơn nửa người kia lập tức yên tĩnh lại, cằm dựa vào đầu vai hắn, không nói câu nào, khó thấy an phận lại, nhưng mà chính như thế mới lại làm Lạc Băng Hà không vui. Người trong ngực có hiềm khích từ trước với Nhạc Thanh Nguyên, mỗi lần gặp hoặc nhắc tới đều sẽ nghĩ hết biện pháp tránh né, rõ ràng vẫn còn rất để ý mà.

Hắn thật sự không thích Thẩm Thanh Thu để một phần trái tim nào cho người khác cả, chứ đừng nói chi là hình dạng trẻ con của người nọ, đây là lần đầu tiên hắn chân chính thấy được, càng không thể để cho người khác thấy cái kinh hỉ này được.

"Thẩm Thanh Thu, bộ dạng này của ngươi sợ là không ở Thanh Tĩnh Phong được, nếu không sẽ thành trò cười của mọi người."

Lạc Băng Hà vừa mở miệng đã bóp đúng chỗ đối phương để ý nhất, cũng chẳng đợi đối phương đáp lại, một tay lấy Tâm Ma ra, vung lên, phá cửa phòng phi ra. Người ngoài phòng hiển nhiên là có chút kinh ngạc đối với công kích vô hình này nhưng rất nhanh chóng vẫy tay bày ra phòng vệ ngăn cản. Ma khí và linh khí va chạm, phát sinh tiếng nổ vang kịch liệt, xen lẫn tiếng phòng ốc bị ảnh hưởng đổ xuống vụn vỡ và khói bụi khiến cho Lạc Băng Hà có thể dễ dàng nương theo hỗn loạn mà ngự Tâm Ma kiếm rời đi, còn vị chưởng môn kia thì ngẩng đầu nhìn họ rời đi.

Ngự kiếm phi hành đối với hắn mà nói là việc quá nhỏ, Lạc Băng Hà đạp kiếm bay khỏi phạm vi thế lực của Thương Khung Sơn xong thì bị người trong ngực kéo áo khoác mãnh liệt, lúc này hắn mới nghĩ đến Thẩm Thanh Thu biến thành con nít bị hắn ép ngộp trong ngực đã lâu. So với người trong ngực kích động thì hắn không hoảng không vội mà vạch chăn ra, thong thả nói: "Đừng nóng, giờ không phải đã ra rồi sao? Sư tôn thật đúng là dễ hỏng, nhẫn một lúc cũng không được à?"

Từ lúc bị người ôm, Thẩm Thanh Thu bị những chuyện kia làm cho hết sức khó chịu, hắn có thể chịu được những thứ hỗn loạn kia, nhưng cảm giác lúc đó thì lại không. Loại cảm giác này hắn nhớ, giống như lần đầu tiên ở Thu phủ gặp Vô Yếm Tử, Vô Yếm Tử vì muốn hắn tin thật sự có chuyện tu chân nên đã nhả ra linh lực, đối với người không có căn cơ nào như hắn lúc bấy giờ, cảm giác đặc biệt khó chịu.

Vì vậy bây giờ, hắn chính là khó chịu vô cùng mà siết chặt áo Lạc Băng Hà, mãnh liệt ho khan mấy tiếng.

Không nghĩ tới, một cái ho khan này lại khiến tốc độ ngự kiếm của đối phương lại càng cấp tốc hơn, giống như là muốn chạy tới chỗ nào đó vậy. Cho đến khi đến trước một tòa dinh thự, họ mới ngừng lại, sau đó Lạc Băng Hà thẳng tiến không ngừng, ôm Thẩm Thanh Thu vào bên trong. Đến khi có thể ngồi xuống, Thẩm Thanh Thu đã ở trong một căn phòng bên trong nhà. Thẩm Thanh Thu nhìn bố trí trong phòng một chút, quen mắt quá đáng, rõ ràng là hình dáng của nhà trúc ở Thanh Tĩnh Phong, chỉ là đồ trang trí có chút không giống, nhưng nói chung gần như không có gì khác nhau lắm.

"Ngươi đợi ở chỗ này một lát, ta đi lấy ít đồ tới."

"... Lạc ..."

Mắt Thẩm Thanh Thu vừa quan sát xung quanh thì nghe được Lạc Băng Hà nói như vậy, ngay cả tiếng cũng chưa kịp phát ra để ngăn lại thì đối phương đã ra khỏi phòng, để lại một mình hắn đợi trong phòng. Hắn không thể làm gì hơn ngoài việc kéo kéo chăn che dậy thân thể, cũng nhân cơ hội này nhìn một chút trạng thái trẻ con của mình.

Đối với hắn, những năm tháng thuở nhỏ từng là một khoảng thời gian làm chỗ dựa cho tinh thần, nhưng sau đó hắn liều mạng muốn quên đi, ngay cả giờ cũng vậy.

Hắn đem bản thân bọc kín, bởi vì cái lạnh hiếm khi cảm nhận thấy được. Từ sau khi kết kim đan, đối với hắn, lạnh nóng đều không cảm giác gì, hiện tại thì lại trở nên nhạy cảm không thôi. Cửa chỉ bị khẽ mở một khe nhỏ, trải qua một trận gió thổi thì trở thành mở toang ra, Thẩm Thanh Thu cố giữ hình tượng ho khan mấy tiếng, lại đợi một lúc đều không thấy Lạc Băng Hà trở lại, hắn dứt khoát dùng chăn bao lấy cả đầu, cả người rúc trong chăn.

Hắn không lo lắng Lạc Băng Hà thật sự sẽ bỏ lại hắn, nhưng nếu thật sự là thế thì... Thẩm Thanh Thu cắn cắn cánh môi nộn thịt, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lạc Băng Hà thì không nghĩ nhiều như Thẩm Thanh Thu vậy, hắn chỉ là muốn cách Thương Khung Sơn thật là xa, cho nên hắn đã chuẩn bị xong nhà này từ rất lâu. Sau khi tự tìm cho mình một bộ áo khoác phù hợp, hắn nấu một chén canh gừng để trừ lạnh. nhưng hắn không biết là Thẩm Thanh Thu trừ việc biến nhỏ lại, tu vi cũng chỉ còn sót lại một chút, sao có thể không sợ giá rét giống như lúc trước được. Đợi đến lúc hắn bưng canh gừng đã nấu lên cùng với quần áo đã chọn tốt đi vào phòng, thấy sư tôn nằm trên giường đã đem chăn bọc lại kín mít như cái bánh bao lớn, cuộn lại một chút cũng không để cho gió lọt vào.

Hắn cười thầm, nghĩ người cường đại như Thẩm Thanh Thu vậy mà biến nhỏ đi chắc cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì đến tu vi và linh lực đâu ha.

Lạc Băng Hà đem canh đặt lên bàn, mang áo để thay đến, ngồi xuống bên mép giường, đưa tay ra kéo chăn nệm, nhưng mà lại bị kéo ngược lại mãnh liệt.

Lông mày nhíu lại, hắn sao có thể để cho người khác không tuân theo lời hắn chứ, cho dù là Thẩm Thanh Thu thì cũng thế thôi.

Lạc Băng Hà tăng thêm chút lực, liền khiến cho chăn bị xé ra, nhìn thấy bên trong dĩ nhiên là thân thể cuộn tròn của Thẩm Thanh Thu.

Tóc quá dài che đi phần lớn da thịt, dung nhan còn nhỏ bởi vì ngộp ở bên trong quá lâu mà đỏ bừng lên so với trước kia không ít, người nọ vừa mới tỉnh ngủ, hơi hé mắt ra nhìn, hốc mắt có chút ướt, một bộ dạng đáng thương khiến người muốn ăn hiếp.

Lạc Băng Hà nhất thời hiểu ra vì sao những tên lừa gạt trẻ nhỏ lại đối với Thẩm Thanh Thu còn nhỏ vừa yêu vừa hận như thế. Đơn giản là chỉ cần cái vẻ bề ngoài khiến người trìu mến thế này, kiếm được biết bao nhiêu tiền luôn đó.

Đối phương hiển nhiên là đã ngủ trong lúc hắn đi làm một ít đồ, mơ mơ màng màng sấn lại gần chỗ ấm áp theo bản năng, trực tiếp làm ổ trong ngực hắn.

Đối với lần này, hắn suy tư một hồi, hành động lúc này của người nọ nên coi là thế nào đây?"

Nũng nịu?

Hắn lập tức hoảng hốt ném ngay cái ý nghĩ buồn cười đó đi, Thẩm Thanh Thu sao có thể làm nũng với hắn chứ?

Nhưng mà hắn càng phủ định như thế thì người trong ngực đang thấy càng ngày càng lạnh kia lại càng đem cả người rúc vào ngực hắn, khiến hắn nhất thời trố mắt ra, nhưng nhớ ra chính sự mình cần làm, tránh cho sau này khi Thẩm Thanh Thu khôi phục nguyên dạng thì sẽ đem khoảng thời gian này tìm hắn để tính sổ. Vì thế, Lạc Băng Hà để Thẩm Thanh Thu quỳ ngồi trước mặt mình, đem từng món quần áo mặc vào cho đối phương, chỉ là ngón tay hắn mang theo những vết chai mỏng do luyện kiếm vừa chạm vào da thịt non mơn mởn thì người nọ liền phát ra một triếng than nhẹ, lúc này thanh tỉnh lại.

"... Ngươi đang làm gì..."

"Thưa sư tôn, ta đang làm tròn trách nhiệm của đệ tử, thay quần áo cho sư tôn."

Thẩm Thanh Thu không phải là không chú ý tới cử động của Lạc Băng Hà, mà là hắn vừa lạnh lại vừa buồn ngủ, tu vi còn thừa lại không bao nhiêu cùng với thể lực của con nít khiến cho hắn không còn cách nào duy trì thanh tỉnh, chưa kể đến chuyện giường chiếu đêm qua dày vò đến sáng sớm mới kết thúc, hết thảy đều mệt mỏi như suối trào, sao hắn còn chống đỡ được chứ?

Vốn là hắn đang ngủ an ổn, hết lần này tới lần khác Lạc Băng Hà lại cứ đến quấy rầy, hiện giờ hành động của hắn gọi hoa lệ thì là hầu hạ, thực tế thì là quấy rầy.

Đệ tử phất tay qua da thịt hắn không ngừng nghỉ, còn nhân cơ hội đem những địa phương có thể sờ lúc đều sờ một lần, nhất là hai viên châu nhỏ trên lồng ngực, bị đối phương dùng ngón tay va chạm liên tục.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy vẻ mặt đối phương bình thản không thay đổi, hắn thật đúng là muốn nghĩ rằng Lạc Băng Hà muốn làm cầm thú.

Nhưng dù cho là như thế thì hắn vẫn rống lên một tiếng coi như hù dọa.

"Lạc.Băng.Hà!"

Hắn tự nhận đã dùng giọng điệu tàn bạo rống lên nhưng đã quên bản thân hiện chỉ là một đứa con nít, thanh âm căn bản không có chút quyết đoán nào, còn khiến cho đối phương phát ra một tiếng giễu cợt, giống như là đang cười hắn không biết tự lượng sức mình.

Vào giờ phút này, Thẩm Thanh Thu đặc biệt muốn cho đối phương một cái tát, đánh rụng cái biểu cảm đáng giận kia, nhưng cuối cùng tình thế vẫn là không địch lại đối phương, Lạc Băng Hà vừa thả ra một chút linh lực đã mang tới uy áp khiến hắn yên phận để cho tên đệ tử kia mặc nốt áo khoác cho mình, cuối cùng còn nhận thêm một chén canh do đệ tử tốt đưa tới.

"Uống đi, tránh lạnh."

"Ngươi lấy canh gừng ở đâu ra thế, không phải là tự nấu đó chứ?"

"...Đừng hỏi nhiều như thế."

Thẩm Thanh Thu nhận lấy canh, vội uống một hớp, lúc uống xong vẫn nhíu mày một cái, bởi vì hắn không thích mùi vị canh gừng. Đối với người đàn ông trước mặt này, hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới thật sự bị hắn nói trúng, canh gừng này trong tay hắn rất nóng, ngược lại khiến hắn có chút uống không trôi.

Cùng ở với Lạc Băng Hà một chỗ cho đến nay, hắn chưa bao giờ hưởng thụ qua đồ gì mà đối phương làm, thứ nhất hắn ăn uống vốn tùy ý, thứ hai, hai người họ ở chung một chỗ với nhau vốn đã không dễ gì, dù nói là đã giải quyết khúc mắc trong lòng, không bằng nói là hai người cũng mệt mỏi rồi, lặp đi lặp lại dày vò nhau thì được cái gì, hắn vốn nghĩ chi bằng quên hết ân oán ngao du giang hồ các kiểu, ai ngờ đối phương cuối cùng lại tồn một hút tâm tư với hắn, nguyện ý lui bước trước, chỉ vì để tháo bỏ nút thắt trong quan hệ hai bên.

Lạc Băng Hà không chú ý tới khác thường của Thẩm Thanh Thu, hắn chỉ chú ý tới đối phương không uống canh tiếp, cho là canh quá nóng, còn đang nghĩ quả thật là biến thành trẻ con, ngay cả tính tình cũng giống như đứa trẻ vậy, thế nên tự ý lấy chén canh trong tay người kia đi. Hắn múc một muỗng, trước thổi nhẹ mấy cái để canh hơi nguội chút rồi đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, nói: "Há miệng."

"A?"

Thẩm Thanh Thu vừa lạc trôi ra khỏi đống suy nghĩ kia, chưa kịp tỉnh táo thì đã mở miệng ngậm thìa canh gừng kia vào, canh vào cổ họng không có mùi vị khiến hắn chán ghét như lúc trước, hắn cũng không phát hiện chỗ nào không đúng lắm liền để Lạc Băng Hà cứ thế từng hớp từng hớp đút hắn, dù sao cũng đúng lúc hắn cũng lười tự uống, vừa khéo có kẻ hầu hạ.

Sau khi uống xong một bát canh gừng, hắn cảm giác được ấm áp hơn rồi lại càng mệt mỏi hơn, người nghiêng một cái liền nằm xuống bên cạnh luôn, chẳng thèm để ý có một người khác đang tỉnh.

Thấy vậy, Lạc Băng Hà chẳng nói gì, cầm bát canh xuống giường, một tay kéo chăn nệm đắp kín cho Thẩm Thanh Thu, sau đó để chén lên bàn, ra khỏi phòng còn nhớ đóng kín cửa.

Hoàng hôn, nhìn một chuỗi phản ứng của Thẩm Thanh Thu xong, Lạc Băng Hà cũng biết đại khái tại sao hắn lại biến thành một đứa trẻ con rồi, nghĩ ra thì chính là tu luyện tẩu hỏa nhập ma, không thì chính là bị ảnh hưởng của hắn, cho nên trước khi Thẩm Thanh Thu khôi phục lại thì bọn họ chỉ có thể ở lại chỗ này nghỉ ngơi một thời gian rồi, cho nên hắn đi làm chút đồ, giết chút thời gian rồi về.

Lúc trở lại phòng, thấy Thẩm Thanh Thu còn đang ngủ, cũng không đánh thức, cứ thế đem đồ dọn dẹp xong, hắn cũng lên giường nằm. Lạc Băng Hà không buồn ngủ, nhưng cùng nằm với Thẩm Thanh Thu, hắn ít nhiều cũng có thể ngủ chút.

Nhưng sáng sớm ngày kế, Lạc Băng Hà vừa tỉnh liền phát hiện không ổn, cơ thể trẻ con của Thẩm Thanh Thu đúng là ấm hơn bình thường không ít, nhưng giờ sờ tới lại thật nóng.

"Khụ...khụ...khụ..."

"Ngươi... bị phong hàn?"

Cái tình huống lộ ra dễ thấy thế mà còn hỏi, Thẩm Thanh Thu cũng sắp hoài nghi bệnh không phải là hắn bị mà là đối phương bị rồi, sợ là đầu óc còn bệnh không nhẹ ấy. Ý niệm chợt lóe lên này làm hắn có chút buồn cười, nhưng mà cười ra một tiếng thì ho khan mất mấy tiếng rồi, dừng lại không nổi.

Đợi lúc không còn ho khan nữa, hắn mới nhìn Lạc Băng Hà một chút, người này thế mà lại nhíu chặt mày, lộ ra cái vẻ mặt không biết nên làm gì cho phải.

Thẩm Thanh Thu không nghĩ gì nhiều, lôi chăn trên người lên kéo kín lại, đồng thời nói: "Ai mà không bị phong hàn chứ, chẳng phải là đắp kín vài ngày thì là khỏe lại sao, nhìn đời nhiều như thế rồi làm gì mà lại ngạc nhiên chuyện này thế."

Lạc Băng Hà ban đầu muốn nói chút lời quan tâm nhưng lại bị người kia chặn lại, thật giống như lời hắn hỏi là quan tâm dư thừa vậy. Lúc này hắn không muốn dùng linh lực để chữa trị cho đối phương nữa, một hơi buồn bực đứng dậy khỏi giường.

"Nếu sư tôn đã có biện pháp thì đệ tử không nhúng tay vào nữa."

Dứt lời, hắn đạp cửa đi ra, để lại Thẩm Thanh Thu một mình trên giường, vùi trong chăn, vẻ mặt bối rối.

Lạc Băng Hà đứng ở ngoài nhà một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại được, hắn biết con người Thẩm Thanh Thu căn bản là khinh thường việc dựa vào người khác, hắn cũng không phải thật sự muốn Thẩm Thanh Thu làm vậy, hắn cũng đã nhượng bộ lui bước rồi, sao người nọ không những không chịu tiến lên một bước lại còn khăng khăng đem hắn gạt bỏ ra ngoài, giống như giữa hai người họ, ngoại trừ đòi hỏi dục vọng lẫn nhau ra thì chẳng tiến thêm được một bước tình cảm nào vậy.

Hắn nhìn tuyết rơi trong viện, nhắm mắt nhớ lại những lần qua lại giữa hai người.

Người nọ chưa từng khoan hồng độ lượng với hắn, thậm chí còn làm ra hành động hại hắn không ít, hắn vốn nên hận, Thẩm Thanh Thu có quá khứ như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng không phải là lí do để hắn đối xử ác ý với hắn như vậy. Nhưng ngày hôm đó, lúc thấy người này quyết định không để ý đến hắn nữa, Lạc Băng Hà chỉ cảm thấy khó chịu, cũng hiểu ra tình ý ban đầu hắn ôm ấp dành cho hắn vẫn luôn ở đó chẳng qua là bị tức giận của hắn, bị bi thương của hắn, bị căm ghét của hắn cùng rất nhiều tình cảm che lấp mất.

Người nọ với hắn, có thể dễ dàng buông xuống được sao, hắn có thể sao?

Không thể.

"Thẩm Thanh Thu."

Ngươi làm sao có thể như thế? Như thế đối với ta?

"Ngươi gọi ta?"

"Thẩm Thanh Thu?"

Lạc Băng Hà vừa quay đầu lại thì thấy một đứa nhỏ đang cuộn mình trong chăn, kéo theo cái đuôi chăn nệm thật dài đứng bên người hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thẩm Thanh Thu vốn muốn ngủ tiếp, nhưng người thật sự vô cùng không thoải mái nên mới cưỡng ép bò dậy, muốn đi tìm Lạc Băng Hà, ai ngờ mở cửa một cái đã thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net