Chương 10.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Công Tôn Vân năm hai mươi bảy tuổi, bị yêu nữ Bạch Minh giáo giam lỏng, nhốt trên Thiên Bích nhai ba ngày ba đêm, làm chuyện hoàn toàn không có đạo đức, mọi người không có cách nào cứu. Sau đó, Nhàn Vân công tử vốn bản tính đức độ đã chịu gánh vác trách nhiệm, thoái ẩn giang hồ, khiến người giang hồ ai nấy đều đau xót."

Vân gia trang sử ký – Ngũ công tử.

Quả nhiên, làm người tốt nhất chỉ nên tin vào chính mình, tuyệt không thể tùy tiện tin bừa bãi người khác, người nhà gì chứ, đều là gạt người!

Kết thúc.

***

"Công Tôn Vân, không cầu mỹ nhân, chỉ mong gặp người có thể khiến mình động lòng, năm hai mươi tuổi, ban đêm xông vào Thiên Bích nhai, tình cờ gặp gỡ Hoàng Phủ Vân của Bạch Minh giáo, lúc ấy vừa tròn mười bốn cái xuân xanh, tâm tư linh mẫn, không giống nữ nhân Trung nguyên, dung mạo không rõ, nhưng Công Tôn Vân đã có cảm tình. Năm hai mươi sáu tuổi, tái ngộ nữ tử ngày xưa, mừng không thể tự kềm chế được, tình ý phát sinh, khó có thể tự kềm chế, nhưng nàng như một cơn gió thổi qua trong chớp mắt, nếu nắm giữ không xong, tất sẽ tiếc nuối cả đời.

Trên Thiên Bích nhai, ba ngày ba đêm, Giang Vô Ba không thể kềm chế, tự chui đầu vô lưới, Công Tôn Vân hân hoan hớn hở nhưng vẫn ra vẻ ung dung bình thản. Trên sông không có sóng, tâm như chỉ thủy, cự tuyệt không để ai vào lòng, một khi không kềm chế được, bắt đầu từ tâm mà ra, giờ phút này mới có thể được thấy nàng hoàn toàn thật tình, há có thể không vui?

Thật mong chờ cơn gió này mãi mãi quấn quýt bên cạnh áng mây, tình yêu nam nữ, tình cảm phu thê, suốt cả đời cả kiếp."

Tình sử Công Tôn Vân – Công Tôn Vân.

***

Nàng ho khan một tiếng, chậm rãi khép trang sách lại, ánh mắt dao động không ngừng. Trong phòng, Tân lang Lạc thần lấy lại tập sách, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.

"Cái này... hình như là viết cho người trong nhà xem."

Khóe môi nàng khẽ cong lên.

"Chỉ viết cho thê tử Công Tôn Vân xem."

"Cái này... hình như hơi bị ngắn."

Rất ngắn, bỏ qua một số chi tiết, làm người ta hơi tiếc nuối.

"Mỗi năm vào ngày này, tự nhiên sẽ tăng thêm một trang."

Đây không phải là nói rõ, hàng năm đều làm phu thê mãi cho đến già sao? Nếu nàng muốn xem, phải vĩnh viễn quấn quýt bên cạnh áng mây này. Nàng mặt mày nóng bừng, cảm giác dỗi mà không nói nên lời thật khó chịu, vì thế nàng lăng không bắn ra một luồng lực đạo tắt đi ánh nến.

Dù sao nàng cũng đã thua rồi, nhẫn công của nàng không bằng hắn.

Hắn bẩm sinh da trắng, hơn nữa bộ mặt lạnh lùng, chỉ cần không cười sẽ thập phần hữu lễ khách khí, tuyệt đối nhìn không ra là đang lúng túng. Còn nàng, hắn chỉ cần thổ lộ một chút tình ý, đã đủ khiến nàng đỏ mặt mà không che đậy gì được, chẳng lẽ là lúc xưa nàng không có loại kinh nghiệm này, cho nên nhất thời chậm thích ứng?

Nàng thở dài:

"Lên giường nghỉ ngơi đi."

Tân lang buông màn xuống, cùng nàng chung giường.

"Nhàn Vân, chàng... từng mê luyến qua ai khác chưa?"

Trong bóng đêm, nàng hỏi.

"Chưa từng."

Nàng nháy mắt mấy cái.

"Trước kia tâm như chỉ thủy?"

"... Có thể nói như vậy."

Nói như vậy, hai người cũng xem như giống nhau? Nàng trầm ngâm nửa ngày, cảm thấy được người nào đó ôm vào lòng thật ấm áp.

"Chuyện đó..."

"Hử?"

Hắn vô cùng thân thiết mút vành tai của nàng, tựa hồ không biết nàng muốn nói cái gì. Nàng ho khan, giọng khàn khàn nói:

"Nhàn Vân, ta...ta..."

Nam nhân ôm nàng không hề ngừng lại động tác, nhưng thân hình khẽ căng cứng.

"Ta..."

Nàng thử vài lần, cuối cùng gác lại, nói:

"Quên đi, đợi ngày này sang năm nói sau."

Một tiếng thở dài nhẹ vang lên, nàng làm bộ như không nghe thấy. Lập tức, thân hình nam nhân phủ lên.

"... Nhàn Vân?"

"Hử?"

Thanh âm kia lại có chút mong đợi.

"... Ta..."

Nàng kề sát vào lỗ tai của hắn, rốt cuộc nói ra lời không quen nói, sau đó dưới sự bất ngờ không kịp phòng bị của hắn, trở mình ngồi trên người của hắn.

"Sang năm...ta nói lại một lần nữa, khi đó sẽ không nói thầm vào tai, nếu sang năm vẫn nói không nên lời, ta sẽ cùng chàng tiếp tục dây dưa, cuối cùng cũng sẽ nói ra."

Đêm nay là đêm tân hôn, dù không ai nói ra nhưng cũng phải biết là nàng sẽ làm chuyện không có đạo đức đối với hắn chứ, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net