Băng Thu - Công chúa Bạch Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ôn Nhiệt Băng Lãnh

Đồng nhân nằm trong chuỗi hoạt động Thất tịch - Tra Phản 24h

Dịch: Ngộ (Jun – Vong Tiện Anh Trạm)

CP: Công chúa Bạch Tuyết Lạc Băng Hà x Bạch mã hoàng tử Thẩm Thanh Thu

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2019 rồi ~

Mừng Thất tịch (●'◡'●)ノ♥ Mừng công chúa và hoàng tử bên nhau. và công chúa là nam :v

~~~ Start reading ~~~

Cực kỳ lâu trước kia, ở đất nước Huyễn Hoa quốc giàu có, có một vị nữ vương xinh đẹp, nàng và chồng vô cùng ân ái, nhưng bọn họ vẫn chưa có con.


Hôm đó, nữ vương ngồi bên một cửa sổ rộng mở, tuyết mùa đông giống như kim vậy, đâm rách ngón tay nàng, ba giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tuyết trắng trên nền khung cửa sổ gỗ mun. Nàng thưởng thức biến hóa của hỗn hợp ba màu sắc, tự nhủ: "Ôi, ta hi vọng biết bao ta có một đứa con gái, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun."

Chồng của nàng, Thiên Lang Quân, ôm lấy nàng từ phía sau: "Cục cưng, đó không phải là quỷ hút máu sao?"

Tô Tịch Nhan giơ tay nhéo lỗ tai hắn, mỉm cười: "Ngươi nói gì?"

Thiên Lang Quân gào khóc hô lên: "Được được được! Cứ dựa theo nàng mà sinh đi!"

Không lâu sau, nữ vương xác thật sinh hạ một :> ... :> đứa bé trai đáng yêu. Da hắn trắng như tuyết, môi hắn đỏ như máu, tóc hắn đen như gỗ mun. Bọn họ liền gọi hắn là Bạch Tuyết... khụ khụ khụ, Lạc Băng Hà.

Sau khi sinh đứa nhỏ, nữ vương liền bị mưu sát, hung thủ là chồng nàng... một Ma vương ngụy trang ở bên cạnh nàng đã lâu. 

Sau khi Huyễn Hoa quốc, Thiều Hoa quốc cùng Thương Khung quốc hợp lực giết chết ma vương xong, lão cung chủ Huyễn Hoa quốc tiếp nhận cương vị quốc vương, cũng tiếp quản đứa nhỏ của ma vương và nữ vương. Hắn ta nhìn đứa trẻ còn trong tã, biểu tình chán ghét: "Nó tên gì?"

Thị nữ trước kia vẫn luôn hầu hạ nữ vương nói: "Lạc Băng Hà, bệ hạ."

Quốc vương lắc đầu một cái: "Tục khí. Sau này gọi nó là công chúa Bạch Tuyết hay hơn."

Thị nữ cả kinh: "Bệ hạ, Băng Hà là một đứa bé trai."

Quốc vương nhìn nàng một cái, mí mắt híp lại: "Ố, vậy từ hôm nay trở đi nó chính là một đứa bé gái. Lạc Băng Hà, tạp chủng mang dòng máu của ma vương đã chết, giờ chỉ còn công chúa Bạch Tuyết thôi, biết chưa?"

Thị nữ cúi đầu xuống, che giấu nước mắt trong tròng mắt: "Đã biết."

Quốc vương vô cùng thông minh, nhưng hắn ta coi trời bằng vung, vô cùng kiêu ngạo. Tên quốc vương này có một chiếc gương thần kỳ, mỗi sớm hắn ta đều đứng trước gương hỏi: "Gương thần ơi gương thần, ai là người thông minh nhất khối lục địa này?"

(Định mệnh, Ngộ thật sự muốn dịch là: Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai nhiều nước mắt được dường như ta. Thế thì đến lúc trả lời là Lạc Băng Hà thì hợp biết bao :v )

Gương luôn trả lời: "Ai cha cha, còn có thể là ai được! Đương nhiên là ngươi rồi quốc vương bệ hạ!"

Quốc vương luôn cao hứng vô cùng bởi vì cho đến nay gương thần chưa từng nói láo. Cứ như thế, ngày qua ngày, công chúa Bạch Tuyết dần dần trưởng thành dưới sự chiếu cố của người thị nữ kia, nay đã bị cách chức làm người giặt quần áo. Cuộc sống của hắn không quá tốt, người trong hoàng cung dưới sự ngầm cho phép của quốc vương đều xem thường đứa bé này. Hắn mặc váy cũ nát, ăn thức ăn khô cứng, thân là công chúa nhưng lại phải làm việc mà thị nữ cũng không phải làm, ở trong căn tháp gió lọt mưa rò cùng giặt quần áo với mẹ qua ngày, nương tựa lẫn nhau. Từ nhỏ công chúa Bạch Tuyết đã học được ít nói trầm mặc, thu lại gai nhọn của mình vào trong, hắn cảm thấy mỗi ngày còn sống chính là vì để người phụ nữ giặt quần áo cùng hắn phải chịu ít đi một chút lăng nhục, ăn nhiều hơn một chút cơm... dĩ nhiên còn có cố gắng mặc ít đi một chút váy, dù là hắn chẳng có quần áo nào khác.

Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, năm công chúa Bạch Tuyết mười bốn tuổi, người phụ nữ giặt quần áo lao lực quá mức, sinh bệnh. Công chúa Bạch Tuyết cầu khắp mọi người trong hoàng cung nhưng dưới mệnh lệnh của quốc vương, không người nào bằng lòng chữa trị cho người phụ nữ giặt quần áo cả. Rốt cuộc, trong một đêm đông bão tuyết bay tán loạn, giá rét buông xuống, người phụ nữ giặt đồ hấp hối kéo lấy đôi tay gầy của công chúa Bạch Tuyết, yếu ớt nói: "Đứa nhỏ, xin lỗi con."

"Người không có lỗi gì với ta cả." công chúa Bạch Tuyết mặt vàng như nến nức nở.

Mắt người phụ nữ giặt quần áo ngập nước, bà nói: "Ta đã từng đáp ứng với bệ hạ sẽ chiếu cố con thật tốt... đáng tiếc ta không làm được rồi."

Công chúa Bạch Tuyết liều mạng lắc đầu, nước mắt trong suốt từ đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của hắn lã chã rơi xuống.

Người phụ nữ giặt đồ đỏ mắt, cầm tay hắn, kiên định nói: "Điện hạ, bây giờ người phải nhỡ kỹ. Ngài là vương tử điện hạ của Huyễn Hoa quốc, được đặt tên là Lạc Băng Hà, người không phải là công chúa gì cả..."

Hai tay bà run lẩy bẩy từ dưới gối cầm lên một dây chuyền Ngọc Quan Âm, mỉm cười đưa cho đứa nhỏ gầy yếu: "Đây là quà sinh nhật của người, ta mua từ thương nhân trên phố đó, nghe là có ma pháp cường đại! Mang theo có thể hoàn thành tâm nguyện tr..."
Lời còn chưa dứt, đôi mắt của người phụ nữ giặt quần áo đã mất đi ánh sáng.

Lạc Băng Hà run rẩy nhận lấy Ngọc Quan Âm từ giữa những đầu ngón tay lạnh như băng của dưỡng mẫu, nắm thật chặt.
"Ta muốn a ma sống lại." hắn nói.Mắt người phụ nữ giặt quần áo còn đang mở, nhưng không nhúc nhích gì.
"Ta muốn ma ma ba ba." Hắn nói.

Gió thét gào ngoài cửa sổ, bông tuyết lớn theo khe hở vách tường nhẹ nhàng đi vào mang theo lạnh lẽo thấu xương. Lạc Băng Hà từ từ cúi đầu xuống, đầu đặt bên mép giường, nước mắt thấm ướt ga trải giường mỏng manh.

"Ta muốn... muốn một người thương ta, yêu ta." Hắn nhỏ giọng, giọng nói yếu ớt phiêu tán bên trong gió tuyết: "Không cần là người rất tốt, ác ôn cũng không vấn đề gì, kẻ lừa đảo cũng được, tội phạm giết người cũng được... chỉ cần người đó có thể một mực bên cạnh ta là được."

Gió điên cuồng thổi như muốn đánh đổ cửa sổ gỗ, băng tuyết trực tiếp tạt vào trên người Lạc Băng Hà, rùng mình từ trên người truyền đến tận sâu trong xương tủy.Một lúc lâu sau, hắn cười nhẹ.

"...Giả."
Thế gian này, căn bản không có ma pháp.

Ban đêm, ở nơi bão tuyết gió thổi điên cuồng này, quốc vương chậm rãi nằm thoải mái trên giường ấm áp, theo lệ hỏi gương thần: "Gương thần ơi gương thần, ai là người thông minh nhất thế giới?"
Gương trả lời: "Ai u u, quốc vương của ta, ngươi là... người thông minh nhất ở cái độ tuổi này của ngươi."

Quốc vương kinh hãi: "Có ý gì! Ai thông minh hơn ta rồi!""... công chúa Bạch Tuyết." 

Gương thần nói: "Công chúa Bạch Tuyết thông minh hơn ngươi một ngàn lần."

Quốc vương rất khiếp sợ, mặt hắn ta bởi vì tức giận mà lúc xanh lúc vàng, nội tâm tràn đầy ghen tị. Ghen tị và oán hận giống như cỏ dại sinh trưởng đầy nội tâm hắn ta, khiến hắn cả đêm khó ngủ. vì thế, hắn chợt ngồi dậy từ trên giường lớn hoa lệ, gọi học trò tín nhiệm nhất của hắn ta, Công Nghi Tiêu, nói: "Đứa nhỏ của ta, đem thợ săn hung ác nhất Huyễn Hoa quốc tìm đến cho ta!"

Công Nghi Tiêu mặt đầy kinh hoàng: "Sư...sư tôn, coi như người có loại sở thích đó thì cũng không cần..."
"Ngươi đang nghĩ gì? Ta chỉ là muốn hắn ta đến giết người thôi!" Quốc vương trợn mắt nhìn hắn một cái.

Công Nghi Tiêu thế mới chợt hiểu ra, hắn lật báo ngày hôm nay, thấy tựa đề "Đồ thủ nam tay không bắt sống mười con quái lông ngắn" bất ngờ đập vào mắt, Công Nghi Tiêu mắt sáng lên, nói với thủ hạ: "Đem thợ săn này mời đến!"

Hôm sau, thợ săn bị mời đến trong hoàng cung. Quốc vương nhìn người trẻ tuổi thanh tú này, có chút hoài nghi: "Ngươi là thợ săn hung ác nhất Huyễn Hoa quốc?"
Thợ săn trẻ tuổi nói: "Bệ hạ, ngài có thể hỏi gương của mình một chút xem."

Quốc vương nhìn gương thần, gương thần nhìn về phía thợ săn, nhất thời kích động run rẩy: "Dưa huynh! Ngươi rốt cuộc... trở thành thợ săn lợi hại nhất rồi ha ha ha ha ha..."

Lúc này quốc vương mới yên lòng, hắn ta ra lệnh cho thợ săn đưa công chúa Bạch Tuyết đến chỗ sâu nhất trong rừng rậm, giết chết. Cũng yêu cầu thợ săn mang trái tim và lá gan của công chúa Bạch Tuyết về, để chứng minh công chúa Bạch Tuyết đã chết. Thợ săn vẻ mặt không thay đổi, gật đầu một cái, lúc này thị vệ báo lại, công chúa Bạch Tuyết đã trốn khỏi hoàng cung. Quốc vương giận dữ, nói với thợ săn: "Ngươi, ngay bây giờ, đem công chúa Bạch Tuyết giết chết cho ta!"

Thợ săn nhìn gương thần một cái, rũ mắt, kính cẩn nghe lời khom lưng với quốc vương: "Tuân lệnh, bệ hạ."

Hôm nay cũng là một đêm tuyết giá rét, tuyết bay đầy trời. Thợ săn đi ra khỏi hoàng cung nguy nga lộng lẫy, theo dấu chân của công chúa Bạch Tuyết đi về phía sâu trong rừng rậm. Đêm đã khuya, y xách ngọn đèn dầu đi giữa rừng cây tối đen thui. Dấu chân của đứa nhỏ đột nhiên biến mất, thợ săn ngẩng đầu, nhìn về phía cây thông trắng bên cạnh, nói: "Xuống đây."

Cây thông bị tuyết phủ trắng ngần, trừ lá cây nhẹ đung đưa ra, không có động tĩnh gì.
"Xuống, ta không giết ngươi, cũng sẽ không đem ngươi giao cho lão biến thái đó." thợ săn nói. Y chậm giọng lại, ánh mắt đậm màu lẳng lặng nhìn lên cây, dưới ánh đèn ấm áp, mặt thợ săn hiện ra vài phần ôn nhu.

Trên cây vẫn không đáp lại, thợ săn móc từ trong túi ra một dây chuyền Ngọc Quan Âm, hướng về phía cái cây, giơ giơ: "Mới rồi ta nhặt được ở trên đường, là của ngươi sao?"

Lúc này, trên cây có tiếng đáp lại, thanh âm trẻ con lạnh như băng: "Đưa ta!"

"Ngươi xuống ta sẽ đưa cho ngươi." Thợ săn cười híp mắt.

Yên lặng một lúc lâu, trên cây truyền tới một thanh âm nho nhỏ: "... chân ta lạnh cóng, xuống không được."

Thợ săn sửng sốt một lát, sau đó bật cười, lúc này, nhìn y thật đẹp mắt. Thợ săn đặt ngọn đèn dầu trên tay xuống, giang hai cánh tay về phía đứa nhỏ trên cây: "Vậy ngươi nhảy xuống đi, ta sẽ tiếp lấy ngươi."
Lạc Băng Hà nắm chặt đoản kiếm trong tay, ánh mắt đen nhánh nhìn thợ săn mi mục ôn hòa này: "Có thật không?"
"Ừ." Thợ săn cười nói: "Đừng nhìn ta như thế này thôi nhưng một đứa con nít như ngươi, ta vẫn có thể tiếp được đó."

Đứa nhỏ trầm mặc một lúc, ngay tại lúc thợ săn cho rằng hắn sẽ không động gì, hai chân hắn đột nhiên dùng lực, nhảy xuống. Lạc Băng Hà đem đoản kiếm để lại bên hông, hai tay trống trơn, nếu thợ săn không đỡ hắn, ít nhất hắn cũng sẽ gãy tay gãy chân.Sau đó,hắn rơi vào trong ngực một người mang theo khí lạnh và hương vị mật ong.

Thơi săn "Í" một tiếng, cẩn thận đánh giá mặt mũi hắn: "Ngươi là đứa bé trai? Ngươi không phải công chúa Bạch Tuyết?"
Đầu óc Lạc Băng Hà nhanh chóng xoay chuyển, hắn cúi đầu: "Ta sẽ không nói cho ngươi công chúa điện hạ ở đâu đâu."

Thợ săn nghiêm túc nhìn hắn: "Công chúa Bạch Tuyết thật sự trốn thoát an toàn rồi sao? Nàng sẽ còn trở lại cung điện chứ?"
Đứa nhỏ thật thấp giọng nói: "Ta không biết hắn an toàn hay không an toàn... nhưng hắn không muốn trở về."

Thợ săn thở phào nhẹ nhõm: "Không trở về là tốt rồi, ta thật sự không thể đối phó với cô bé được." y đặt Lạc Băng Hà xuống, gạt tuyết đọng trên người hắn: "Vậy ngươi thì sao? Ngươi định trở lại hoàng cung sao?"

Lạc Băng Hà lắc đầu như trống bỏi. Thợ săn cười một chút, ôn hòa nói với hắn: "Hôm nay quá muộn rồi, trước tiên ngươi cùng ta trở về nhà ta nhé? Ngày mai tuyết ngừng rồi, ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó."

Đứa nhỏ không lên tiếng. Thợ săn cầm ngọn đèn dầu lên, bước được vài bước, đột nhiên nghe phía sau lưng "Ừm" một tiếng. Y quay đầu lại nhìn, thấy đứa nhỏ mặc quần áo ít ỏi, té trên tuyết, vẻ mặt lúng túng.

Lúc này thợ săn mới nhớ ra đôi chân lạnh cóng của hắn, y thở dài, đưa ngọn đèn dầu cho đứa nhỏ: "Cầm."

Đứa nhỏ không hiểu, cầm lấy, thợ săn cởi áo bông của mình khoác lên thân thể lạnh như băng của đứa nhỏ, sau đó y ngồi xuống, đưa lưng về phía phía hắn: "Lên đi, ta cõng ngươi."

Đứa nhỏ cảm thụ áo bông ấm áp trên người, nhìn lưng người kia, từ từ ôm cổ thợ săn. Thợ săn đứng lên, hai tay ôm lấy chân đứa nhỏ: "Chúng ta về nhà nào, cầm đèn nâng lên cho tốt, giúp ta chiếu sáng đường nhé."
"Ừm."

"Đứa nhỏ này dáng dấp thật sự rất đẹp mắt đó, nhưng mà phải cười nhiều lên đó. Ngươi tên gì?"
"...Lạc Băng Hà."
"Ha ha ha, tên này thật là ngầu nha, ta thích. À, Ngọc Quan Âm này ngươi cầm đi, cầm cho tốt."
"Cám ơn." Lạc Băng Hà nhận lấy Ngọc Quan Âm bị người nọ nhặt được, như nhận lấy ấm áp, hoảng hốt trong chớp mắt.

Tuyết bay đầy trời, gió rét thét gào, trong rừng rậm đen nhánh, một ánh đèn màu cam yếu ớt nhưng kiên định lóng lánh, giống như một vì sao trời rơi xuống phá vỡ hắc ám. Lạc Băng Hà đem đầu vùi vào trong cổ thợ săn, đột nhiên hi vọng con đường gió tuyết này vĩnh viễn không đi hết.

Thợ săn sống ở chỗ sâu trong rừng, y có một gian biệt thự xinh đẹp nho nhỏ độc lập, thợ săn nói biệt thự nhỏ này gọi là Thanh Tĩnh Phong. Y đem đứa nhỏ đến cạnh lò sưởi làm ấm người, đem ra cho đứa nhỏ và bản thân một ly sô cô la nóng và một phần bánh mật ong. Lạc Băng Hà rốt cuộc biết được vị mật ong trên người y từ đâu tới rồi. Đêm đó, Lạc Băng Hà ngủ trong chăn mềm mại ấm áp, bên cạnh là thợ săn ôn nhu. Gió bắc gào thét ngoài cửa, nhưng không còn cần phải lo lắng khí lạnh xâm nhập nữa rồi.

"Sao không ngủ thế?" thợ săn gọi là Thẩm Thanh Thu ôn nhu nói. Lạc Băng Hà đem đầu rụt lại trong chăn một cái, ngay tại thời điểm Thẩm Thanh Thu cho rằng hắn không để ý đến y, Lạc Băng Hà đột nhiên mở miệng: "A ma của ta mới qua đời ngày hôm qua."
Thẩm Thanh Thu ngẩn người: "... xin lỗi."

"Thật ra thì ta biết." Lạc Băng Hà nhẹ giọng : "A ma là vì mua dây chuyền Ngọc Quan Âm đó cho ta nên mới liều mạng làm việc như thế, cho nên mới ngã bệnh. Bà ấy vẫn cho rằng đó là một dây chuyền có ma pháp, nhưng thực tế không phải vậy, nó thậm chí còn chẳng phải là dây chuyền ngọc thật."

Thẩm Thanh Thu lẳng lặng nghe, tay dưới chăn nhẹ nhàng vỗ vai Lạc Băng Hà."Thế giới này, không có ma pháp"
 Lạc Băng Hà nhỏ giọng, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Truyện cổ tích đều là gạt người."

"Không phải vậy đâu." Thẩm Thanh Thu nói, trong bóng tối, hô hấp của y êm ái đến lạ thường; "Thế giới này có ma pháp tồn tại."

Lạc Băng Hà chớp mắt mấy cái: "Ở nơi nào?"

Thẩm Thanh Thu cười: "Ngốc, ma pháp là không thấy được, cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Ma pháp có thể khiến cho người thông minh nhất trên thế giới này trở thành kẻ ngu ngốc nhất, cũng có thể khiến cho người hèn yếu nhất cõi đời này trở nên dũng cảm không sợ hãi, nó còn có thể khiến cho người bất hạnh nhất mỗi ngày đều mang theo nụ cười trên mặt."

Lạc Băng Hà trợn to hai mắt: "Thứ đó thật sự tồn tại sao?"

"Chỉ cần ngươi làm đứa trẻ ngoan, nghiêm túc kiếm tìm, ma pháp khẳng định sẽ tồn tại." Thẩm Thanh Thu ngáp một cái: "Bây giờ, đứa trẻ ngoan phải đi ngủ rồi đó."
"Được rồi..." Lạc Băng Hà bất đắc dĩ đáp, cảm thấy chuyện này chính là kiểu người lớn chuyên dùng gạt trẻ con.

"Ngủ ngon, Băng Hà." Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng nói, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.Một tay Lạc Băng Hà đặt dưới gối, nắm chặt thanh đoản kiếm lạnh như băng. Khi hô hấp của Thẩm Thanh Thu đều đặn hẳn, hắn xoay người trở lại, chằm chằm nhìn khuôn mặt nhu hòa không chút phòng bị nào của người nọ, cầm đoản kiếm trong tay, siết thật chặt, sau mấy lần, hắn từ từ buông lỏng tay.
"...ngủ ngon."

...

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Thu đi giết một con heo rừng, móc ra tim và gan heo đi đến hoàng cung giao cho quốc vương. Quốc vương vui sướng vô cùng, hắn hỏi gương thần: "Gương thần ơi gương thần, ai là người thông minh nhất trên thế giới?"

Thẩm Thanh Thu nháy mắt ra hiệu với gương thần, gương thần bèn lấy lòng nói: "Dĩ nhiên là ngài rồi, quốc vương bệ hạ thân ái của ta!"

Quốc vương vô cùng cao hứng, hỏi Thẩm Thanh Thu muốn thưởng gì, Thẩm Thanh Thu suy nghĩ một chút, nói: "Ta muốn hỏi gương thần ba chuyện trong hoàn cảnh không có ai."

Quốc vương đồng ý. Vì vậy trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại Thẩm Thanh Thu và gương thần. Quốc vương vừa đi, gương thần liền bắt đầu than vãn: "Ú hu hu hu hu hu hu hu Dưa huynh ơi! Bọn ta chờ ngươi thật là khổ mà!"

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng bốp cho gương thần một chưởng: "Nói chuyện hẳn hoi, thời gian của chúng ta không nhiều. ngươi trước tiên nói cho ta làm sao mà ngươi bị biến thành cái bộ dạng này?"

Gương thần, à không, Thượng Thanh Hoa đáng thương kể lại chuyện bản thân làm thê nào chạy ra khỏi Thương Khung quốc đi ngao du, làm sao bị lão phù thủy quốc vương kia bắt lại làm thành cái gương, làm thế nào có thể đối mặt với một khuôn mặt vừa già nua vừa xấu xí mỗi ngày đều hỏi rằng bản thân hắn ta có thông minh hay không...

Tự tìm đường chết. Đáng đời.Thẩm Thanh Thu lại hỏi: "Vậy giờ ngươi có bản lãnh giề?"

Thượng Thanh Hoa nói: "Mọi chuyện trên thế giới này ta đều biết hết đó, lão biến thái kia ra lệnh cho ta có hỏi thì phải trả lời, nhưng mà những năm gần đây, tu vi của ta tăng lên, có thể tự do nói chuyện rồi, lão biến thái còn chưa biết chuyện này..."

"Vậy ta hỏi ngươi, công chúa Bạch Tuyết rốt cuộc là ai?" Thẩm Thanh Thu lại hỏi.

Thượng Thanh Hoa cười hế hế, mặt gương của hắn thoáng hiện ra một hình ảnh, là Lạc Băng Hà đang ngồi trên giường ở Thanh Tĩnh Phong nhìn gian phòng trống rỗng, yên lặng cúi đầu, không rõ vẻ mặt.

Thẩm Thanh Thu nhíu mày: "Công chúa Bạch Tuyết... là đứa bé trai?"

Thượng Thanh Hoa kích động nói: "Hầy, đây cũng là một câu chuyện dài, ta nói ngươi nghe nhá, là..."

"Thẩm tiên sinh, ngươi xong chưa?" giọng quốc vương thúc giục.

Thẩm Thanh Thu lớn tiếng nói: "Sắp xong rồi!"
 sau đó thấp giọng nói với Thượng Thanh Hoa: "Giờ ta chưa có năng lực cứu ngươi đi ra ngoài, đám Nhạc Thanh Nguyên còn đang triệu tập binh lực lương thảo để tấn công Huyễn Hoa quốc, lấy tốc độ hiện tại của chúng ta, còn phải năm năm nữa. Khoảng thời gian này, ngươi phải ổn định tên quốc vương kia, năm năm sau bọn ta cứu ngươi ra ngoài."

Thượng Thanh Hoa rưng rưng gật đầu một cái. Thẩm Thanh Thu cáo biệt quốc vương rồi vội vội vàng vàng đến trạm cấp tin tức cho Nhạc Thanh Nguyên. Khi Thẩm Thanh Thu trở lại, đã là hoàng hôn, từ xa, y đã thấy Lạc Băng Hà ngồi rũ đầu ở cửa, y bước chân đi nhanh hơn: "Sao lại ra ngoài? Bên ngoài lạnh lắm."

Lạc Băng Hà chợt ngẩng đầu lên, xông đến ôm eo Thẩm Thanh Thu, giọng buồn rầu: "Ta...ta sợ ngươi... đi."

Thẩm Thanh Thu bật cười, sờ cái đầu xù lông trong ngực mình: "Mỗi ngày đều nghĩ cái gì thế? Chúng ta mau vào phòng đi."

Song, thời điểm mà Thẩm Thanh Thu bước vào phòng, y căn bản không thể tin vào ánh mắt mình nữa: bên trong Thanh Tĩnh Phong được dọn dẹp sạch sẽ sáng sủa, quần áo được treo chỉnh tề trên mắc, tường sách được xếp theo thứ tự hay gặp, chăn ga trải dường được gấp chỉnh tề, sàn nhà và cửa sổ không dính một hạt bụi, trên bàn ăn cơm tối phong phú đã được làm xong, giữa bàn còn có một mình hoa được cắm tuyệt dẹp, bên trong là một bó hoa trắng sáng rực rỡ.Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà, giật mình sợ hãi: "Ngươi làm?"

Lạc Băng Hà nắm nắm vạt áo bản thân, đỏ mặt gật đầu: "Nếu ngươi cảm thấy không được tốt..."

"Không tốt? Không tồn tại từ đấy nhá! Ngươi làm quá tuyệt vời!" Thẩm Thanh Thu nhoẻn miệng cười, xoa xoa đầu Lạc Băng Hà. 

Lạc Băng Hà ngẩng mặt lên, cặp mắt tràn đầy mong mỏi: "Vậy, ta có thể ở lại không?"

Thẩm Thanh Thu có chút sửng sốt. Lạc Băng Hà vội vàng hoảng hốt: "Ta ta sẽ không thêm phiền toái cho người! Ta có thể giúp ngươi làm việc nhà! Ta có thể giúp ngươi săn thú! Ta có thể... ta còn có thể giúp ngươi làm ấm giường!"

"Cuối cùng là cái quỷ gì thế hả!"

Lạc Băng Hà không kiềm chế được cặp mắt đỏ lên, hắn dứt khoát quỳ xuống: "Chỉ cần ngươi chịu thu nhận ta, để ta làm đầy tớ của ngươi cũng không sao cả!"

Thẩm Thanh Thu sợ hết hồn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net