Băng Thu - Diêm vương không vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 老鹅的长睫毛 (Lông mi dài của lão ngỗng)

Dịch: Ngộ (Jun – Vong Tiện Anh Trạm)

CP: Tiên quân Thẩm x Diêm vương Lạc

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2019 rồi ~

Mừng lễ độc thân 11/11 (●'◡'●)ノ♥ Mừng ngày Tiên quân và Diêm vương cùng hết độc thân

~~~ Start reading ~~~

Băng Thu – Diêm vương không cao hứng

Tiên quân Thẩm x Diêm vương Lạc

---

Thẩm Thanh Thu là một thần tiên, là thần tiên truyền thống y như Thác tháp Lý thiên vương, Thái Bạch kim tinh, Thường Nga thỏ ngọc, bình thường y luyện đan ngươi đánh sấm, mỗi người phụ trách một công việc riêng, không quấy nhiễu đến nhau, chung nhau tạo ra cuộc sống hài hòa cho dân chúng chất phác cần cù nơi phàm trần rộng lớn.

Thẩm Thanh Thu trông coi cái loại đồ chơi huyền diệu khó giải thích mang tên vận khí, tiên pháp có thể khiến người từ dân châu Phi đi qua châu Âu hoặc từ dân châu Âu đậu qua châu Phi bất cứ lúc nào, hễ ai trêu chọc y, dù chỉ một chút thôi, bảo đảm ngày hôm sau uống nước dắt răng, đi bộ ngã hố, ngủ thì mơ thấy bản thân thành thịt lợn bị băm chặt máu thịt mơ hồ... hơn nữa bản thân y mặt mày thanh tú, tính cách dịu dàng đủ các loại nguyên nhân khác nữa, dẫn đến chẳng ai làm khó dễ gì y cả, cho nên cuộc sống thần tiên của y quả thật quá là thích ý.

Gần đây, tiên giới muốn phái vài vị tiên hạ phàm để khảo sát dân tình, luân phiên hằng năm, năm nay, vừa khéo đến phiên Thẩm Thanh Thu. Cái chuyện tệ hại này cũng được lắm á, tuy nói không thể bại lộ thân phận trong thời gian này, nhưng phàm trần đủ loại trò chơi, thú vị cực kỳ, hơn nữa cuộc sống của tiên nhân hạ phàm đảm bảo đãi ngộ tiêu dao tự tại, có thể tùy ý tiêu xài tiền cúng tế của dân, lại không người nào đột nhiên bay ra trước mặt kiểm tra các kiểu cả.

Thật là thoải mái muốn bay lên luôn!

Sau khi khua chiêng gõ trống chuẩn bị chặt chẽ một hồi, Thẩm Thanh Thu tung người nhảy một cái, xuống phàm trần, hóa thành một công tử ca văn nhã, tay cầm quạt xếp vẽ tranh thủy mặc sơn thủy, lắc lư đi dạo ở khu phố kinh doanh. Khu phố này có tiếng thét bán kẹo hồ lô, thổi đồ chơi làm bằng đường, tiếng đập sắt đinh đinh đang đang... Thẩm Thanh Thu nhìn thấy thì hứng thú bừng bừng, ăn rồi lại ăn cực kỳ say sưa.

Nhưng y quyết không thể luôn tiếp tục tiêu dao như thế được. Căn cứ theo kinh nghiệm của Chức nữ tiền bối, một thần tiên hạ phàm, phần lớn sẽ gặp một tình huống phát sinh, ví dụ như trải qua việc bị người đánh cắp đồ, nhìn lén tắm, yêu đến chết đi sống lại rồi thì người – tiên chia lìa hợp hợp ly ly... Như tiểu thuyết nói mười tám lần ngươi yêu ta ta yêu ngươi nhưng chúng ta không thể chung một chỗ, cuối cùng thoát đan bỏ mệnh tiên cùng người phàm lập gia đình, hạnh phúc mỹ mãn. Không trải qua mấy chuyện này, thì là hạ phàm không có linh hồn, không có tư tưởng, không có nội hàm! Y nên gọi là <Phàm trần trên đầu lưỡi> hoặc là <Nhân gian du ngoạn công lược 2,0> chứ không phải là thần tiên hạ phàm!

Vì vậy Thẩm Thanh Thu dừng bước lại. Trên con đường y đang đi, phía trước bị chặn lại, nước chảy không lọt, tốp ba tốp năm người tụ tập xì xào bàn tán, Thẩm Thanh Thu thò đầu nhìn, là một đứa trẻ nít, bên kia là một xe ba gác, trên xe ba gác là một cỗ thi thể đã lạnh, hắn đang tắm trong những lời khẩu chiến của người xung quanh, có chút đáng thương.

Thẩm Thanh Thu tuỳ tiện kéo một người ra hỏi, biết được đứa nhỏ này muốn kéo cha mình đi chôn. Người chết đèn tắt, người bình thường dù là kỳ quái đến đâu thì cũng không bị quấy rối thế này nhưng cha của đứa nhỏ là một tên lừa gạt tiếng xấu nổi danh. Khi còn sống, tên lừa gạt này miệng lưỡi trơn tru, có thể nói đen thành trắng, không cẩm thận chút là có thể bị hắn lừa đến nỗi quần đùi cũng cởi ra, cung cung kính kính đưa hắn. Sau khi hắn chết, những người bị hắn lừa mới bừng tỉnh hiểu ra, đến cửa đòi giải thích, nhưng người đã chết, khí trong miệng còn chẳng nhả ra nổi nữa là. Cha nợ con trả là thiên mệnh, huống chi gà sinh gà vịt sinh vịt, con của lão lừa gạt sau này nhất định cũng là tiểu lừa gạt, bọn họ hết sức thoải mái yêu cầu đứa nhỏ mười mấy tuổi này trả nợ, chẳng sợ bị người khác nói bọn họ bắt nạt người, bởi vì cái đứa nhỏ tên Lạc Băng Hà này là một tên lừa gạt mà.

Một đại hán vạm vỡ vai rộng người mập mặt đầy oan ức lớn lao, giọng sụt sùi lo âu đứt đoạn, chỉ còn kém mỗi cái là làm tay lan hoa chỉ nữa thôi, chỉ thẳng mặt đứa nhỏ kể lại rằng nó cưỡng gian tổ tông mười tám đời nhà hắn.

Thẩm Thanh Thu vừa nghe tên đại hán kia lải nhải vừa nghĩ ngợi: "Nếu là một đám người tới yêu cầu bồi thường, sao chỉ có một người lên phố lớn miệng lải nhải dồn ép, còn cái tên cửa nát nhà tan treo trên miệng kia... cái dáng người này, thật sự không giống." Y đẩy đám người ra, một mình y chắn đứa nhỏ đang rũ đầu và đại hán kia.

Đại hán kia sửng sốt: "Làm gì?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Không làm gì cả, khẩu vị của tại hạ không "tốt" đến mức đó."

Quần chúng vây xem ồn ào cười lớn.

Đại hán đỏ mặt: "Ngươi tự nhìn lại bản thân đi, một công tử ca sao có thể nói ra loại lời hạ lưu như thế này! Còn nữa, công tử đừng có chắn ta, đứa nhỏ này là một tên lừa gạt, ngươi đừng bị vẻ tội nghiệp của nó lừa gạt..."

Thẩm Thanh Thu cắt đứt lời hắn: "Ngươi mới là một tên lừa gạt ấy."

Đại hán tức giận vén vén tay áo lên, ra vẻ muốn đánh: "Cơm có thể ăn lung tung nhưng lời thì không thể nói loạn!"

Thẩm Thanh Thu mở quạt ra che kín mặt, chỉ chỉ phía dưới của vị đại hán kia: "Dưới đáy quần giấu bảo bối, yêu thích của vị đại ca này quả thật là... không dám tâng bốc."

Đại hán cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi bọn họ cười không phải là cười hắn mà cười là cười đĩnh bạc không biết là rơi ra từ trong quần hắn từ lúc nào!"

Đại hán đần người ra. Quần chúng vây xem cười càng vui vẻ hơn.

Thẩm Thanh Thu tranh thủ thời gian này, dùng quạt xếp móc bên hông một cái, nhấc đứa nhỏ trợn mắt há mồm kia lên kéo xe ba gác, nhấc chân, chạy.

Chạy đến nơi không người mới để đứa nhỏ kia xuống.

Lạc Băng Hà tuy nhỏ nhưng mọi chuyện thì hiểu rất rõ ràng, biết là Thẩm Thanh Thu giúp hắn, ngây người một lúc lâu, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ như con kiến, nói cảm ơn: "Cám... cám ơn công tử."

Thẩm Thanh Thu ngồi xuống sờ đầu hắn, giống như là đón nhận phần cảm ơn này. Lạc Băng Hà ngẩng đầu nhanh chóng nhìn y một cái rồi lại cúi đầu sợ hãi nói: "Chỉ là... chỉ là... sao ngài phải giúp ta?"

Thẩm Thanh Thu cảm thấy cảm giác dưới tay rất thích, lại xoa xoa hai cái nữa, nhẹ giọng nói: "Dáng dấp ngươi đẹp mắt."

Lạc Băng Hà: "..."

Thẩm Thanh Thu: "Hơn nữa người kia nhìn cái đã thấy xấu xa."

Lạc Băng Hà: "... ... ..."

Thẩm Thanh Thu mặt mày vui vẻ, thở dài: "Đừng quẩn những thứ này nữa, hiện tại để cha ngươi được hạ táng mới là chính sự... chạy chạy chạy!" một tay y dắt tay Lạc Băng Hà, một tay thì cót két kéo xe ba gác, đi về phía trời đang đổi sắc.

Lạc Băng Hà có chút hoảng hốt. Hắn nghĩ: "Đẹp mắt."

Dẫu cho sau này hắn thấy được nụ cười nụ cười như gió lửa chôn vùi toàn bộ vương triều chư hầu xinh đẹp bực nào, , hiểu sơ mấy câu lời hay ý sâu "Mỹ nhân cười một cái, thành khuynh đảo. Mỹ nhân cười một cái nữa, nước ngả nghiêng." Nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn nhớ tới khoé miệng hơi cong cong và lông mày nhẹ nhàng nhướn lên lúc này của Thẩm Thanh Thu, trong đầu hắn vẫn là hai chữ "Đẹp mắt."

Hạ táng rất thuận lợi, Lạc Băng Hà gắt gao nhìn chằm chằm, cảm giác như muốn trừng ra một cái động vậy. Cho đến khi tiếng quan tài nặng nề ầm ầm khép lại, từng nắm đất chôn đi hết tất cả sự thật đau thương, Lạc Băng Hà mới chậm chạp cảm giác được bản thân mềm nhũn người quỳ xuống, thất thanh khóc rống.

Thẩm Thanh Thu đã lặng lẽ lui xa từ lúc nắp quan tài khép lại, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt lại, thấy người không có việc gì thì lại thôi. Dẫu sao thì mặt mũi trẻ con mỏng, khóc xong ngẩng đầu lên nhìn thấy có người ngoài nhìn thấy hết cảnh bản thân vừa tự nói với bia mộ vừa khóc nước mũi nước mắt tèm lèm thì chẳng phải sẽ cuống muốn chết à.

Tiếng nghẹn ngào thút tha thút thít kéo dài thật lâu, lâu đến nỗi mặt trăng đã lên đến lưng chừng trời rồi, Lạc Băng Hà mới lảo đảo đứng dậy, hoảng hốt đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, cúi đầu níu lấy một mẩu nho nhỏ trên vạt áo y, mở miệng: "Cha ta... là người xấu sao?"

Thẩm Thanh Thu kinh ngạc: "Hửm?"

Lạc Băng Hà xịt xịt mũi: "Cha ta, chính ông ấy đều nói... ông ấy chẳng phải người tốt. Nhưng ta cảm thấy ông ấy tốt như thế, không chỉ không chê ta không phải con ruột, còn uốn gối ôm ta đi xin đường ăn."

"Nhưng bọn họ đều nói ông ấy rất xấu." Lạc Băng Hà mê mang nhìn mặt đất.

Tiếng than thở như có như không quẩn quanh bên tai, một đôi tay thon dài với những ngón tay xinh đẹp ôm Lạc Băng Hà vào trong ngực.

"Vậy ông ấy là một người tốt." Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng.

Y nhẹ vỗ bả vai Lạc Băng Hà đang run rẩy lại lần nữa.

Thẩm Thanh Thu rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan,

Về mặt sinh trưởng, Lạc Băng Hà còn quá nhỏ tuổi, bỏ hắn lại y không đành lòng, huống chi thời gian hạ phàm chắc cũng đủ nuôi hắn đến lúc 'cập quan'; về mặt tâm lý, y quả thực không muốn để Lạc Băng Hà gọi mình là cha, tuy nói tuổi y thật sự là đủ lớn để có thể làm tổ tông của hắn cũng được, nhưng ngoài mặt, nhìn y mi thanh mục tú, đương độ thanh niên, có một bó lớn tinh lực có thể ăn chơi đàn đúm gái gú các thể loại. Gọi một tiếng cha xong, có loại cảm giác nháy mắt bản thân thành lão gia gia tay vuốt chòm râu bạc trắng phiêu phiêu đứng đơn độc.

Thẩm Thanh Thu vỗ bàn, quyết định nhận Lạc Băng Hà làm đồ đệ.

"Ba người đi cùng nhau ắt có người làm thầy" chính là nói thầy trò không nhìn tuổi tác thân phận địa vị, chỉ dựa vào năng lực lớn nhỏ khác nhau, không phân già trẻ, cảm tình cũng không thâm sâu như cha con, hơn nữa, y... sớm muộn cũng phải rời đi, làm thầy trò là hợp lý nhất.

Thẩm Thanh Thu kho khan mấy tiếng, quay đầu lại hỏi: "Ta nhìn ngươi xương cốt dẻo dai, thiếu niên đơn thuần, vai rộng eo nhỏ, là một mầm non thượng hạng, có nguyện làm đồ đệ của ta?"

Lạc Băng Hà mở to hai mắt nhìn chằm chằm y, đương lúc Thẩm Thanh Thu cho là hắn muốn cự tuyệt, chuẩn bị nói sang chuyện khác, hắn nở nụ cười xán lạn: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu hơi ngẩn người, sợ run: "Ầy, được."

Thanh âm ngọt ngào ăn sâu vào trong lòng y.

.

Thầy trò thì nên thẳng thắn đối đãi, nhưng mà Lạc Băng Hà vẫn đang do dự, giấu diếm bồi hồi quanh quẩn không ngừng xem có nên nói không.

Hắn có mắt âm dương.

Người khác đọc 'Tứ thư ngũ kinh' giấy trắng mực đen, hắn đọc 'Tứ thư ngũ kinh' thì đọc thấy một cái mỹ nhân như ngọc, ném ánh mắt quyến rũ nói với hắn: "Đến chơi với đại tỷ tỷ nào ~ hi hi hi." quần áo lại còn cởi, thắt lưng thì tháo. Có lúc còn có thể thấy hai quỷ 'phiên vân phúc vũ' các kiểu khi đọc 'Luận ngữ', hai con quỷ thấy hắn nhìn bọn họ chằm chằm còn gào khóc om sòm suốt.

Hắn đã nói qua với cha hắn, lão cha bày tỏ coi thường khịt mũi: "Lừa gạt lão tử nhà ngươi, tổ tông đã thấm nhuần thuật lừa gạt nhiều năm rồi, mà dùng cái biện pháp hạ dẳng thế à?

Cuối cùng, lúc lão cha tắt thở biến thành quỷ, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau với hắn một hồi lâu mới tin những lời hắn nói khi xưa là thật.

Nhưng mà ai nghe hắn nói cũng coi như hắn đang lừa gạt mà thôi, nhiều lắm thì nghe xong coi như nghe tin lạ, cười một tiếng rồi ngó lơ.

Vì vậy Lạc Băng Hà quyết định tiếp tục lừa gạt tiếp.

Kết quả, mới đêm đầu tiên, chuyện đã hỏng bét. Lạc Băng Hà chạy như điên một đường nhào vào trong ngực Thẩm Thanh Thu, ôm y chết không buông, dường như có tám cái móng vậy.

Thẩm Thanh Thu: "Sao thế?"

Lạc Băng Hà níu chặt vạt áo y, không nói lời nào.

Nhìn thấy thôi thì cũng chẳng có gì lạ cả, nhưng Lạc Băng Hà gặp quỷ thường hay bị sợ. Trước kia, cha hắn làm trò quỷ quái lừa gạt khiến hắn được an ổn một thời gian, bây giờ thi thể lão cha xuống đất rồi, luân hồi chuyển thế, không có lão cha để nhờ cậy, yêu ma quỷ quái lại bắt đầu tác oai tác quái. Mới rồi, hắn vừa đẩy cửa phòng thì thấy nửa cái đầu một con quỷ già đang run rẩy nhóm lửa đặt nồi nấu não mình để ăn.

Lạc Băng Hà: "..."

Cái tuổi này của hắn rất là bất tiện, lớn không lớn nhỏ chẳng nhỏ, ngủ cùng người lớn sẽ bị coi là ấu trĩ, không thể làm gì khác hơn là rón rén chui vào chăn run lẩy bẩy.

Tiếp đó, quỷ già kia ăn xong ợ một cái, đi súc miệng, đến gần chỗ Lạc Băng Hà nằm, thổi một hơi gió lạnh vào gáy hắn. Lạc Băng Hà vén chăn nhảy cỡn lên: "Á á á á á á!" sợ hãi chạy một đường không dám nhìn lại, đến thẳng phòng Thẩm Thanh Thu.

Xấu hổ muốn chết!

Chuyện này phải nói thế nào đây? Nói ra ai tin?

Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ đầu hắn, nhẹ giọng: "Gặp quỷ rồi?"

Lạc Băng Hà: "!"

Tiếp đó, nghĩ đến chắc là đang trêu chính mình, hắn bèn cúi đầu xuống, xoắn xuýt hồi lâu.

Lạc Băng Hà: "... Thật sự gặp quỷ."

Vẫn là nên nói ra.

Thẩm Thanh Thu: "Con quỷ đó ở đâu?"

Lạc Băng Hà ấp úng một lúc, dắt Thẩm Thanh Thu đi đến phòng, quỷ già kia đang cầm cây tăm xỉa răng không biết moi ở đâu ra xỉa xỉa răng, một tay vẫn còn đang gãi chân, thấy Lạc Băng Hà đến, há cái miệng to như cái chậu máu ra, làm bộ muốn cắn hắn.

Thẩm Thanh Thu một chân đạp qua, trước cái nhìn chằm chằm đầy khiếp sợ của Lạc Băng Hà, đá quỷ già lăn 360 độ lộn ngược ra sau cuộn thành một cục tròn. Thẩm Thanh Thu khẽ cười một cái với lão quỷ, cực kỳ không nói phải trái gì. Sau đó lão quỷ yểu điệu uyển chuyển bụm mặt "Huhu" một tiếng, xuyên tường biến mất.

Thẩm Thanh Thu: "Còn con nào bắt nạt ngươi? Vi sư đánh thành bánh luôn."

Lạc Băng Hà vẫn giữ nguyên khiếp sợ như ban nãy: "... Sư tôn còn biết đánh quỷ?"

Thẩm Thanh Thu véo véo mặt hắn: "Biết sao được, sư tôn cái gì cũng nên biết một chút, nếu không đồ đệ bị bắt nạt ngủ không ngon, ta còn làm sư tôn làm gì."

Lạc Băng Hà lại chu mỏ lên, lại khóc.

Thẩm Thanh Thu: "Ầy! Đừng khóc đừng khóc!"

Thẩm Thanh Thu bắt đầu dạy Lạc Băng Hà mỗi thứ một ít, cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn cung, bói quẻ đuổi quỷ, biết bao nhiêu đều dạy cho hắn. Lạc Băng Hà thông minh, chạy một chút là hiểu.

Dạy học trò chết đói sư phụ, may mà y là một thần tiên, sống lâu lại sống cũng nhiều, trước kia ở tiên giới cũng dạy qua mấy đứa học trò, nếu không đã sớm chết đói mấy trăm năm rồi.

Củi dầu mắm muối giấm trà y chẳng phải lo, y tùy thân có vàng bạc, thích là móc, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cơ mà vì không để Lạc Băng Hà nghi ngờ, y bèn chuyển bán chữ vẽ, bán được không tệ nha.

Còn, giặt quần áo, nấu cơm... toàn bộ Lạc Băng Hà bao hết. Thẩm Thanh Thu nấu cơm đúng tiêu chuẩn theo quy định, ăn chẳng mùi chẳng vị, chẳng ngon cũng chẳng khó ăn. Lạc Băng Hà nếm thử một lần bèn kéo tay áo sư tôn, nhất quyết không tha nói sư tôn bình thường vất vả nhiều, việc nấu cơm cứ để hắn làm. Thẩm Thanh Thu tùy ý hắn, lần đầu tiên bưng bát cơm lên, Thẩm Thanh Thu gắp một đũa đưa vào miệng.

"..." ăn ngon.

Lạc Băng Hà: "Sư tôn cảm thấy thế nào?"

Thẩm Thanh Thu trịnh trọng ho khan vài tiếng, vỗ vỗ vai hắn, ý vị sâu xa nói: "Được, sau này vi sư giao cho cô vợ nhỏ ngươi nuôi nhá." Thật là mãn nguyện bê cơm lên ăn.

Mặt Lạc Băng Hà có chút đỏ.

Nấu cơm một cái nấu liền mấy năm, vốn là một thiếu niên mầm đậu cải nay đã trưởng thành thành thanh niên ngọc thụ lâm phong như lan như ngọc. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, bước một bước ra cửa, thiếu nam thiếu nữ mười tám dặm xung quanh đều xôn xao, điên cuồng ném trái cây, ném khăn tay về phía hắn.

Bên ngoài rạng rỡ vô hạn, nhưng riêng tư bên trong vẫn như cũ làm tiểu tức phụ của Thẩm Thanh Thu, giặt quần áo, nấu cơm, vẩy nước quét nhà, càng ân cần tỉ mỉ hơn trước. Thẩm Thanh Thu sắp bị phục vụ tận tình đến hư luôn rồi, vải nhung lụa là tê liệt nằm trên tháp quý phi, bả vai có đồ đệ nắn bóp, trên bàn bày điểm tâm và trà, đưa tay ra là có thể cầm được.

Chẳng qua, người ấy à, một khi rảnh rỗi là muốn làm chút chuyện.

Thẩm Thanh Thu nảy sinh ý định muốn tìm đồ tức (tức phụ/nàng dâu của đồ đệ).

Bản thân là sư phụ hắn, coi như trưởng bối, tiểu bối mãi chẳng có bạn gái, cứ phục vụ bên người y, chung quy trong lòng cũng sẽ áy náy. Hơn nữa tình yêu sẽ khiến người mù quáng, vậy thì khi y rời đi, đau lòng khổ sở của Lạc Băng Hà cũng sẽ nhanh chóng qua đi, điên cuồng thay thế điên cuồng ân ái, nào có rảnh rỗi muốn nhìn sư tôn vừa phiền lại hay càu nhàu như y nữa? Không còn vụng trộm không có y thì không được nữa rồi.

Tuy nói thế nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn muốn hỏi Lạc Băng Hà trước, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, hơn nữa Lạc Băng Hà tướng mạo tốt, tính cách tốt, lại rất biết giao thiệp, nói không chừng tư tưởng của hắn không theo lối cũ, thích tự do yêu đương cũng nên, y cũng không can thiệp làm gì, thích ai thì cứ thích đi. Xã hội phong kiến, các cô nương cửa lớn không ra, chửa nhỏ không bước đến, số nam giới họ gặp được chẳng được mấy người, hoàn toàn không vượt qua số đếm bằng hai bàn tay, kết hôn toàn dựa vào cha mẹ chọn, cha mẹ cảm thấy ai hợp mắt họ hợp tâm ý họ liền chọn người đấy, dường như người muốn xuất giá là bọn họ mới đúng.

Thẩm Thanh Thu nói chuyện này ra, Lạc Băng Hà thế mà lại mất hứng.

Lạc Băng Hà: "Không."

Thẩm Thanh Thu làm một ca ca hai tốt ngồi cạnh vỗ vai hắn: "Tình cảm nồng nhiệt tựa đầu bên lão bà chẳng lẽ không phải là theo đuổi trọn đời của mỗi người đàn ông sao? Vi sư lại không cầu ngươi ngay lập tức tìm một cái, mới nhắc tới thế thôi. Lại nói, cô nương thích ngươi nhiều như thế, sau này, nói không chừng tìm được người vừa ý thì sao."

Lạc Băng Hà: "Sư tôn, đây không phải là chuyện tìm được hay không tìm được."

Thẩm Thanh Thu: "Nếu không thì còn có thể là cái gì? Chẳng lẽ ngươi thích long dương? Ha ha ha."

Ngày thường Lạc Băng Hà đón nhận đùa giỡn không chê vào đâu được, không ngừng tiếp lời, nhưng lần này miệng cũng không buồn mở, hiếm thấy trầm mặc.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, khó có thể tin lui về sau một bước, lẩm bẩm nói: "... Thật?"

Lạc Băng Hà gật đầu.

Chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, Thẩm Thanh Thu thẫn thờ nâng ly trà lên uống một hớp, chẳng có mùi vị gì, lúc này mới phát hiện ra ly trà là ly không. Y tức giận đập ly lên bàn, phát ra một tiếng vang rất lớn, đỡ trán thở dài.

Mạ nó chứ, đồ đệ tốt đồ đệ ngoan sao lại đoạn tụ rồi.

Thẩm Thanh Thu đối mặt với Lạc Băng Hà một lúc lâu, rốt cuộc lên tiếng. Y chậm rãi mở miệng: "...Được rồi, đoạn tụ thì đoạn tụ, thích đàn ông cũng không có gì không được, vạn sự tùy tâm, hôm khác vi sư thay ngươi đi nhìn nhìn xem..."

Lạc Băng Hà cắt đứt lời y: "Sư tôn, ngươi biết."

Thẩm Thanh Thu: "Ta biết cái rắm."

Lại cầm ly trà không lên nhấp một ngụm. Lạc Băng Hà thấy vậy, cầm ly trà trong tay Thẩm Thanh Thu, thành thạo rót đầy cho Thẩm Thanh Thu, khóe miệng hơi cong, cười khổ: "Đệ tử vốn tưởng rằng là sư tôn trì độn không hiểu, không nghĩ tới..."

Thẩm Thanh Thu: "Im miệng."

Sống chung tám năm, Thẩm Thanh Thu biết hắn hơn bất cứ ai, phong lưu ong bướm, tình yêu lãng mạn, hắn cự tuyệt không một ngoại lệ, ngược lại, một lòng một dạ chiếu cố người sư phụ như y, cam tâm tình nguyện giặt quần áo nấu cơm không câu oán hận, đầu mối có thể thấy khắp nơi.

Chẳng qua y không muốn ngẫm nghĩ thôi.

Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm đáy mắt Thẩm Thanh Thu, dường như muốn đào bới ánh mắt sống sờ sờ của y ra, để cho chút tâm tư tự lừa mình của y không còn chỗ trốn. Hắn thở dài: "Thứ cho đệ tử khó lòng thuận theo."

Mặt Thẩm Thanh Thu khẽ run, tự vòng qua Lạc Băng Hà, đẩy cửa phòng, liều mạng sải bước về phía trước. Gió nhẹ nhàng lặng lẽ đưa đến bên tai y một câu, thanh âm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net