Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người có lúc trượt chân, ngựa có lúc hỏng vó, nàng thực không ham hứng gió lúc sáng tinh mơ, trốn ở chỗ này ngủ bù.

"Nhàn Vân, tháng sau là đại thọ của cha ta, ngươi có đến không?"

"Đại thọ sáu mươi của Đặng tiền bối, Nhàn Vân nhất định sẽ đến chúc mừng. Cho dù Nhàn Vân không thể đi, Vân gia trang cũng sẽ phái công tử khác đi, xin Hải Đường cô nương cứ yên tâm."

Thanh âm vô cùng khách khí, nghe ra có vẻ vô tình. Vương Vân vốn ngồi trên hành lang hứng gió, có tàng cây cổ thụ che khuất thân hình của nàng, nhưng lại không thể ngăn cản thanh âm của hai người đang đối thoại phía trước.

Hải Đường, Hải Đường? Nàng nhớ lại, sáng nay Hạ Dung Hoa đến tìm Hà Tai, cố ý nói trước mặt nàng, Giang hồ đệ nhất mỹ nhân đang ở ngay tại Thiên Hạ trang này, vốn tên là Đặng Hải Đường, danh tự là Hải Đường tiên tử.

Lúc ấy bởi vì nghe đến danh hiệu tiên tử mà vẻ mặt nàng có chút sượng sùng vì ráng nín cười, lại bị Hạ Dung Hoa hiểu lầm là nàng tự ti. Nàng sờ sờ mặt, tuy rằng trang điểm đậm như vầy vốn không lộ rõ gương mặt thật của nàng, nhưng nàng thầm nhủ, diện mạo nàng lúc này cũng có thể xem là yêu mị động lòng người. Hạ Dung Hoa lại coi thường nàng như vậy, chẳng lẽ Giang hồ đệ nhất mỹ nhân quả thật giống tiên tử?

Tâm lý hám mộ hư vinh của nữ tử khiến nàng hơi tò mò. Trong viện một nam một nữ, nam tuy đứng nghịch chiều, nhưng chiếc áo trường bào bằng gấm màu nguyệt bạch quen thuộc làm nàng dễ dàng nhận ra đó chính là vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại kia. Lúc này tiên nhân tuy rằng dung mạo chỉ được coi như thuộc hàng thượng đẳng mà thôi, nhưng hình dáng tao nhã, phong thái thoát tục bẩm sinh, chỉ nhìn bóng dáng sau lưng cũng đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi.

Mà nữ... Vương Vân trừng mắt nhìn, quả thật là một tuyệt phẩm mỹ nhân hiếm có trên đời, chỉ là... Nàng thầm nghĩ, còn chưa đạt đến tiêu chuẩn tiên tử.

Quả nhiên, giang hồ lại quá khoa trương phóng đại, từ khi tận mục sở thị vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại khiến nàng vỡ mộng, giờ thấy Hải Đường tiên tử thật khiến nàng xúc động đến mức rơi lệ.

Sùng bái con người đến mức thần tiên hóa như thế vui lắm sao? Nếu nàng nhỏ lại mười tuổi, nhất định sẽ sáng dạ mà cam chịu trở thành nữ ma đầu.

Nàng lẳng lặng dựa vào cột trụ hành lang, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mới vừa rồi chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã phát hiện hai người này đối với nhau thật xa cách, nhìn xa tưởng chừng như họ cách nhau hai dãy núi, đến gần mới thấy khoảng cách giữa hai người là vô tận. Mà người tạo khoảng cách này, chính là vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại kia.

"Nhàn Vân... Năm nay ngươi cũng hai mươi sáu tuổi rồi... Chẳng lẽ không... không nghĩ đến..."

"Đặng cô nương."

Thanh âm vẫn giữ lễ như trước.

"Không phải là ta không muốn thành thân, mà là tại Trung nguyên này, ta đã gặp qua rất nhiều cô nương, nhưng không một ai là đối tượng khiến ta muốn thành thân cả."

Nói một cách khác, vị Giang hồ đệ nhất mỹ nhân này cũng không chiếm được lòng của hắn. Lời lẽ vô cùng là rõ ràng dễ hiểu, Vương Vân mơ hồ nhận ra sự không kiên nhẫn ẩn chứa bên trong giọng nói khách khí của hắn.

"Ngay cả ta... ta..."

"Mỹ nhân phối anh hùng."

Lần này, hắn nói càng đơn giản càng dễ hiểu hơn:

"Nhưng Nhàn Vân không phải là anh hùng."

"Nhàn Vân, ngươi nói Trung nguyên không có người nào khiến ngươi động lòng, chẳng lẽ lời đồn đãi bên ngoài là thật sao? Ngươi thực thích Xa Diễm của Bạch Minh giáo? Từ trước đến nay ngươi tiếc rẻ từng nụ cười, thế mà lại nở nụ cười đối với Xa Diễm..."

Vương Vân thiếu chút nữa té lăn xuống đất. Tiên nhân cửu trọng thiên ngoại thích Xa Diễm háo chuộng nam sắc?

Thật sự là...tuyệt phối! Tuyệt phối!

Những lời nói sau đó, Vương Vân cũng không có hao tâm tốn sức nghe tiếp, thầm nghĩ làm sao để thoát thân ra khỏi chỗ này. Nàng có thể bảo trụ được cái mạng nhỏ của mình, toàn bộ là từ trước đến nay nàng vô cùng cẩn thận, mà yếu tố tiên quyết của tính cẩn thận đó là không bao giờ nghe lén.

Không nghe lén, tất nhiên sẽ không liên quan đến người khác, không bị hãm thân vào vòng xoáy. Hiện tại nàng có thể đi đâu? Bay qua ngọn cây, hay trực tiếp nhảy ra sân viện?

Nàng chỉ đơn giản mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, mắt điếc tai ngơ. Dần dần, tuy vẫn còn âm thanh đối thoại, nhưng nàng không hao tâm tốn sức nghe nữa, hai mắt khép nhẹ, cưỡng chế không được cơn uể oải toàn thân, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Khi còn nhỏ nàng sợ có một ngày bị Giáo chủ đùa giỡn quá tay mà hạ độc chết nàng, cho nên mỗi ngày đều ăn một lượng nhỏ độc dược, nhưng cuối cùng không chịu nổi đau đớn, đành bỏ ý định rèn luyện cho cơ thể thích ứng với độc dược này đi.

Nàng cẩn thận mấy cũng có sai sót, mà sai sót này là do nàng tự tìm. Nàng vốn lười biếng nghĩ, chỉ cần có Hà Tai ở bên cạnh nàng, vạn độc cũng không thể đến gần được thân thể của nàng, nào ngờ người hạ độc lần này cũng là người thân cận nhất của nàng.

Không biết từ khi nào thanh âm đối thoại đã không còn nữa, dường như người ta đã bỏ đi hết rồi, lý ra nàng nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao bản tính cảnh giác khiến nàng chợt mở bừng mắt ra.

Bên cạnh nàng có người!

"Vương cô nương, ngươi đã tỉnh rồi!"

Thanh âm không nhanh không chậm, khách khách khí khí. Cũng may nàng đã luyện được công phu mặt lạnh như băng, đứng trước Thái sơn cũng không hề đổi sắc, nàng thần sắc bất động, chỉ thầm thở sâu, nhìn người đang tựa vào thân cây kế bên, gương mặt bị bóng râm che khuất hết phân nửa: Công Tôn Vân.

"... Thì ra là Nhàn Vân công tử."

Nàng nhẹ giọng nói. Hắn phong thái như thanh phong lãng nguyệt, khí chất vượt cả tướng mạo, đôi mắt sáng quắc phi phàm, chỉ là đôi đồng tử sâu không đáy, không hề tỏ ra vẻ thần bí. Một người như vậy, nhan sắc chỉ xem như thường thường bậc trung giữa đám mỹ nam thượng đẳng mà thôi, sao lại có thể nói là xuân sắc khôn cùng mê hoặc tất cả mọi người được? Hải Đường tiên tử kia và Xa Diễm rốt cuộc chấm hắn ở điểm nào cơ chứ?

Là vì hắn văn võ song toàn? Hay là vì địa vị của hắn?

Nàng làm bộ không biết gì, cố ý che miệng lại ngáp, mơ hồ hỏi:

"Mới vừa rồi ta ngủ sao?"

"Ngủ được một lúc, có lẽ là từ lúc ta cự tuyệt Đặng cô nương."

Người này công phu thật lợi hại, ngay cả hô hấp của nàng biến đổi như thế nào hắn cũng đều nghe được rõ ràng. Nàng và hắn nhìn nhau trong chốc lát, chậm rãi nói:

"Nhàn Vân công tử, vừa rồi không phải ta cố ý nghe lén."

Phải nói rõ ràng một chút, tránh khỏi bị hắn ghi hận trong lòng. Hắn liếc nàng, hừ một tiếng không dễ nghe thấy, lơ đãng nói:

"Ta biết Vương cô nương không có ý nghe lén, nếu không cũng sẽ không ngủ nửa chừng. Ngươi đưa tay đây, để ta bắt mạch cho ngươi!"

Thấy nàng có chút sửng sốt, khóe môi hắn cong lên, nửa đùa nửa thật, nói:

"Tuy Ngũ đệ nhà ta Công Tôn Chỉ mới là người sở trường về y thuật, nhưng vì là người luyện võ, ta cũng biết ít nhiều."

Nàng nghĩ nghĩ. Dù sao người này cũng sẽ không chế ngự mạch môn của nàng mà ép nàng vào chỗ chết, liền rộng rãi vươn tay phải ra.

"Tay trái không tiện sao?"

Nàng mặt không đổi sắc.

"Tay trái ta có đeo vòng Thiên Ô, sợ Nhàn Vân công tử nhìn thấy trong lòng không vui."

Hắn không trả lời, tay chạm nhẹ lên mạch môn tay phải của nàng, miệng nói:

"Nữ Thiên Ô đeo vòng, xưa nay đều đeo mỗi tay một chiếc, vì sao Vương cô nương chỉ đeo một chiếc trên tay trái thôi?"

"Aiz, đây là do Hoàng Phủ hộ pháp đã hạ lệnh, muốn ta đeo một cái hay mười cái, ta cũng đều chỉ biết nhận mệnh thôi, nào dám hỏi vì sao?"

"Sáng nay là ai đã đưa thuốc cho ngươi?"

Hắn lại hỏi.

"Hà Tai tự tay sắc thuốc, Nhàn Vân công tử không cần lo có người hạ độc hại ta."

Nàng cười nói. Nàng tự nhận bản thân mình vô cùng kiên nhẫn, nhưng có phải vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại này bắt mạch hơi bị lâu hay không?

Rốt cuộc hắn cũng buông tay ra, nói:

"Sức khỏe Vương cô nương không có gì đáng ngại, ta nhớ rõ Ngũ đệ đã kê năm thang thuốc, ba thang để trị độc, hai thang để dưỡng thân, tính đến giờ hẳn Vương cô nương còn hai thang thuốc nữa."

Nàng có chút kinh ngạc, ngay cả Công Tôn Chỉ kê thuốc gì hắn cũng biết rõ ràng như vậy, không phải nàng chỉ là một Thiên Ô thôi sao? Vì sao hắn lại nhọc lòng để ý như thế?

Nói vậy, ngày hôm qua người đầu tiên phát hiện nàng trúng độc, chính là Công Tôn Vân. Nếu không chú ý đến nàng, tất ngàn lần vạn lần không thể nào là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của nàng.

Nàng suy nghĩ, thật sự không biết nàng có điểm nào khiến hắn chú ý. Nàng ngắm nhìn hắn thong thả lấy ra khăn lau tay. Khăn tay của hắn trắng noãn không chút tì vết nào, không có thêu hoa văn, chữ nghĩa gì cả, thì ra hắn là thiên tiên có chứng bệnh sạch sẽ!

Làn da nàng vốn màu bánh mật, cũng không tính là dơ bẩn, có cần ghét bỏ như vậy hay không?

"Vương cô nương, ngươi nhìn chằm chằm khăn tay của ta... Ngươi cũng cần dùng sao?"

Khuôn mặt tuấn tú thanh nhã có chút ngạc nhiên.

"Không cần, không cần, ta cũng có, không cần đâu!"

Nàng lấy ra chiếc khăn tay sắc thái rực rỡ của mình. Nàng mỗi năm đều đổi một chiếc khăn tay khác nhau, năm trước là khăn thêu uyên ương, năm nay là khăn thêu cúc, mỗi năm mỗi khác. Nàng để ý thấy Công Tôn Vân nhìn chằm chằm vào khăn tay của mình. Có gì bất thường sao?

Nhất thời, nàng bừng tỉnh đại ngộ. Vừa rồi Đặng Hải Đường nói chuyện với Công Tôn Vân, khách khí hữu lễ mà xa cách, hắn luôn tự xưng là "Nhàn Vân", nhưng lúc này Công Tôn Vân lại trực tiếp xưng "ta" mà nói chuyện với nàng.

Bất thường như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, hơn nữa chuyện bất thường này là nhằm vào nàng. Trong lòng nàng tính cảnh giác trỗi lên mãnh liệt, lập tức nhảy xuống hành lang, cười nhún nhường nói:

"Nhàn Vân công tử, đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết được, ngươi và Ngũ công tử có ân săn sóc tiểu nữ, tiểu nữ sẽ ghi lòng tạc dạ, sau này trở lại Bạch Minh giáo, tuyệt đối không dám quên."

"Không được chủ nhân cho phép, Thiên Ô không thể tự tiện rời khỏi Bạch Minh giáo. Vương cô nương, ngươi thật sự còn có thể trở về hay sao?"

Công Tôn Vân hỏi. Nàng nháy mắt mấy cái, cười nói:

"Ai nói ta không được chủ nhân cho phép? Đương nhiên là Hoàng Phủ hộ pháp đồng ý, ta mới có thể ra ngoài!"

Đa lễ người ta sẽ không trách, đây đúng là thiên tính của người Trung nguyên, vì thế nàng lại khách khí thở dài. Nàng mới bước ra khỏi bóng cây, lại nghe hắn gọi:

"Vương cô nương."

Nàng mím mím môi, cười quay lại. Hắn chậm rãi bước ra khỏi bóng cây, tà áo bào màu nguyệt bạch đón gió phất phơ như mây bay, trong khoảnh khắc nhìn lịch sự tao nhã khôn cùng.

Nàng nhất thời sửng sốt, trong đầu chợt hiện ra một câu thơ:

'Kỳ hình dã, phiên nhược yên hồng, uyển nhược du long.

Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng.'

Đây là trích đoạn trong bài thơ Lạc Thần phú mà nàng hay đọc lúc nhàn rỗi khi còn nhỏ. Lúc ấy nàng tưởng, tiên nữ như thế chắc chỉ có mỹ nhân vùng Trung nguyên mới có, cho nên vừa rồi nàng đặc biệt chú ý đến Giang hồ đệ nhất đại mỹ nhân Đặng Hải Đường.

Đáng tiếc, đẹp thì có đẹp thật, nhưng vẻ đẹp của nàng ta không giống như cảm nhận của nàng về mỹ nhân trong bài Lạc thần, thật không ngờ lại có thể trông thấy trên người hắn. Nếu để Hà Tai biết, chắc chắn hắn sẽ cười nàng dùng sai từ. Lạc thần mà, sao có thể sử dụng trên thân một nam tử được?

"Vương cô nương?"

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh bình minh chói lòa trên cao, lại ra sức nháy mắt mấy cái, hiện giờ người đứng trước mặt nàng chính là Công Tôn Vân. Nàng đắn đo suy nghĩ, chắc có lẽ nàng trúng độc vừa khỏi, ánh mặt trời lại chói chang, nên nhất thời hoa mắt nhìn lầm, nếu không, Lạc thần mà là nam nhân, vậy tiểu nữ nhân như nàng làm gì còn chỗ đứng?

Nàng cười nói:

"Nhàn Vân công tử, còn chuyện gì muốn tìm tiểu nữ tử sao?"

Hắn lấy ra một cái hộp gấm nhỏ trong lòng, nói:

"Vương cô nương đã đoán ra người hạ độc là ai chưa?"

"Tiểu nữ tử ngu muội, trong lòng chỉ nghĩ rằng Giang hồ hào kiệt đều là người chính phái, thật không ngờ lại có người ngấm ngầm hạ độc thủ như vậy, hiềm khích như thế... Aiz, tiểu nữ tử đang ở trên đất Trung nguyên, vẫn không nên truy cứu thì tốt hơn."

Nàng cố ý đem hết tội lỗi đổ lên đầu phe chính đạo của Trung nguyên, phủi tay sạch sẽ. Hắn cũng lơ đãng nói theo nàng:

"Nếu đã như vậy, phải chú ý mà cẩn thận hơn. Đây là Thiên Thanh đan, có thể giải được một nghìn chất độc, Vương cô nương cứ giữ bên người, sau này tất có chỗ dùng đến."

Nàng thầm ngạc nhiên trong lòng, cũng không giơ tay ra tiếp nhận. Người Trung nguyên chẳng những đa lễ, mà còn thích tặng lễ vật nữa sao?

Nàng suy tư một lát, rồi cười nói:

"Đa tạ công tử, nhưng ta không cần trân dược quý giá như vậy......"

"Nếu ngươi bất hạnh lại trúng độc nữa, tuy người hạ độc vô ý, nhưng không tránh khỏi chất độc sẽ làm tổn hại đến thân thể. Hễ ngươi có dấu hiệu bị trúng độc, lập tức nuốt vào viên thuốc này, cho dù không thể giải độc cũng có thể bảo vệ lục phủ ngũ tạng của ngươi trước, cơ thể sẽ không bị độc tố tổn thương."

Ám chỉ của hắn, nàng tất nhiên nghe hiểu được. Ý hắn là, người hạ độc ở ngay tại bên người nàng. Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao Đệ nhất mỹ nhân chung tình với hắn, người này, căn bản là rất quan tâm đến những người bên cạnh. Có những người hễ có chút địa vị trên giang hồ là sẽ xem giang hồ như nhà của hắn, còn hắn sẽ là chủ nhà. Một gia trưởng mắc bệnh sạch sẽ!

Hộp gấm vẫn đang chờ nàng nhận, nàng chần chờ một lát, cười nói:

"Tâm ý của Nhàn Vân công tử, tiểu nữ xin đón nhận. Nếu ngày sau công tử có việc gì, xin cứ lên tiếng."

Một gia trưởng vĩ đại như vậy thì làm gì cần một Thiên Ô bé nhỏ như nàng giúp chứ? Còn nữa, nàng cũng sắp tuyệt tích giang hồ, rất khó mà tìm được nàng. Nàng giương hai tay ra lấy, lại không ngờ hắn dùng ba phần nội lực lấy tay đè lại hộp gấm.

Trong lòng nàng biết có chuyện khác thường, nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn hắn. Một lát sau, hắn mở miệng:

"Thật ra, đây chỉ là tương trợ lẫn nhau mà thôi. Trước kia, ta cũng đã từng được một tiểu cô nương giúp qua."

"..."

Nàng có cần biết quá khứ của hắn không?

"Đối với nàng ấy mà nói, đó chỉ là việc nhỏ, nhưng ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Mấy năm nay, ta vẫn luôn chờ đợi, chờ nàng ấy cầm ngọc bội đến tìm ta, đáng tiếc, nàng ấy vẫn chưa đến. Nàng ấy thân tại hiểm cảnh, nhưng lại không hề mở miệng nhờ người khác giúp đỡ, cũng có thể sống đến bây giờ, ta thật không hiểu, là vì nàng ấy quá thông minh hay là vì nàng ấy thích cuộc sống như vậy."

Nàng ngước mặt lên, tươi cười nói:

"Thì ra công tử có chuyện cũ như thế, hèn chi lại đặc biệt chú ý đến một nhân vật nhỏ nhoi là ta. Xin công tử cứ yên tâm, về sau ta gặp người khác, nếu giúp được ta nhất định sẽ tận hết khả năng mà giúp, kế thừa tôn chỉ hành hiệp của công tử."

Công Tôn Vân nghe vậy, liếc nàng một cái thật sâu, rốt cuộc nhả lực đạo trên tay buông ra hộp gấm.

"Nhàn Vân."

Có người gọi khẽ. Nàng nghe tiếng quay đầu nhìn lại, đúng là Ngũ công tử của Vân gia trang. Công Tôn Chỉ cũng thấy nàng, đầu tiên là nhìn nàng thở dài, liếc mắt dò xét nàng một cách đầy hảo cảm, sau đó mới nói với Công Tôn Vân:

"Xa Diễm của Bạch Minh giáo đến dâng hương. Ta thấy, dâng hương là giả, đến náo loạn mới là thật."

Công Tôn Vân mày kiếm xếch lên, nói với nàng:

"Vương cô nương, trong giáo của ngươi, Tả Hữu hộ pháp luôn luôn đối nghịch nhau như nước với lửa, ngươi vẫn nên ở lại đây, đừng ra đại sảnh."

"Đó là tất nhiên, là tất nhiên."

Nàng vô cùng cung kính dõi mắt nhìn theo bọn họ rời đi.

Sau đó, nàng thở dài một hơi.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, người đứng đầu Thiên Hạ trang là Hạ Dung Hoa đang ở đại sảnh đối phó với Xa Diễm, mà không biết Thiên Ô Hà Tai của nàng hiện đang ở nơi nào. Bây giờ muốn nàng phải thế nào đây? Không để ý gì đến Hà Tai, tự mình bỏ trốn trước sao?

Sớm biết như thế, lúc trước không nên đồng ý với Hà Tai đến Thiên Hạ trang này, cứ trực tiếp vân du giang hồ là được rồi.

"Ta đã nói, Hà Tai sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành vết thương trí mệnh của ta mà."

Hiện tại, nàng như cá chậu chim lồng, bất kể chạy như thế nào cũng chạy không thoát khỏi lồng sắt của Giáo chủ. Nếu không có Hà Tai, nếu không có Hà Tai... tương lai của nàng, có phải sẽ dễ dàng hơn hay không?

Trầm tư suy nghĩ, nàng lại nhìn chiếc hộp gấm kia rồi bật cười.

Con người ta tốt nhất đừng nên liên lụy lẫn nhau, nàng chỉ là một phàm nhân chốn hạ giới, làm gì có tư cách trèo cao mà kết thân với một vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại như thế, nói chi đến việc nhận ngọc bội của hắn. Nàng cũng không nhớ rõ mình có từng thu qua ngọc bội gì không?

Lập tức, nàng vứt bỏ hộp gấm, bước về phía đại sảnh.

*** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net