Băng Viên - Phiên ngoại Thành thân ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu

Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

:> Phiên ngoại cuối cùng trong số 4 phiên ngoại trong phần chỉnh sửa của Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện. Ba phiên ngoại trước đó gồm Mộng trầm ký, Hoàn đồng ký và Xuân Sơn Hận: Băng Thu ngâm, nếu ai chưa đọc 3 phiên ngoại trước thì mời đọc lại cho liền mạch, nó được đăng ngay phía trước bài này. :>

Vẫn câu nói cũ: Khả năng là dịch không được mượt như các đại thần hay dịch, nhưng cũng coi như có cố gắng đi hen. Cầu khen ngợi (๑•́ ₃•̀๑)

:> Bản dịch này :> khỏi nói đi, chưa được sự đồng ý của má Mặc hay bên có bản quyền là Tấn Giang. :> Nên là hi vọng đừng bị ai report hay sờ gáy :> Chẳng may một ngày tự dưng gáy bị để ý, nick Ngộ bay, vậy thì :> ờ hớ lắm ... Ngộ dịch vì yêu thích thôi, cầu trời đừng để Ngộ bị ai nhòm tóc sau cổ đó. Và cũng đừng ai đưa đi đâu cả, cảm ơn.

Bây giờ là 23h ngày 13-03 theo giờ Việt Nam, tức là 0hngày 14-03 theo giờ Trung.
Mừng ngày Valentine trắng ^^

~~~start reading~~~

Phiên ngoại Thành thân ký

Thẩm Thanh Thu phe phẩy quạt, đi một đoạn đường, chợt phát hiện cái người sống chết cũng đòi dính chặt theo lưng, cả đoạn đường không thấy đâu. Y quay đầu nhìn lại.

Lạc Băng Hà dừng chân tại chỗ, không biết đang nhìn về phía cái gì mà xuất thần luôn rồi.

Thẩm Thanh Thu kỳ quái nói: "Băng Hà? Ngươi đang nhìn gì đó?"

Lạc Băng Hà lúc này mới lấy lại tinh thần, hơi ngẩn ra, nói: "Sư tôn, ta..."

Thẩm Thanh Thu càng thấy kỳ quái hơn, đi trở lại, theo hướng chỗ Lạc Băng Hà nhìn lại. Chỉ thấy một gian nhà không lớn không nhỏ ở trước mặt, rất nhiều người vây quanh náo náo nhiệt nhiệt, vây xung quanh hai người đỏ thẫm, không thấy được mặt hai người tân lang tân nương, hò hét ầm ĩ trong sân.

Bởi trên đường vốn huyên náo tiếng người nên lúc trước hoàn toàn không chú ý tới, bên này có một đôi tân lang tân nương đang cử hành hôn lễ.

Trước cửa cổng chính còn có hai tiểu nha hoàn đứng cầm giỏ phát kẹo hỉ cho người qua đường, giòn giã nói: "Hỉ khí chia vui! Hỉ khí chia vui!"

Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Thanh Thu rất là sát phong cảnh: "Chẳng lẽ gia đình này bị quỷ quái quấn thân?"

Nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng nhìn ra chỗ nào không đúng, đang định đặt câu hỏi, lại thấy Lạc Băng Hà tự ý đi lên. Hai tiểu nha hoàn chưa từng thấy qua mỹ nam tử có tướng mạo như vậy, vừa ngẩng mặt, cùng song song kinh ngạc ngây người, ngay cả kẹo hỉ cũng quên đưa luôn. Vẫn là Lạc Băng Hà ung dung lấy từ trong tay các nàng ra.

Lấy được kẹo hỉ của người ta rồi, Lạc Băng Hà mới hài lòng trở lại bên người Thẩm Thanh Thu, nói: "Sư tôn, đi thôi."

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

Hai người sóng vai đi một đoạn đường, Lạc Băng Hà vẫn còn nghịch hai cái giấy đỏ bọc hai viên kẹo hỉ tròn vo kia, vừa quay đầu nhìn tòa nhà mang không khí vui mừng dào dạt kia, người ra ra vào vào, như có điều suy nghĩ.

Thẩm Thanh Thu nói: "Nhà kia làm sao à?"

Lạc Băng Hà ngẩn ra, nói: " Sư tôn nói 'làm sao' là ý chỉ cái gì?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Không có gì thì sao ngươi để ý lâu như thế? Ngươi cũng đâu thích ăn kẹo."

Lạc Băng Hà bừng tỉnh nói: "Không có gì, là không khí vui mừng thôi."

Hắn nói rất là nghiêm túc, Thẩm Thanh Thu không khỏi khẽ mỉm cười, nói: "Vi sư thật là không thể tin ngươi chuyện này được. Chẳng lẽ ngươi chưa từng xem qua cô dâu chú rể thành thân?"

Lạc Băng Hà nói: "Thấy thì có thấy qua, chỉ là chưa từng nghĩ tới loại chuyện này sẽ liên quan gì đến bản thân cả."

Thẩm Thanh Thu ngạc nhiên nói: "Trước kia ngươi chưa từng nghĩ tới sẽ cùng cô nương nào thành thân?"

Lạc Băng Hà lắc đầu. Thẩm Thanh Thu hơi cảm thấy không khoa học, nói: "Thật không? Một chút cũng chưa từng nghĩ?"

Bất kể nói thế nào thì Lạc Băng Hà cũng đã từng là Lạc Băng Hà nam chính của văn ngựa đực, lí nào lại chưa từng nhìn về cái tương lai triển vọng tốt đẹp này một chút sao? Hơn nữa nếu y như cái tính JJ của Đại Thần Đâm Máy Bay Lên Giời thì cái 'triển vọng tốt đẹp' này há chỉ là cùng người đẹp thành thân, tối thiểu chắc cũng phải là thành thân đồng thời cùng ba người đẹp ấy chứ, Thẩm Thanh Thu biết Lạc Băng Hà hiện tại thì sẽ không, nhưng làm sao biết được ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ tới, lại còn cảm thấy cùng bản thân không có quan hệ?

Lạc Băng Hà nghĩ một chút, nói: "Trước kia đích xác là chưa từng nghĩ qua."

Thẩm Thanh Thu chú ý tới cái "trước kia", thuận miệng chọc cười hắn: "Vậy ý ngươi là cảm thấy chuyện này cùng với bản thân bây giờ là có quan hệ rồi?"

Ngoài ý liệu là lần này Lạc Băng Hà cũng không tiếp lời.

Sau chuyện này, không biết có phải ảo giác của y hay không mà Thẩm Thanh Thu luôn cảm thấy mấy ngày này Lạc Băng Hà tối đến tinh lực cực kỳ dồi dào, eo cùng cánh tay và chân của lão nhân gia y đều phải chịu tội nhiều hơn trước kia.

Hai người cứ cách một tháng lại trở về Thương Khung Sơn "thăm người thân" một lần, vì vậy lúc mọi người trên núi nhìn thấy hai người họ, cũng không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa, đều là nhiệt tình mười phần cắn hạt dưa long cốt vây qua xem trò vui.

Tề Thanh Thê nói: "Ai yô? Đây là ai thế này? Không phải là phong củ Thanh Tĩnh Phong đây sao? Ngươi lại về rồi? Khách hiếm nha!"

Thẩm Thanh Thu nói: "Đúng vậy."

Tề Thanh Thê: "Lần này có mang cái đặc sản quê nhà Ma tộc nào về không? Trừ cái bên cạnh ngươi đó ra."

Thẩm Thanh Thu nghĩ trong đầu: "Lạc Băng Hà rõ ràng là mọc ra ở nhân giới, sao lại coi là đặc sản quê nhà Ma tộc được." Nói: "Mang theo cũng không ai muốn ăn cả, nên là dứt khoát không mang luôn."

Chợt thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang xách thứ gì đi tới, y nói: "Liễu sư đệ vẫn khỏe chứ, ta.... Thứ gì!"

Liễu Thanh Ca mặt không đổi sắc đem cái thứ đồ đang hấp hối được Thẩm Thanh Thu ném trở lại kia đón lấy, lại ném trở về, nói: "Quái lông ngắn. Ăn."

Thẩm Thanh Thu lại ném lại cho hắn, nói: "Không ăn! Cái con mấy năm trước ngươi đưa đến vẫn còn đang nuôi kia kìa, đã thành một trò vui vô cùng lớn, mỗi ngày gặm cây trúc ở Thanh Tĩnh Phong. Con này, không muốn!"

Hai người ném tới ném lui nửa ngày, quái lông ngắn cứ thế thét chói tai trên không trung, Ngụy Thanh Nguy nói: "Thẩm sư huynh, ta cảm thấy vẫn là nhận lấy đi thì hơn, nếu như hai con quái lông ngắn này một đực một cái, ngươi để hai con lại cùng một chỗ, nói không chừng chúng nó sẽ gặm đối phương mà không gặm cây trúc nữa ấy."

"Vạn nhất hai con đều là đực thì làm thế nào?"

"..."

Sự việc này qua đi, lúc Liễu Thanh Ca đi qua, Lạc Băng Hà thường sẽ tản ra khí lạnh như băng, các loại châm chọc, thả ra địch ý, nhưng hôm nay hắn dường như có chút tâm thần hoảng hốt, đứng bên cạnh Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, làm Thẩm Thanh Thu có chút không quen.

Không chỉ y không quen, ngay cả những người khác cũng không quen. Thương Khung Sơn phái đồng môn tụ hội là cực kỳ thích tán dóc, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, bóc phốt nhau các kiểu cũng có thể lôi nhau ra náo loạn nửa ngày, hôm nay hàn huyên lại ngắn cực kỳ, trước kia còn phải hẹn nhau đi Túy Tiên Phong ăn bữa cơm, nhưng ngại cái khí tràng quỷ dị của Lạc Băng Hà, hôm nay chẳng ai nói ra, Tề Thanh Thê kéo Thẩm Thanh Thu qua một bên hỏi: "Đồ đệ của ngươi làm sao thế?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Cái gì làm sao?"

Tề Thanh Thê: "Hôm nay đệ tử ngươi... ừm, các ngươi có phải là cãi nhau rồi không?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Không có."

Trên mặt y tỉnh bơ, nhưng tay nắm quạt thì hơi siết chặt.

Tề Thanh Thê nói: "À, không có thì tốt, ta cứ cảm thấy đồ đệ ngươi hôm nay là lạ, giống như kìm nén một luồng khí ấy."

Thẩm Thanh Thu cũng phát hiện.

Cho đến lúc trở lại trúc xá, trạng thái của Lạc Băng Hà vẫn cổ quái như thế.

Thẩm Thanh Thu vừa mới ngồi lên giường trúc, đột nhiên một tiếng vang thật lớn từ cửa truyền đến. Y lao ra ngoài bình phong, chỉ thấy Lạc Băng Hà ngã xuống đất, Minh Phàm cùng đám Ninh Anh Anh đứng một bên, trợn mắt há mồm.

Thẩm Thanh Thu đi đỡ Lạc Băng Hà, nói: "Thế nào?"

Lạc Băng Hà nói: "Không..." còn chưa nói hết, Minh Phàm đã hét lớn tiếng: "Sư tôn, Lạc Băng Hà hắn bị vấp bậc cửa ngã đó!"

Thẩm Thanh Thu: "..."

Lạc Băng Hà trợn mắt nhìn Minh Phàm , Minh Phàm sợ co rúm lại. Thẩm Thanh Thu vội nói: "Tất cả giải tán trở về, chuẩn bị ngày mai đi học sớm."

Đóng cửa trúc xá, Lạc Băng Hà yên lặng ngồi vào bên cạnh bàn. Thẩm Thanh Thu nhìn khối đỏ do bị té ngã ở trên trán hắn, thở dài, nói: "Mấy ngày nay, ngươi làm sao thế?"

Lạc Băng Hà vẫn yên lặng không nói lời nào.

Thẩm Thanh Thu nói: "Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng lộn xộn. Vi sư chườm nóng cho ngươi một lát."

Y xoay người đi đến chậu nước bên cạnh, vừa mới vắt cái khăn vải xong, sau lưng đã truyền đến một tiếng vang thật lớn nữa. Y sợ hãi quay đầu, chỉ thấy Lạc Băng Hà lại nằm trên đất nữa rồi.

Thẩm Thanh Thu mặt đầy mờ mịt, lo lắng hắn có phải choáng váng đầu óc đứng ngồi không vững được nữa rồi không, xông tới nói: "Ngươi thế này là..."

Ai ngờ, y vừa xông tới, Lạc Băng Hà đã bắt lấy tay y, nói: "Sư tôn, gả cho ta được không?"

Một cái khe nứt xuất hiện trên mặt Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà phát hiện vẻ mặt dị thường của y, vội vàng nói: "Sư tôn, nếu ngươi không muốn gả cho ta, ta gả cho ngươi cũng được!"

Nhìn Thẩm Thanh Thu không đáp lại, giọng Lạc Băng Hà cứng lại, lại hỏi một câu: "Sư tôn, người có nguyện ý không, cùng ta..."

Cục xương ở cổ họng hắn run càng ngày càng kịch liệt, giọng theo đó cũng run rẩy, nói: "Cùng ta... thành thân?"

Thẩm Thanh Thu vẫn không nói gì, mà ánh lửa trong mắt hắn cũng tắt từng điểm từng điểm một.

Một lúc lâu sau, hắn nói, giọng khàn khàn: "Sư tôn nếu không nguyện, ta... ta..."

Thẩm Thanh Thu nói: "Chậm đã."

"Ngươi..." y nghẹn nửa ngày, nói: "Cho nên ngươi, mấy ngày qua, biểu hiện kỳ quái như thế, là bởi vì, muốn nói cái này với ta sao?"

Lạc Băng Hà chăm chú nhìn y, cẩn thận gật đầu hai cái.

Thẩm Thanh Thu luôn cảm thấy câu tiếp theo này, không quá dễ dàng nói ra khỏi miệng: "Ngươi thế này coi như là... cầu... cầu?"

Lạc Băng Hà chủ động nói giúp y: "Đồ nhi đang hướng sư tôn, cầu hôn."

Thẩm Thanh Thu: "..."

Y ngồi xuống bên cạnh bàn, đem mặt vùi vào tay phải, không biết nên nói cái gì, làm cái gì.

Theo lý, y cảm thấy hoang đường, tuy nói quan hệ với Lạc Băng Hà cũng đã lâu bền như thế rồi, nhưng y chưa từng nghĩ tới Lạc Băng Hà sẽ thật sự hướng y... nói thế nào nhỉ, cầu hôn.

Trời ạ, cầu hôn, cái từ này dùng ở trên người y, một người nam thanh niên thế này, thật là quá đáng sợ!

Hơn nữa, vì nói mấy câu này, không biết đã tự luyện tập nói bao lần, khẩn trương đến nỗi thái độ khác thường, biểu hiện cổ quái, ngay cả lời cũng không nói được, bước vào cửa còn vấp bậc cửa ngã trật chân, nói cũng đập đầu bộp bộp.

Nhưng y lại hoàn toàn không muốn phun tào, không nghĩ tới miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật đến không ngờ, Thẩm Thanh Thu hoảng sợ phát hiện, đáng sợ nhất là, y, thế mà lại, có chút, cao hứng.

Lạc Băng Hà rõ ràng còn khẩn trương, cục xương ở cổ họng trượt lên xuống một chút, Thẩm Thanh Thu bỏ mặt ra khỏi tay, giống như muốn nói chuyện, hắn liền vội vàng: "Sư tôn, nếu người không muốn, thì cũng không cần trả lời ta vấn đề này đâu! Người, người không trả lời ta, ta cũng biết là ý gì, người ngàn vạn lần đừng nên nói ra, không sao đâu, nếu là ngại phiền toái thì không cần để ý đến ta là được rồi, người cứ xem như ta nói đùa, không sao...."

"Bộp" một tiếng, Thẩm Thanh Thu giận đến nỗi hất tay dùng quạt đánh lên đầu hắn một cái, nói: "Không sao cái rắm!"

Lạc Băng Hà bị gõ trên đầu một cái, sờ đầu, trừng mắt nhìn, rõ ràng không hiểu tại sao mình lại bị dánh, Thẩm Thanh Thu bị vẻ mặt vô tội của hắn làm giận quá chừng.

Y mới rồi còn ở trong tối lén vui mừng muốn quẹo người, kết quả, một khắc sau tiểu tử này đã nói: "Không sao, không cần trả lời ta, người coi như ta nói đùa!"

Thẩm Thanh Thu bởi vì câu nói sau cùng đó, thốt lên giận dữ, hất tay, lại một quạt nữa rơi xuống: "Loại chuyện này cũng đem ra đùa giỡn được?!"

Lạc Băng Hà ngoan ngoãn chịu đánh, tủi thân oan ức nói: "Ta sai rồi..."

Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi đương nhiên sai rồi! Thua thiệt vừa rồi vi sư suýt chút nữa còn muốn đáp ứng ngươi!"

"Ta..." Lạc Băng Hà đang muốn nhận sai, đột nhiên sửng sốt, cẩn thận nói; "Sư tôn, người nói gì?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Không nói gì cả."

Lạc Băng Hà nóng nảy: "Sư tôn!"

Thẩm Thanh Thu thở dài, không lên tiếng, giơ tay tỏ ý Lạc Băng Hà đi tới.

Lạc Băng Hà quả nhiên đi qua, thấy Thẩm Thanh Thu ra hiệu cho hắn, Lạc Băng Hà cực kỳ quen thuộc động tác tay chân của y, không cần dùng lời nói cũng hiểu được ý y, ngoan ngoãn rót một ly rượu, sau đó, Thẩm Thanh Thu cầm bầu rượu, cũng rót cho mình một ly, để Lạc Băng Hà cầm lên ly của y.

Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn, đây là..."

Thẩm Thanh Thu cầm lên ly hắn rót cho y, vòng qua cánh tay Lạc Băng Hà.

Trong phút chốc, khuôn mặt tuấn mỹ của Lạc Băng Hà bỗng bung ra sức sống và hào quang vĩ đại.

Tay cầm ly của hắn run lẩy bẩy gần như cầm không chắc ly rượu, cánh tay run đến dọa người Thẩm Thanh Thu cùng hắn giao tay, dường như cũng bị hắn lây run, rượu trong ly trên tay cũng sắp rớt xuống ngực.

Lạc Băng Hà nói: "Ta, ta, ta cho là... ta cho là..."

Thẩm Thanh Thu mặt không thay đổi nói: "Ngươi cho là nhất định sẽ bị cự tuyệt có đúng không."

Lạc Băng Hà: "..."

Thẩm Thanh Thu nói: "Cho nên mới nói không muốn nghe câu trả lời. Bởi vì ngươi cảm thấy nhất định sẽ bị cự tuyệt."

Lạc Băng Hà nói: "... ta quá nóng lòng."

Hắn nhìn thẳng mắt Thẩm Thanh Thu, nói: "Sư tôn, ngày đó không phải người hỏi ta trước kia thật sự chưa từng nghĩ qua loại chuyện đó đúng không? Ta là thật sự chưa từng nghĩ."

Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi có thể nghĩ mà."

Nghĩ một chút thì sao, nghĩ một chút còn có thể phạm tội sao, lại nói, nhỡ đâu nghĩ một chút lại có thể thành hiện thực ấy!

Lạc Băng Hà nói: "Bởi vì khi còn bé, ta cảm thấy thứ người như ta sẽ không có người thích, cho nên chưa từng nghĩ có ai sẽ nguyện ý muốn ta."

Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi, cái này cần phải đổi hướng nghĩ đi..."

"Sau đó," Lạc Băng Hà nói: "Có sư tôn. Rõ ràng sư tôn người đã ở bên cạnh ta, nhưng ta vẫn là, luôn không khống chế được sẽ sốt ruột. Cảm thấy người lúc nào cũng có thể sẽ rời ta đi. Ta không biết nên làm thế nào, ta muốn trở nên mạnh hơn, muốn trở nên tốt hơn, nhưng ta vẫn cảm thấy không đủ. Vẫn là... khó mà tự kiềm chế được cảm thấy sợ."

Thẩm Thanh Thu cũng nhìn mắt hắn, lúc sau, xoa xoa đầu hắn, thở dài nói: "Băng Hà, ngươi đó."

Lạc Băng Hà nói: "Ta cũng không biết nên làm thế nào."

Thẩm Thanh Thu nói: "Vậy thì cứ làm theo như ngươi muốn đi."

Hai giờ sau, hai người ngồi đối diện trên giường, sột sột soạt soạt cởi đồ nhau. :)))

Chấp niệm của Lạc Băng Hà quả thật khá sâu, không biết từ nơi nào mà lập tức mò ra được hai bộ y phục tân lang, mềm mại rồi cứng rắn đủ kiểu, muốn Thẩm Thanh Thu mặc cùng hắn, bái đường, uống rượu giao bôi, động phòng, toàn bộ làm hết. Thẩm Thanh Thu nghĩ trong đầu, mặc đồ cưới xong lát lại cởi ra thôi, trong lòng buồn cười, nhưng cũng tùy hắn làm.

Y thực sự không nghĩ tới, Lạc Băng Hà lại là cái loại hình kiểu truyền thống đó, một mực mong đợi muốn thành thân, thật sự là khiến y vừa buồn cười lại vừa thương yêu trong lòng, không tự chủ được cũng nghiêm túc hẳn lên.

Lạc Băng Hà nhìn quần áo đỏ mới mặc một nửa, rồi nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu không rời. Thẩm Thanh Thu nói: "Lạc Băng Hà? Sao thế?"

Lạc Băng Hà nghiêm túc nói: "Sư tôn, người mặc đồ đỏ thật là đẹp mắt."

Da Thẩm Thanh Thu trắng nõn, mặc đồ cưới xong, trên mặt chiếu lên ba phần ánh đỏ của áo, nhìn so với ngày thường thì thêm mấy phần sắc màu chói mắt, ánh mắt Lạc Băng Hà nhìn y cũng si mê hơn so với ngày thường, Thẩm Thanh Thu hơi sững sờ, ho khan một cái, tuy rằng Lạc Băng Hà nói chuyện vẫn luôn như thế, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Y dè dặt nói: "Ngươi mặc đồ đỏ cũng rất... đẹp mắt."

Đâu chỉ có đẹp mắt, y không tin có cô nương nào nhìn tân lang tuấn mỹ thế này mà còn có thể không gào khóc muốn gả cho hắn."

Y còn định khen thêm đôi câu nữa nhưng đã thấy Lạc Băng Hà bưng ra một tấm vải lụa trắng như tuyết, thành kính trải lên giường.

"..." Lòng Thẩm Thanh Thu bỗng dâng lên một dự cảm không lành, nói: "Ngươi đang làm gì?"

Lạc Băng Hà thẹn thùng: "Đồ nhi nghe nói, phu thê mới cưới, đêm động phòng đều có quy củ này..."

Không đợi hắn nói xong, da gà cả người Thẩm Thanh Thu đã nổi hết cả lên.

Cái quy củ tập tục gì khác cũng chẳng sao, nhưng mà cái quy củ này mà dùng trên người y, thật sự là vô cùng quỷ dị!!!!!!

Lạc Băng Hà vội vàng nói: "Sư tôn, đồ nhi thề sẽ không để người chảy máu thật đâu!" Hắn đỏ mặt nói: "Ta chỉ là muốn tận lực giống như vợ chồng chân chính, mỗi bước đều làm đúng nghi thức..."

Thẩm Thanh Thu xấu hổ nói: "Loại lễ nghi phiền phức này thì quên nó đi." Hắn vừa muốn đem tấm vải trắng nào đó rút đi thì thấy ánh mắt Lạc Băng Hà đã lã chã muốn khóc.

Y không chịu nổi nhất chính là Lạc Băng Hà dùng cái ánh mắt này nhìn y, cái tay dù thế nào đi chăng nữa cũng không hạ được. Một lúc lâu, bất đắc dĩ nặn ra mấy chữ: "Có thể theo ý ngươi nói, nhưng ngươi dù có trải thì cũng chẳng có ích gì..."

Lạc Băng Hà tủi thân nói: "Nhưng mà ít đi một món đồ quan trọng, một bước quan trọng, sao mà coi là động phòng được?"

"..." Thẩm Thanh Thu nói: "Được được được, ngươi nếu nhất định muốn phải thế, vậy cứ trải đi."

Lạc Băng Hà lập tức ôm y, đem đầu vùi ở hõm vai y, nhẹ nói: "Sư tôn, người đối với đồ nhi thật tốt."

Thẩm Thanh Thu cưỡng ép mình ổn định: "Bình thường thôi..."

Vừa nói, y liền cảm thấy cánh tay ôm y đang đưa không đúng chỗ.

Lạc Băng Hà hai ba nhát đã đem quần áo Thẩm Thanh Thu lột từ trên xuống dưới không mảnh vải che thân, chỉ còn lại đúng một đôi tất trắng như tuyết.

Tuy nói, sư đồ bọn họ đã làm nhau vô số lần rồi, nhưng đối với người như Thẩm Thanh Thu mà nói, làm bao nhiêu lần thì vẫn có chút mặt mũi không thể chịu được. Nhìn thân thể Lạc Băng Hà đang đè lên, Thẩm Thanh Thu khẩn trương một trận nho nhỏ, đưa tay che hai mắt, cảm giác có một đôi tay xoa xoa da thịt bên đùi trong của y, định tách hai chân y ra. Bắt đầu thì còn kháng cự chút chút, chốc lát, vẫn là thuận theo tách ra.

Một ngón tay đưa đến bên mép hắn, Lạc Băng Hà ôn nhu nói: "Sư tôn..."

Thẩm Thanh Thu hơi há miệng, ngậm ngón tay của Lạc Băng Hà đưa vào trong miệng mình, tỉ mỉ liếm. Bởi vì hai mắt vẫn nhắm, ngón tay thon dài ở trong khoang miệng ấm áp lục lọi làm cho chiếc lưỡi mềm kia càng thêm tươi sáng. Một tay không đủ, chỉ chốc lát sau, ngón thứ hai nhét vào. Nhìn bộ dạng Thẩm Thanh Thu cố gắng đem chúng ngậm sâu hơn, liếm càng ướt át hơn, ánh mắt Lạc Băng Hà sáng lấp lánh, rút ngón tay ra, đi tìm kiếm phía dưới người Thẩm Thanh Thu.

Một phen chăm sóc, miệng huyệt sâu trong thung lũng giữa hai chân Thẩm Thanh Thu dần trở nên đầm đìa nước, nhìn mềm mại cực kỳ. Lạc Băng Hà đè lên người y, dè dặt không đè ép y quá mức. Thẩm Thanh Thu cảm thấy có một vật cứng tròn nóng để ở chỗ bí ẩn dưới người, miệng huyệt ngậm đã được gần nửa cái đầu của thứ dữ tợn kia, còn có thể cảm nhận được mạch đập nhảy lên thình thịch rất có lực từ thứ đó.

Lạc Băng Hà trầm giọng nói; "Sư tôn... ta muốn tiến vào..."

Thẩm Thanh Thu từ đầu đến cuối vẫn nhắm hai mắt, khẽ gật đầu, hai tay Lạc Băng Hà giữ eo y, đưa người về phía trước.

Trong phúc chốc, Thẩm Thanh Thu không nhịn được, phát ra một tiếng rên đau khó nhịn từ trong cổ họng, giơ tay bắt lấy cánh tay đang giữ bên hông hắn.

May là y đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net