Băng Thu - Bá đạo tổng tài Thẩm Thanh Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 乔木峥嵘_

Dịch: Ngộ (Jun – Vong Tiện Anh Trạm)

CP: Lạc Băng Hà x Thẩm Thanh Thu

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2019 rồi ~ 

Ôi lỡ mất sinh nhật của Tuyệt thế Dưa Leo hôm rồi, hôm nay đăng bù uhuhu

Đồng nhân lần này có hơi ... tí :v 

~~~ Start reading ~~~

1. "Sư tôn thế nào rồi?" Ninh Anh Anh nhéo tay áo Minh Phàm, nhỏ giọng hỏi. Minh Phàm lắc đầu, hắn cũng đâu biết đâu!

2. Tối hôm qua Thẩm Thanh Thu mang Lạc Băng Hà trở về Thương Khung Sơn, lúc ấy đệ tử Thanh Tĩnh Phong đang học lớp tối, thấy sư tôn trở lại cao hứng vô cùng.

Ninh Anh Anh trực tiếp nhào qua nắm cánh tay Thẩm Thanh Thu lắc tới lắc đi: "Sư tôn! Ngươi đã về rồi!"

Minh Phàm ho khan hai tiếng, kéo Ninh Anh Anh ra, lại hành lễ với Thẩm Thanh Thu: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu gật đầu cười với hai người họ, Minh Phàm vội vàng nói: "Sư tôn, phòng đều rất sạch sẽ."

Thẩm Thanh Thu kéo Lạc Băng Hà đi vào trong phòng, nói: "Minh Phàm, mang nước nóng lên."

3. Ninh Anh Anh nghi ngờ, rõ ràng tối qua còn rất tốt mà, hôm nay sao đột nhiên lại?? Sư tôn và A Lạc gây gổ sao?

Ninh Anh Anh liếc Lạc Băng Hà một cái.

4. Lạc Băng Hà nhìn ánh mắt trách cứ cả Ninh Anh Anh và Lạc Băng Hà, nhíu mày. Sáng sớm, sư tôn mới rời giường đã lạnh mặt với hắn, hắn lấy lòng nói chuyện với sư tôn, sư tôn cũng không để ý đến hắn. Lạc Băng Hà thầm nghĩ, chẳng lẽ tối qua mình lại làm đau sư tôn?

5. Hôm nay Thẩm Thanh Thu biến thành tổng tài, đúng, chính là cái loại bá đạo tổng tài Mary Sue đó đó. Không có nguyên nhân, dù sao bây giờ y chính là bá đạo tổng tài.

Bá đạo tổng tài Thẩm Thanh Thu vừa rời giường đã tắm rửa chải đầu chỉnh tề, không chút qua loa, ấm áp bình thường trên mặt nay tràn đầy băng sương.

Bá đạo tổng tài không thể tùy thời lộ nụ cười ôn hòa được.

6. Lạc Băng Hà ở một bên lo lắng nhìn Thẩm Thanh Thu đang nhìn gương chằm chằm không nói lời nào, nhẹ giọng hỏi một câu: "Sư tôn, ngươi thế nào?"

Thẩm Thanh Thu vứt điểm tâm Lạc Băng Hà mang đến, dáng dấp tốt như vậy, giữa chân mày còn có ấn ký, thật là yêu trong yêu khí!

Thẩm Thanh Thu cười lạnh với Lạc Băng Hà một tiếng: "A".

Lạc Băng Hà: "???"

7. Thẩm Thanh Thu đi ra khỏi phòng, nghe được một trận tiếng cười sang sảng: "Há há há há há há, Minh Phàm ngươi nói thật sao há há há há há." Thẩm Thanh Thu nhíu mày.

Ngay sau đó, y nhìn thấy một thanh niên dáng dấp thanh tú mặc quần áo xanh đang cười nghiêng ngả.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm Thượng Thanh Hoa một lúc, nghĩ: "Thật đúng là giản dị, không lòe loẹt."

8. Thượng Thanh Hoa cười đủ rồi, sau đó bám lấy bả vai Mạc Bắc Quân đứng nga ngắn, chào hỏi với Thẩm Thanh Thu: "Hai~ Dưa leo huynh!"

Thẩm Thanh Thu cau mày, phát hiện bên người Thượng Thanh Hoa còn có một cái Mạc Bắc Quân, hừ, cũng là yêu trong yêu khí cùng cái tên kia!

9. Lạc Băng Hà bưng điểm tâm còn đang sững sờ tại chỗ nghĩ: "Có phải sư tôn giận hắn rồi không?"

Bên kia, Thẩm Thanh Thu mặt đầy không vui nhìn Thượng Thanh Hoa, và Mạc Bắc Quân bên cạnh. Sau đó đưa tay kéo Thượng Thanh Hoa đến bên cạnh mình.

Thượng Thanh Hoa: "???"

Mạc Bắc Quân không lên tiếng, chỉ mặt đầy khó chịu thể hiện nội tâm hắn hiện tại đang khó chịu vô cùng.

Thượng Thanh Hoa nuốt nước bọt, nhìn Thẩm Thanh Thu nói: "Cái đó, Dưa huynh, ngươi sao thế?"

Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ bả vai Thượng Thanh Hoa một cái: "Không sao."

10. Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu, kéo Thượng Thanh Hoa ra sau bảo vệ, sắc mặt trầm xuống, nặng nề đặt đồ xuống bàn, sau đó xụ mặt đi tới kéo tay Thẩm Thanh Thu, vẻ mặt âm trầm nhìn Thượng Thanh Hoa nói: "Thượng! Sư! Thúc!"

Thượng Thanh Hoa giật mình, co ro muốn tránh ra sau lưng Mạc Bắc Quân.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà: Hừ, lại đe dọa! quả nhiên yêu trong yêu khí chẳng phải người tốt gì!"

Lại nhìn Thượng Thanh Hoa, quả nhiên là một người gầy yếu đơn thuần.

11. Lạc Băng Hà nắm cổ tay Thẩm Thanh Thu, nhẹ giọng: "Sư tôn, ta biết tối qua là ta sai, sư tôn, ngươi đừng tức giận được không?"

Thẩm Thanh Thu khó chịu nhìn chằm chằm cái tay đang nắm tay hắn của Lạc Băng Hà, lạnh lùng một câu: "Buông tay."

Lạc Băng Hà ngơ ngẩn.

12. Thượng Thanh Hoa nháy mắt hỏi Minh Phàm: "Sư tôn ngươi sao thế?"

Minh Phàm trả lời hắn: "Ta cũng không biết."

Thượng Thanh Hoa đánh giá Lạc Băng Hà đánh giá Lạc Băng Hà đáng thương và Thẩm Thanh Thu lạnh nhạt, nhạt nhẽo ho khan một tiếng, sau đó hỏi: "Cái đó, Thẩm sư huynh, ngươi cùng với Băng, ách, Lạc sư điệt sao thế?"

Nghe lời này, Lạc Băng Hà càng tỏ ra đáng thương, trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Thu không nói lời nào.

Thẩm Thanh Thu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lạc Băng Hà, trong đầu nghĩ: "Giỏi cho một tên đê tiện, thật biết giả bộ đáng thương như thế." Ngay sau đó càng không vui hừ một tiếng.

13. Thượng Thanh Hoa nhìn ưu tư chập chờn giữa hai thầy trò, đưa tay kéo tay áo Mạc Bắc Quân: "Đại vương, ngươi biết thế này là sao không?"

Mạc Bắc Quân rũ mắt: "Không biết."

Thẩm Thanh Thu vừa thấy Thượng Thanh Hoa lại bắt đầu lặng lẽ nói chuyện với Mạc Bắc Quân, khó chịu hết sức: "Một người tốt đáng yêu như thế sao lại bị cái loại tiểu yêu tinh này mệ hoặc chứ?!"

14. Thượng Thanh Hoa khổ não vỗ tán, tình huống hiện tại có chút phức tạp nha! Thẩm Thanh Thu ôm hắn trong ngực, Mạc Bắc Quân đen mặt, cầm Băng Nhận trong tay, tư thế sẵn sàng xông tới, Lạc Băng Hà đặt tay trên Tâm Ma kiếm, nhìn chằm chằm Mạc Bắc Quân. Minh Phàm và Ninh Anh Anh ngây như phỗng đứng bên cạnh.

Thượng Thanh Hoa nhìn Thẩm Thanh Thu nói: "Cái đó... Thẩm sư huynh... hay là ngươi buông ta ra trước đi?"

Thẩm Thanh Thu mặt trấn định: "Không cần lo lắng, không sao."

Thượng Thanh Hoa trong lòng điên cuồng mắng chửi người, ngươi thì không sao rồi! Ngươi nhìn Đại vương nhà ta chút đi! Ngươi nhìn Băng ca nhà ngươi chút đi!! Thế mà kêu không sao à!!!

15. Thẩm Thanh Thu càng phát giác Thượng Thanh Hoa bên người đơn thuần vô hại đáy mắt lại càng lộ vẻ nóng nảy: "Một đám đê tiện diêm dúa, thật biết giả vờ!"

Lạc Băng Hà cảm thấy sư tôn có thể bị đoạt xá... cũng có thể là không thương hắn nữa... cũng có thể là ...

Mạc Bắc Quân cảm thấy hiện tại hắn muốn chém người, chỉ là người đấy lại là phu nhân của cấp trên...

Thượng Thanh Hoa chỉ cảm thấy xong rồi, hắn xong rồi...

Minh Phàm nghĩ: Oa, thật là kích thích! có nên đi Bách Chiến Phong tìm Liễu sư thúc tới không?

Ninh Anh Anh cũng đang nghĩ xem có nên đi gọi Liễu Minh Yên đến nhìn chút tài liệu thực tế mới không...

16. Lúc Băng Nhận của Mạc Bắc Quân muốn ném ra, Thượng Thanh Hoa bỗng kêu lê một tiếng, Mạc Bắc Quân giống như thường lệ muốn nhìn xem Thượng Thanh Hoa thế nào, đã phát hiện Thẩm Thanh Thu nhanh chân hơn hắn một bước, đã ôm lấy Thượng Thanh Hoa: "Ngươi sao rồi?"

Thượng Thanh Hoa một lời khó nói hết được nỗi lòng, hắn chẳng qua là đột nhiên bị Thẩm Thanh Thu đạp một cước mà thôi...

Thẩm Thanh Thu ôm Thượng Thanh Hoa vội vàng đi vào trong phòng, lúc đi ngang qua Lạc Băng Hà, còn đụng phải hắn, Thượng Thanh Hoa vùi trong ngực Thẩm Thanh Thu, nhìn vẻ cô đơn trên mặt Lạc Băng Hà và Mạc Bắc Quân nghiến răng nghiến lợi tay cầm Băng Nhận ở bên cạnh, dùng dằng cưỡng ép nhảy xuống: "Ta ta ta, ta không có sao!"

Thẩm Thanh Thu lập tức hỏi: "Thật sự không có chuyện gì?" quả nhiên là đóa hoa trắng nhỏ đơn thuần, đã như thế rồi còn cố nén nói không sao.

Vì vậy khóe miệng kéo lên một chút tà mị, quyến cuồng nói một câu: "Rất tốt, ngươi thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của ta rồi."

17. Thượng Thanh Hoa co rút gân mặt, rốt cuộc không nhịn được, gõ một cái lên đầu Thẩm Thanh Thu: "Thẩm Thanh Thu! Tuyệt Thế Dưa Leo! Ngươi có thật sự là Dưa Leo không?? Ngươi dính thuốc hả? Chơi bá đạo tổng tài với ta?? Ngươi cmn clgt wtf!!"

Thẩm Thanh Thu mặt đầy khiếp sợ nhìn Thượng Thanh Hoa: "Cho tới giờ chưa có người nào dám mắng ta như thế, người là đầu tiên."

18. Thượng Thanh Hoa kéo Mạc Bắc Quân trở về Bắc Cương, cmn Thẩm Thanh Thu não tàn thì cũng đừng kéo hắn tàn cùng theo!

Thực ra thì củ yếu là do mới rồi máng Thẩm Thanh Thu, còn bị Thẩm Thanh Thu ôm, hắn sợ đôi phu phu Thẩm Thanh Thu – Lạc Băng Hà muốn liên hợp đánh hắn.

"Phù, đại vương, Thẩm Thanh Thu ngu đần kia thật là quá đáng,! Ngươi nói có đúng không!" Thượng Thanh Hoa mặt đầy khó chịu, hắn luôn cảm thấy bây giờ mà không vội vàng phủi sạch quan hệ với Thẩm Thanh Thu, hắn tuyệt đối sẽ bị đùng đùng đoàng đoàng bùm chéo!

Lông mày Mạc Bắc Quân nhướn lên: "A"

"Đại vương, ngươi phải tin tưởng, ta và Thẩm Thanh Thu thật sự không có quan hệ!"

""A"

"Đại vương...QAQ"

"Đi, về."

"A?"

"Về chứng minh cho ta thấy ngươi và y không có quan hệ!"

19. Thượng Thanh Hoa, Mạc Bắc Quân vừa đi, chỉ còn lại Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà ở lại, Thẩm Thanh Thu thấy Lạc Băng Hà luôn cảm thấy khó chịu chỗ nào, đây rõ ràng là một đồ đệ diêm dúa đê tiện, sao mình lại cảm thấy có lỗi chỗ nào đó với hắn chứ?

"Sư tôn..." Lạc Băng Hà mở miệng, Thẩm Thanh Thu vừa định mở miệng nhưng lại cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng, cả người ngã thẳng xuống.

Trong lúc hoảng hốt, y nghe thấy có người lớn tiếng gọi y: "Sư tôn! Sư tôn!"

20. Thẩm Thanh Thu mở mắt ra, Lạc Băng Hà lập tức bu lại: "Sư tôn, người có sao không?"

"Ta thế nào sao?" Thẩm Thanh Thu nghi ngờ, không phải chỉ ngủ một giấc thôi sao?"

"Sư tôn..." Lạc Băng Hà ánh mắt ai oán, giống như là bị oan ức lớn lao lắm.

"Làm sao làm sao?" Thẩm Thanh Thu gấp, đứa trẻ xui xẻo này lại làm sao nữa rồi?

"Sư tôn, ngươi mới vừa nói không muốn ta." Lạc Băng Hà đáng thương hề hề, ánh mắt đã đỏ.

"A? không thể nào? Ta làm sao lại không cần ngươi chứ?" Thẩm Thanh Thu cũng bối rối.

"Sư tôn, ngươi nói ta là đồ đê tiện diêm dúa..." Lạc Băng Hà mắt đầy nước.

"????" Thẩm Thanh Thu mặt đầy vẻ không hiểu.

"Sư tôn, ngươi còn nói Thượng Thanh Hoa là một người đáng yêu!" Lạc Băng Hà bắt đầu rớt nước mắt.

Thẩm Thanh Thu: "... ..." cái quỷ gì thế??

"...sư tôn, sư tôn, ngươi lại muốn vứt bỏ ta có đúng không? Lạc Băng Hà bắt đầu khóc.

Thẩm Thanh Thu: "...! Làm sao có thể chứ... ta thích ngươi chớt đi được, sao ta lại vứt bỏ ngươi chứ?" Thẩm Thanh Thu than thở, chấp nhận bắt đầu dỗ con.

"Có thật không? Sư tôn thật sự thích ta sao?" Lạc Băng Hà khụt khịt mũi.

"Đương nhiên rồi." Thẩm Thanh Thu đau lòng sờ đầu Lạc Băng Hà, cái cục xui xẻo gì đây.

21. Thẩm Thanh Thu nằm sấp trên giường, sâu kín nhìn Lạc Băng Hà thỏa mãn nằm híp mắt một bên, lão tử tin ngươi đúng là điên! Ngươi cái loại bá vương hoa ngụy trang tiểu bạch hoa! Mọe ngươi! Lạc Băng Hà! Ta bíp ngươi! Có nghe không!

===END===

Mong mỗi bạn đi qua hãy để lại một lời cảm ơn nhận xét gửi đến tác giả nhé. Tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Việt... đều được hết.

Văn của bạn ấy hay mà, nhỉ? ^^ Mọi người có thấy thế không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net