Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhàn Vân công tử."

Một nữ nhân xinh đẹp trang sức mỹ lệ, vừa nhìn thấy người mà nàng ta ngày nhớ đêm mong xuất hiện trong đám người phía trước, lập tức vẻ mặt tỏa sáng thỏa mãn, khiêm nhường chắp tay thi lễ. Nàng ta nhớ rõ, nam nhân này rất chú trọng đến lễ giáo.

Công Tôn Vân đáp lễ nói:

"Xa hộ pháp, đã lâu không gặp."

Quét mắt thoáng nhìn qua rồi ngừng lại trên người của Hạ Dung Hoa. Có một số việc, hắn không thể vượt quá thân phận làm thay cho kẻ khác, phải tự chủ nhân của Thiên Hạ trang ra mặt. Hạ Dung Hoa sắc mặt xanh mét, miễn cưỡng nói:

"Xa hộ pháp ngàn dặm đến đây tế bái tiên phụ, Hạ mỗ cảm tạ trước."

Xa Diễm không để hắn vào mắt, chỉ nhìn Công Tôn Vân nũng nịu cười:

"Nhàn Vân, ta thật có nhiều chuyện muốn nói với ngươi. Đáng tiếc, lần này ta phụng mệnh lệnh của giáo chủ, đặc biệt mang lễ vật đến tặng."

Hạ Dung Hoa nói:

"Quý giáo và tệ trang không có quan hệ gì với nhau, tâm ý của quý giáo chủ, tại hạ tâm lĩnh."

Xa Diễm liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh:

"Ai nói Thiên Hạ trang không có liên quan gì với bọn ta? Đại thiếu gia của Thiên Hạ trang không phải là Thiên Ô của Bạch Minh giáo hay sao?"

Hạ Dung Hoa nghe vậy, sắc mặt kịch biến, liếc mắt nhìn Hà Tai một cái, cắn răng nói:

"Xa hộ pháp thật biết nói đùa, huynh trưởng của ta mười năm trước bị bệnh đã từ trần, ngươi đứng ở linh đường của cha ta nói xấu đại ca của ta, chẳng lẽ ngươi có ý định gây hấn hay sao?"

Xa Diễm cười nói:

"Mười mấy năm nay, Trung nguyên các ngươi có bao nhiêu danh môn thế gia bị bệnh bất ngờ mà mất tích?"

Bàn tay mềm mại vung lên, chỉ vào hơn mười Thiên Ô do nàng ta mang đến. Mỗi Thiên Ô đều đeo mặt nạ, bị xích chân, mắt cá chân có đeo cặp vòng Thiên Ô.

"Các ngươi có muốn đánh cuộc hay không, rằng sau khi những người này bị lột mặt nạ xuống, sẽ có bao nhiêu người chết sống lại?"

Những người ngoài ba mươi tuổi trong các giáo phái giang hồ đứng tại đây, toàn bộ sắc mặt đều kịch biến. Vương Vân đứng ngoài đại sảnh thấy thế chỉ biết thở dài. Không ngờ có người thở dài chung với nàng.

Nàng liếc mắt ngắm người bên cạnh, thấp giọng nói:

"Ngũ công tử, ngươi không ra giúp sao?"

Nàng chậm rãi như ốc sên bước đi, đến trước cửa đại sảnh, Công Tôn Chỉ vừa thấy nàng, liền lui tới đứng cạnh nàng, cùng nàng thưởng thức, à không, là lo lắng thực rất lo lắng cho đại sự trong phòng.

Công Tôn Chỉ nói:

"Ta ra cũng không có ích lợi gì. Công phu của ta không bằng Nhàn Vân, chỉ thêm vướng bận mà thôi."

"Thì ra là thế."

Nàng ngừng một chút, lại thấp giọng nói:

"Xin hỏi Ngũ công tử, bình thường các ngươi giải quyết loại chuyện này như thế nào? Ý ta là nói, nếu người khác tìm đến gây sự, các ngươi giải quyết như thế nào?"

"Chủ trương của Nhàn Vân là không động đao kiếm."

"..."

Nàng vẻ mặt tiếc hận, vô cùng muốn đề cử tác phong dũng cảm "Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật".

Aizz, có thể mượn đao giết người là tốt nhất, đáng tiếc người ta lại không theo ý nguyện của nàng. Nàng liếc Hà Tai, Hà Tai lại không biết vô tình hay cố ý, đứng gần cửa sau của đại sảnh, ý đồ bảo vệ cho quan tài trong linh đường.

Nàng lại xoa xoa lên thanh ngọc tiêu, đảo mắt nhìn qua mười Thiên Ô trong phòng. Tính Xa Diễm thích thu nạp Thiên Ô, nhất là những Thiên Ô nắm chắc cái chết trong tay, nữ nhân này thập phần phô trương, ra khỏi cửa là phải có Thiên Ô đi theo, mỗi Thiên Ô đều bị độc dược khống chế, muốn trốn thoát rất khó, muốn chết lại càng khó hơn nữa.

Nàng mím môi, rũ mắt xuống suy tư.

Xa Diễm đảo mắt liếc nhìn qua đám người trong đại sảnh, toàn bộ kinh dị tập trung nhìn Hà Tai đứng sau lưng Hạ Dung Hoa, nàng ta không khỏi bật thốt lên:

"Giáo chủ thánh minh, nàng ấy đi đâu cũng đều biết rõ, kiếp này nàng ấy còn hòng trốn đi đâu?"

Công Tôn Vân đứng gần Xa Diễm nhất, một chữ cũng không bỏ sót. Xa Diễm đắc ý cười nói:

"Hà Tai, chủ tử của ngươi đâu?"

Hà Tai im lặng. Xa Diễm cũng không truy vấn tiếp, quát lớn:

"Giáo chủ vạn thế thánh minh, có thể liệu được Hoàng Phủ Vân đang ở nơi này, hai người bọn ngươi một bước cũng không rời nhau, Giáo chủ có lệnh, Hoàng Phủ tự mình đưa hậu lễ cho Thiên Hạ trang, còn không mau hiện thân?"

Đợi lại chờ, chờ lại đợi mà vẫn không thấy ai, Xa Diễm mặt mày tức giận:

"Hoàng Phủ Vân, ngươi dám không tiếp lệnh?"

"Không phải ta đã ở đây sao?"

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên ngoài cửa đại sảnh, lập tức một bóng hồng xuất hiện trước mặt mọi người, nữ tử trẻ tuổi mặc hồng bào rộng thùng thình, khoanh tay bước vào.

Đó chính là người cũng có vết Xà ấn trên mặt – Vương Vân. Vẻ mặt Hạ Dung Hoa và Cổ Thiếu Đức đều hết sức khiếp sợ.

"Ngươi..."

Vương Vân đến bên cạnh Công Tôn Vân, ngẫm lại thấy không yên tâm, lại làm bộ tiêu sái đến trước người Hà Tai, cười nói:

"Xa hộ pháp, ngươi đến trễ hơn ta một bước rồi. Ta ngàn dặm tìm đến Thiên Hạ trang, không ngờ ngươi lại chậm hơn ta một ngày, có phải trên đường đi bận tiêu dao hưởng lạc hay không?"

Vẻ mặt Xa Diễm không hiểu rõ, hỏi:

"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?"

"Ta không nói bậy, Giáo chủ ban mệnh lệnh gì cho ngươi, cũng ban mệnh lệnh giống như vậy cho ta. Hắn từ trước đến nay đều thích thấy hai người chúng ta tranh đấu lẫn nhau, giờ ngươi thua rồi. Dù sao núi cao hoàng đế xa, ta cũng có thể đem phần công lao này nhường lại cho ngươi."

Nàng tự động tự phát, lấy chiếc hộp trong tay một Thiên Ô bên cạnh Xa Diễm.

"Lễ vật này ta cũng có một phần, đã sớm đưa trước cho Thiên Hạ trang rồi, giờ ngươi đem những phần lễ vật thừa thãi này về gặp Giáo chủ đi..."

Nàng mở hộp ra, sau đó đứng yên bất động. Khóe miệng Xa Diễm từ từ cong lên.

"Ta suýt đã bị ngươi hù dọa, Hoàng Phủ, đồ trong những chiếc hộp này là duy nhất, năm đó ngươi tự tay chôn đồ của Hà Tai xuống đất, nhất cử nhất động của ngươi vĩnh viễn cũng không thoát khỏi cặp mắt của Giáo chủ."

Nói xong, đoạt lại chiếc hộp, nhưng lại tung vật trong hộp lên giữa không trung. Trong hộp là trang phục và đồ dùng hàng ngày của thiếu niên, giày rơm, trường kiếm đặc chế, hình xăm và các vật phẩm linh tinh đều rơi tán loạn trên mặt đất.

Trang phục đã cũ, nhưng vẫn còn tiêu ký của Thiên Hạ trang.

Trường kiếm đã gỉ sét, nhưng vẫn là binh khí độc bộ của Hạ đại thiếu gia năm xưa.

Trên vật phẩm và hình xăm có khắc dấu hiệu Thiên Ô của Bạch Minh giáo.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vương Vân thở dài cam chịu:

"Được rồi, quả nhiên ta đấu không lại Giáo chủ. Ta trở về với ngươi."

Xa Diễm phất tay áo ra hiệu, một Thiên Ô lập tức trình lên chiếc khăn tay trắng noãn, nàng cẩn thận lau tay xong, mới chậm rãi đeo bao tay đặc chế vào.

Vương Vân nhìn không chuyển mắt. Xa Diễm nở một nụ cười kiều diễm rung động lòng người với Công Tôn Vân.

"Nhàn Vân, Vân gia trang luôn luôn giữ vị trí trung lập, chỉ phụ trách ghi lại sử sách, không thể nhúng tay vào việc giang hồ, ta nhớ rõ Vân gia trang có quy củ như vậy, phải không?"

Đôi mắt đen không chút gợn sóng nào vẫn sâu thăm thẳm như trước.

"Theo quy củ là như thế."

Xa Diễm cười nói:

"Đợi ta giải quyết việc này xong sẽ ôn chuyện lại với ngươi."

"Giữa Nhàn Vân và Xa hộ pháp chẳng có chuyện cũ gì để ôn cả!"

Thanh âm hắn lạnh lùng nói. Đôi mắt đẹp của Xa Diễm ánh lên lửa giận ngút trời, mím môi chặt lại, trút giận lên người Vương Vân.

"Giáo chủ có lệnh, Thiên Ô của ngươi dám tự tiện rời khỏi Bạch Minh giáo, Hà Tai là trưởng tử của Hạ tộc, ban ba roi đánh lên quan tài phụ thân đã chết của hắn, răn đe làm gương. Hoàng Phủ, thi hành đi."

"..."

Vương Vân rũ mắt xuống, tay lại mơn trớn thanh ngọc tiêu xanh biếc.

"Hoàng Phủ Vân!"

"Nơi này là Thiên Hạ trang!"

Hạ Dung Hoa không thể nhịn được nữa.

"Há lại để nữ ma đầu Ma giáo ngươi ở đây mà diệu võ giương oai!"

"Hạ Nguyệt Hoa nay cũng là người của Ma giáo, Hạ trang chủ, một khi hắn trở lại trang này, ngươi không sợ ngôi vị trang chủ của ngươi bị hắn thay thế hay sao? Không sợ Thiên Hạ trang hổ thẹn hay sao?"

"Ngươi......"

Hạ Dung Hoa vốn muốn chửi ầm lên, nhưng sau đó phát hiện đa số người giang hồ đều đến đây xem. Hắn thầm cắn răng, nhà có Thiên Ô, đó là nỗi sỉ nhục cả đời, ai lại dám động thủ tương trợ, tương lai bị đồn đãi ra ngoài, sẽ càng khó nghe hơn! Cho dù cha hắn đức cao vọng trọng, nhưng lão cũng đã về cõi tiên, người còn sống chỉ còn lại một phần tình cảm, còn phải coi phần tình cảm này có lợi hay không mới có thể đem ra dùng.

Vương Vân thở dài, buồn bã ỉu xìu nói:

"Xa hộ pháp, ngươi đây là làm ta khó xử a. Hà Tai là Thiên Ô duy nhất của ta, ta đánh roi lên quan tài của cha hắn, không phải sẽ khiến hắn hận ta cả đời hay sao?"

"Đây là mệnh lệnh của Giáo chủ, ngươi dám không nghe theo?"

"Xa hộ pháp, ngươi làm như vậy là muốn đối địch với Võ lâm Trung nguyên."

Vương Vân vô cùng kiên nhẫn phân tích:

"Chúng ta hòa bình đã lâu, không cần phải tái hiện lại cuộc chiến trước đây. Các đời giáo chủ của Bạch Minh giáo đều là chọn người có năng lực nhất trong hai vị Tả Hữu hộ pháp. Ta nghĩ, tương lai giáo chủ nhất định sẽ chọn ngươi, hôm nay ngươi động thủ, người phải thu thập ngày sau cũng là ngươi, vậy tội gì lại phải gây ra rắc rối như vậy?"

"Hoàng Phủ Vân, ngươi thật dám bỏ qua thể diện của Bạch Minh giáo?! Người đâu, kéo quan tài ra đây!"

Vương Vân thấy khuyên mà nàng ta vẫn không nghe, phất tay áo quát to:

"Võ nghệ Hoàng Phủ gia chắc ngươi cũng biết rồi, ta và Hà Tai đều là thiếu niên kỳ tài, đã quán triệt toàn bộ chân lý võ học Hoàng Phủ, Xa Diễm, ngươi thật muốn đối nghịch cùng ta hay sao?"

Xa Diễm nghe vậy, chần chờ trong chốc lát, lại cười lạnh:

"Không phải ta đối nghịch với ngươi, mà là ngươi đối nghịch với Bạch Minh giáo. Hoàng Phủ Vân, đó là do ngươi tự tìm khổ!"

"Hà Tai!"

Vương Vân nhanh chóng lui ra phía sau. Hà Tai thân ảnh mau lẹ, trong chớp mắt đã xẹt qua bên thân nàng, bóng đoản kiếm nhoáng lên, mọi người còn chưa kịp nhìn xem thanh kiếm kia là từ đâu mà đến, Hà Tai đã dấn thân vào giữa vòng vây Thiên Ô, đao quang kiếm ảnh nhanh không gì sánh kịp.

Vương Vân làm như không thấy, xoay người vuốt ve thanh ngọc tiêu, dường như nắm chắc phần thắng lợi trong tay. Hạ Dung Hoa nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng, hắn chỉ biết nói:

"Đây không phải là công phu của Hạ gia."

Hắn nhớ rõ, năm huynh trưởng mười sáu tuổi, đã học hết chân truyền của Hạ gia, phụ thân vì thế mà vui mừng không thôi.

"Toàn bộ công phu của Hạ gia, ta đều phế bỏ giùm hắn hết rồi."

Vương Vân cũng không ngẩng đầu lên nói. Hạ Dung Hoa ngược lại trừng mắt nàng. Nàng khẽ cười nói:

"Công phu của Hạ gia, ngay cả mười chiêu của Hoàng Phủ gia còn đánh không lại, công phu như vậy lưu lại để làm gì?"

"Hắn là Thiên Ô hèn mọn trong mắt Bạch Minh giáo, vì sao ngươi truyền lại công phu Hoàng Phủ gia cho hắn?"

Nàng không lên tiếng trả lời. Hạ Dung Hoa nghi hoặc nói:

"Vì sao ngươi không ra tay? Ngươi và đại ca ta đều học được chân truyền của Hoàng Phủ gia, nếu ngươi cũng ra tay, chẳng phải có thể bắt Xa Diễm dễ dàng hơn sao?"

Vương Vân liếc hắn một cái, lại cúi mặt xuống, cười nói:

"Xa hộ pháp là cao thủ số một, số hai của bản giáo, chẳng lẽ ta thật sự muốn trừ bỏ nàng cho các ngươi vừa lòng? Còn nữa, hôm nay Hà Tai trở mặt với Hộ pháp của Bạch Minh giáo, hơn nữa lại có công bảo vệ tiên phụ của hắn, cho dù sau này hắn ở Trung nguyên không tốt lắm, cũng tuyệt không đến nỗi bị người khác hủy diệt."

Hạ Dung Hoa nghe vậy, không khỏi giật mình kinh hãi. Nữ nhân này, làm sao nàng biết hắn muốn kéo Đại ca trở về Thiên Hạ trang? Vương Vân vuốt vuốt mái tóc dài, nói:

"Ta có thể xem quan tài không?"

Cũng không chờ Hạ Dung Hoa trả lời, liền đi thẳng về hướng căn phòng nhỏ riêng biệt phía sau phòng khách. Sau lưng lập tức có người theo, y như nàng đã đoán. Nàng vén tấm rèm trắng hai bên, thấy quan tài đã được niêm phong. Bầu không khí bên trong thật là khó ngửi, nàng vốn không muốn vào, nhưng không thể không vào.

Quan tài đã được niêm phong, có lẽ xác chết bên trong đã được thay đổi trở lại, nói một cách khác, hiện giờ người nằm trong quan tài nhất định là Hạ lão tiền bối. Tất cả chuyện này đều chỉ vì Hà Tai.

Hôm qua là giả, hôm nay là thật, nếu không cũng sẽ không có người theo sát sau lưng nàng lúc này. Trường tiên mạnh mẽ vung tới, cuốn chiếc rèm trắng bay lên, nhắm thẳng lưng nàng mà đánh đến.

Vương Vân vẫn không nhúc nhích, đứng sát trước quan tài, chậm rãi chắp hai lòng bàn tay lúc này đã đổ đầy mồ hôi lạnh tạo thành hình chữ thập, giống như đang tế bái.

Kình phong sau lưng bỗng nhiên dừng lại.

Nàng giữ lại được mạng rồi! Nàng lặng lẽ lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, mấy năm nay nàng học được một kỹ xảo cao thâm, cho dù lo lắng sợ hãi, cũng không biểu lộ ra vẻ mặt và ánh mắt, lâu dần thành thói quen nhẫn nại, ngay cả mồ hôi lạnh cũng không thấm ra lộ liễu. Đối với chữ nhẫn này, nàng quả thực có thể nói là một bậc đại sư.

"Xa hộ pháp!"

Một giọng nam trầm lạnh lùng cất lên.

"Ngươi thật muốn quật roi lên di thể Hạ lão tiền bối sao?"

"Nhàn Vân! Ngươi bảo vệ quan tài hay là bảo vệ người?"

Xa Diễm tức giận nói. Tất nhiên là bảo vệ quan tài, Vương Vân âm thầm cảm kích Hạ lão tiền bối sau khi chết mà còn có thể bảo vệ nàng, không uổng công nàng ngày thường tận tâm tận lực hết sức che chở cho Hà Tai.

Nàng đoán, quan tài trong căn phòng riêng sau phòng khách này mới là thật, Công Tôn Vân nổi danh văn võ kỳ tài có thể khoanh tay đứng nhìn trong đại sảnh, nhưng tuyệt đối sẽ không để một vị tiền bối đức cao vọng trọng sau khi chết rồi mà còn chịu nhục, cho nên nàng mới vội bước vào đây, để quan tài che chở cho nàng.

Quả nhiên thành công!

Nàng thầm thở ra một hơi, xoay người đối mặt với Xa Diễm, làm bộ vân đạm phong khinh nhẹ nhàng nói:

"Xa Hộ pháp, ngươi xem, ở đây cao thủ nhiều như mây, mà ta còn chưa có ra tay. Chỉ một mình Nhàn Vân công tử cũng đã có thể ngăn cản ngươi. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi hủy hoại quan tài, nếu ngươi có lòng, có ý, có tình thì nên nhượng bộ ba phần đi!"

Nàng liếc mắt ngắm Công Tôn Vân đang nắm hắc tiên bên cạnh, không khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh. Theo góc độ của trường tiên, rõ ràng là nhằm vào nàng mà tấn công đến. Xa Diễm, ngươi khá lắm! Dám thừa dịp hỗn loạn mà lén ra tay ám hại ta!

Xa Diễm nghe vậy, ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn Công Tôn Vân dò xét. Vương Vân lại nói:

"Giáo chủ có lệnh, ngươi tuân theo là tất yếu, nhưng ngươi có từng nghĩ đến xem có phải Giáo chủ thật sự muốn ngươi dùng roi phá quan tài hay không? Lão nhân gia hắn chỉ muốn thử lòng trung thành của hai người bọn ta, gây náo loạn ở Thiên Hạ trang một hồi mà thôi."

"Vì sao Giáo chủ lại nghĩ như vậy?"

Xa Diễm đăm chiêu nhìn nàng.

"Bởi vì Giáo chủ chính là người như vậy."

Vương Vân thở dài nói. Xa Diễm trầm mặc một hồi, thần sắc cổ quái nói:

"Hoàng Phủ Vân, sao ngươi luôn có thể đoán được tâm tư của Giáo chủ? Giáo chủ đã nói, nếu ngươi thật có thể đoán trúng tâm tư của hắn, vậy thì ta phải dừng tay không cần thi hành lệnh nữa."

"..."

Thở sâu, thế gian thật đẹp; lại hít một hơi, thế gian mặc dù có giáo chủ, nhưng vẫn rất đẹp. Vương Vân nhẫn nại kềm chế một bầu nhiệt huyết trong lòng, cười khổ nói:

"Xa Hộ pháp, đó là bởi vì ngươi cả ngày hoa tâm, còn ta cả ngày phải phỏng đoán thánh ý; Đầu ta càng ngày càng nhiều tóc bạc, trong khi đó, dung mạo ngươi càng ngày càng kiều diễm, nam nhân nào mà không động tâm quả thực không phải là người."

Liếc mắt nhìn Công Tôn Vân đang đứng thẳng người kế bên, cười đầy ý nghĩa với hắn, chỉ cần lừa được Xa Diễm là tốt rồi. Công Tôn Vân lạnh lùng liếc lại Vương Vân, nàng thật là tự mình làm mình bẽ mặt mà, chỉ đành thở dài. Nam sắc không dùng được, còn có ý nghĩa gì?

Xa Diễm hừ lạnh, huýt sáo, Thiên Ô ngoài đại sảnh đều dừng tay, nàng ta cũng không màng xem còn bao nhiêu Thiên Ô sống sót, đợi Hà Tai trở lại bên cạnh Vương Vân, Xa Diễm nói:

"Ngươi thật tốt đối với Thiên Ô, đem hết một thân tuyệt học truyền lại cho hắn."

"Người không thể che giấu tư tâm, Hà Tai trung thành đối với ta, ta cũng không thể ngược đãi hắn, đúng không?"

Vương Vân cười nói, lật cổ tay, đem thân kiếm không có vỏ của Hà Tai đút vào bên trong thanh ngọc tiêu của nàng.

"Ngươi theo ta về phục mệnh đi!"

Xa Diễm lại liếc mắt nhìn Công Tôn Vân một cái, giọng quyến rũ nói:

"Nếu Nhàn Vân đưa ta rời khỏi Trung nguyên, ta nguyện đi ngay lập tức."

Vương Vân nghe vậy, thiếu chút nữa té xuống đất. Nàng biết nữ nhân này tính thích săn lùng nam tử thượng đẳng, nhưng có cần thay đổi nhanh như vậy không, vừa rồi vẫn còn là lập trường đối địch với nhau nha. Nàng thở dài, khoanh tay ngắm bức tường.

Chuyện nam nữ, nàng không nên nhúng tay vào, vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại này tuyệt đối xem không lọt mắt nữ nhân Ma giáo, nàng cũng nghĩ Xa Diễm là thật lòng yêu thương tiên nhân này. Nàng làm bộ thưởng thức vách tường trắng như tuyết.

"Cô nương."

Hà Tai bình tĩnh gọi.

"Ta cũng không phải người không thông tình đạt lý, nếu ngươi muốn ở lại, ta sẽ thả ngươi."

Nàng rất rộng rãi. Hà Tai không nói một lời nào. Nàng thở dài.

"Tối hôm qua ngươi hỏi ta, vì sao lão trang chủ dịch dung? Đáp án này thật ra rất đơn giản. Nếu ngay cả Hạ Dung Hoa, Công Tôn Vân đều không nhìn ra, vậy đáp án chỉ có một mà thôi, đó là vì bọn họ đều biết có người thay thế Lão trang chủ, ngươi nói, ý đồ của bọn họ là gì?"

Hà Tai rũ mắt xuống, không quay đầu lại nhìn quan tài.

"Quá nửa là vì Lão trang chủ lúc còn sống đã hối hận."

Nàng vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm lên vách tường.

"Năm đó ngươi trở thành Thiên Ô, Lão trang chủ chắc là tiếc rèn sắt không thành thép, lấy lý do ngươi ngất, không muốn nghĩ biện pháp cứu ngươi ra khỏi Bạch Minh giáo, lão nhân gia trước khi chết, nhất định là vì thế mà hối hận không thôi."

"Đúng vậy."

Hạ Dung Hoa bước vào phòng khách riêng, nghe Vương Vân nói, không khỏi kinh ngạc.

"Vương... Hoàng Phủ cô nương lúc ấy không có ở Thiên Hạ trang, lại biết rõ tâm tình tiên phụ..."

Khóe miệng hắn giật giật, rốt cuộc thấp giọng kêu:

"Đại ca! Mấy năm nay cha rất hối hận, lại không có cách nào tìm ngươi, lúc lâm chung cha ủy thác nhờ Nhàn Vân công tử hỗ trợ, đổi xác chết đi, tạm thời không mai táng. Nếu ngươi còn nghĩ đến tình phụ tử, nhất định sẽ trở về nhìn mặt cha lần cuối, nếu ngươi có thể nhận ra có người khác dịch dung thành cha, chứng tỏ bản lĩnh ngươi chưa mất đi, nếu ngươi vì thế mà ở lại điều tra, cha nói, chứng tỏ tình phụ tử vẫn còn, tính cách ngươi chưa bị biến đổi, Thiên Hạ trang này vẫn là của ngươi, ngôi vị trang chủ cũng là của ngươi, cho dù ngươi là Thiên Ô, nhưng ngươi vĩnh viễn đều là con cháu của Hạ gia!"

Thực cảm động, nàng sờ sờ mũi, khẳng định rằng mình không bị chảy nước mắt nước mũi tùm lum. Đây là nguyên nhân mà Hà Tai đã hạ độc nàng lúc đó, để có lý do ở lại Thiên Hạ trang điều tra rõ chân tướng. Chỉ là, hắn hạ độc cũng thật tàn nhẫn, không tự hạ độc chính mình mà lại hạ độc nàng. Nàng thực thức thời dời ra sau vài bước, để mặc huynh đệ bọn họ trò chuyện.

Nàng thật đáng thương, ai cũng đều có đôi có cặp, chỉ còn một mình nàng chạy tới chạy lui. Nàng quay đầu liếc mắt quan sát, Xa Diễm đã không còn ở đây, chỉ còn Công Tôn Vân.

Công Tôn Vân ở đằng kia, cũng không cách xa đôi huynh đệ này lắm. Cũng đúng, hắn là công tử phụ trách ghi lại sử sách của Vân gia trang, nên ở lại để nhớ kỹ thời khắc này, nàng đến bên cạnh hắn, nói:

"Nhàn Vân công tử, đa tạ ngươi mới vừa rồi ra tay tương trợ."

Công Tôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net