Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió đêm hè mang đến chút khô nóng, nhưng trong không khí cũng có một phần ẩm ướt, xem ra chắc ngày mai sẽ có một cơn giông tố lớn. Nàng đi qua đi lại, trầm tư, đột nhiên phát hiện ngón tay nàng run rẩy không ngừng, không khỏi bật cười.

Thì ra, ngón tay Hạ Dung Hoa run rẩy không ngừng không phải là vì hắn có bệnh không tiện nói ra, mà là vì thấy huynh trưởng ruột thịt trở về, tình cảm kích động gây ra áp lực, bộc phát ở ngón tay.

Bộ dáng hiện nay của Hà Tai đã rất khác biệt so với khi hắn còn trẻ, hơn nữa hắn cũng giống nàng, hễ ra ngoài là hóa trang diêm dúa lên. Hạ Dung Hoa có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, nói vậy là hắn đã sắp đặt lâu rồi.

Nàng nhìn ngón tay của chính mình, nhịn không được bật cười. Thì ra, nhược điểm của nàng quả đúng là không ít, cũng kích động không khác gì đệ đệ của Hà Tai.

Đi theo nàng?

Hà Tai không nói rõ, nhưng nàng biết hai chữ "đi theo" này, bao hàm ý nghĩa là suốt đời.

Suốt đời? Hắn nói thật dễ dàng. Nói thì dễ, làm mới khó, nàng rất hiểu rõ chuyện này. Hạ Dung Hoa mong muốn huynh trưởng ở lại Thiên Hạ trang, Hà Tai lại lựa chọn đi theo nàng, thật ra nguyên nhân cũng không khó đoán mấy. Hà Tai đi theo bên cạnh nàng mười năm, dù hình dáng bên ngoài hay tính tình bên trong đều đã thay đổi, hắn không còn thích hợp ở lại nơi Trung nguyên lễ giáo rườm rà này nữa, con đường duy nhất chính là đi theo nàng.

Mà nàng vô cùng cao hứng khi thấy Hà Tai chịu đi theo nàng.

Gió ẩm ướt lạnh khiến nàng hoàn hồn, chăm chú suy nghĩ bước đi tiếp theo. Hai ngày nữa sẽ ra khỏi Trung nguyên, nàng không tin Giáo chủ sẽ không có động tĩnh gì. Nếu Xa Diễm chỉ đơn giản đến kêu nàng về giáo thôi mà không có chuyện gì khác xảy ra, vậy thì cứ chặt đầu nàng xuống làm ghế ngồi!

Sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo? Trong vòng một năm Giáo chủ không thể nào tìm được người khác kế thừa, vậy Giáo chủ sẽ dùng tuyệt chiêu gì để ép nàng vào khuôn khổ? Nàng suy đi nghĩ lại, cân nhắc trước sau.

Nàng đang suy nghĩ, đột nhiên sau lưng nổi lên từng đợt hàn ý.

Nàng ngước mắt lên.

Trong cảnh núi rừng ban đêm, không dễ nhận ra một nam nhân tuấn tú đứng cách nàng chừng mười bước, nếu không phải vì y bào của hắn phất phơ, nàng cũng không dám xác định là trước mắt có người.

"Vân cô nương."

Thanh âm của hắn an tĩnh như nước suối trong vắt, như làn gió nhẹ quất vào mặt, lòng nàng chấn động một cách khó hiểu. Không chỉ tim đập mạnh, mà còn có cảm giác thầm kinh hãi.

"Nhàn Vân công tử, đã trễ thế này..."

Một cặp tình nhân thời kỳ son mà thiếu đi một người, không biết hắn sẽ giải quyết hậu quả như thế nào?

"Đã trễ thế này, cô nương nên trở về lều trại mà nghỉ ngơi mới phải."

Giọng nói ấm áp mang theo sự lạnh lùng bẩm sinh, sau đó bóng dáng hắn hiện rõ trong bóng đêm, ánh trăng mông lung phủ toàn thân, hắn giương hàng mi thanh tú lên, cười với nàng. Nàng hai mắt trợn trừng. Hắn đến bên tảng đá nàng đang ngồi, trải tà áo rồi ngồi xuống, nói thẳng:

"Ngươi nhất định nghi ngờ là làm sao ta có thể tìm được ngươi? Cổ tay ngươi đeo vòng có lục lạc, tiếng chuông vang theo gió, ta nghe tiếng mà tìm được đến đây."

Thấy nàng không trả lời, hắn cười nói:

"Cô nương đây là bị mỹ sắc của ta mê hoặc sao?"

"Ngươi thật biết nói đùa, Nhàn Vân công tử."

Nàng khàn khàn nói, có trời mới biết nàng phải dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới thốt nên lời. Nàng sải bước lên phía trước từng bước một, quan sát hắn một lần nữa. Vừa rồi, nàng nhìn thấy cái gì? Hắn cười lên, lập tức vô cùng tao nhã, rõ ràng là nam sắc thượng đẳng, thế mà trong lòng nàng lại hoảng hốt.

"Duyên cảnh tú hạng, hạo chất trình lộ.

Đan thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên, minh mâu thiện lãi, yếp phụ thừa quyền.

Mị vu ngữ ngôn."

(TD: Gáy thanh tú trắng ngần, môi đỏ như chu sa, răng sáng bóng thơm tho, mắt sáng long lanh, má lúm đồng tiền lúng liếng, đẹp không lời nào tả xiết.)

"Vân cô nương?"

"Không cần để ý đến ta. Gần đây, ta cùng Lạc thần rất có duyên. Nhàn Vân công tử, ngươi có lúm đồng tiền?"

Hắn ngẩn ra, nói:

"Vân cô nương nhìn thật kỹ!"

Nói xong, dường như muốn cười. Nàng hoàn hồn, ho khan. Nhàn Vân công tử cười có lúm đồng tiền, nếu tin này truyền ra ngoài, không biết có tốt hay không?

"Ban ngày có chút chuyện không tiện nói rõ, giờ đúng lúc chỉ có cô nương và ta, cũng nên thẳng thắn giải bày."

Hắn nghiêm mặt nói:

"Nếu ngươi muốn rời khỏi Bạch Minh giáo, Vân gia trang có thể hỗ trợ."

Nàng ngẩn ra, cùng hắn nhìn nhau thật lâu, sau đó không chối mà cũng không nhận nói:

"Vân gia trang luôn giữ địa vị trung lập, tương truyền các vị công tử đều chỉ có hứng thú bàn luận chuyện xảy ra trong Võ lâm Trung nguyên, chưa từng có ai hình dung Vân gia trang là Quan Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn."

"Đó tất nhiên là vì giao tình giữa ta và những người đó không đủ sâu."

"Bởi vì ta đã từng cứu ngươi nên ngươi mới phá lệ cứu giúp? Nhàn Vân công tử, ngươi tính như thế là không kỹ rồi. Năm đó ta bất quá chỉ là dẫn ngươi ra khỏi Thiên lâm, nói thật, mấy năm qua, ta không phải chỉ cứu có mỗi mình ngươi là hậu nhân của danh môn chính phải không thôi."

"Những người đó đều xuống từ Thiên Bích nhai sao?"

Thanh âm hắn khác thường, ánh mắt sầm xuống.

"Đương nhiên không. Người có thể lên đến Thiên Bích nhai, đến nay chỉ có mình ngươi. Những gì ta làm đều chỉ là tiện tay mà cử thủ chi lao, nhưng giờ chuyện mà Nhàn Vân công tử muốn làm, là đối nghịch với Bạch Minh giáo, nếu thế há chẳng phải là biến thành ta nợ ngươi?"

"Thiếu nợ hay không quan trọng lắm sao? Ngươi đừng lo lắng nữa. Chỉ cần một câu của ngươi thôi, ta sẽ hỗ trợ toàn lực."

"..."

Thiếu nợ tuy không phải là vấn đề, nhưng thiếu nợ cũng không phải là chuyện bình thường, không hiểu Công Tôn Vân rốt cuộc rắp tâm gì đây?

Leng keng leng keng, có người đến. Hắn ngồi dậy từ tảng đá, phất ống tay áo, nói:

"Từ khi rời khỏi Thiên Hạ trang, vẫn có người theo dõi chúng ta, nhưng tất cả đều là người của các môn phái ở Trung nguyên, ta đã hạ lệnh đến khuyên bọn họ rút lui rồi. Cô nương vô tội, nhưng thân phận này lại dễ dàng khiến người ta xuống tay."

Hắn lướt qua đầu vai của nàng, đảo mắt liếc người nào đó một cái. Lại nói:

"Ta tất nhiên sẽ tận lực bảo hộ cô nương, không để người ta thừa dịp hãm hại."

"Đa tạ công tử!"

Nàng cười nói.

"Có Nhàn Vân công tử cam đoan, ta rất an tâm."

"Sớm về lều trại nghỉ ngơi đi."

Nàng cười khanh khách thở dài, theo đuôi hắn đi về phía lều trại. Dù sao Xa Diễm đột kích không thành, mặc kệ nàng ta, muốn trách thì trách vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại này ý chí quá kiên định, bỏ qua không thèm một mỹ nhân như nàng ấy.

Hà Tai đi theo phía sau nàng, nàng thấp giọng hỏi:

"Mấy ngày nay vẫn có người đi theo chúng ta?"

"Phải, đều là một đám trẻ tuổi bám đuôi suốt đoạn đường từ Thiên hạ trang đến đây."

Nàng trầm ngâm một lát, nói nhỏ:

"Việc Thiên Ô, Võ lâm Trung nguyên vẫn để ý, ta nghĩ, bọn họ tính đợi khi nào Công Tôn Vân rời đi rồi mới ra tay, nhưng nay Công Tôn Vân đã khuyên bọn họ rút lui, như vậy bọn họ sẽ không ra tay nữa, chỉ sợ Giáo chủ sẽ giở thủ đoạn đùa giỡn thôi."

Thực đau đầu! Muốn phỏng đoán tâm tư của một người bình thường thật dễ dàng, nhưng nếu muốn phỏng đoán tâm tư của một người điên thì phải làm như thế nào? Thật là thống khổ muốn chết, nàng cũng không phải người điên, làm sao đoán được?

Nàng chỉ biết là trước khi ra khỏi Trung nguyên, nhất định sẽ có sự cố phát sinh, Giáo chủ tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này!

Vào đến lều, nàng thấy Công Tôn Vân và Công Tôn Chỉ ngồi chung một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, mà xa xa ở một chỗ khác là bọn Thiên Ô và Xa Diễm. Nàng kinh ngạc bật thốt lên:

"Nàng ấy bị sao vậy?"

Mặt mày đỏ ửng bừng bừng lửa giận, lưng thẳng tắp ngồi thẳng, trông vô cùng đáng sợ.

"Nàng ta bị điểm huyệt bằng thủ pháp độc môn."

Hà Tai bình tĩnh đáp.

"..."

Nàng trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lại nhịn không được vòng đến người Công Tôn Vân. Người này là nam nhân sao? Đêm nay Xa Diễm xinh đẹp như một đóa hoa giá trị liên thành, hắn không chịu hái, ngược lại kiên quyết vùi đóa hoa vào bùn đất, chuyện này là sao?

Hắn phát hiện nàng đang nhìn hắn, đột nhiên giương mắt lên, đôi mắt tuấn tú trong trẻo sáng ngời như nước. Trong lòng nàng lại chấn động, vội vàng dời mắt nhìn sang chỗ khác.

Nàng ngồi xuống tại chỗ, Hà Tai mang đến một chiếc chăn đã được chuẩn bị sẵn đặt trên đùi nàng, nàng nói:

"Ngươi ngủ sau lưng ta đi."

"Được."

Hà Tai ngồi xếp bằng, cùng nàng lưng tựa lưng. Nhìn như có vẻ bọn họ đang sưởi ấm cho nhau, cũng là tự bảo hộ sau lưng lẫn nhau. Hành động như vậy nàng đã quen, nhưng hiển nhiên có người không quen.

Nàng chú ý thấy Công Tôn Vân vẫn một mực nhìn nàng. Đôi đồng tử đen rõ ràng sâu không đáy, nhưng đêm nay lại long lanh như một hồ nước lay động gợn sóng, làm động lòng người.

Nàng nhắm mắt lại, làm như không thấy. Gần đây nàng thuộc lòng Lạc Thần phú khá nhập tâm, tạm thời không muốn nhẩm lại. Đêm nay, tâm tình nàng thật khoái trá, có lời hứa hẹn dễ nói nhưng khó làm của Hà Tai, lại còn được thấy một nam nhân khác tươi cười.

Sở trường của cao nhân? Người của Vân gia trang, nhất định là thường thấy bộ mặt này của hắn, nghe nói hắn võ công cực cao, ân nhân cứu mạng chỉ sợ đó giờ cũng có mỗi mình nàng, hắn đương nhiên tìm mọi cách chiếu cố, đối đãi với nàng như thân nhân.

Tươi cười của hắn, không phải để mê hoặc người khác, mà vô cùng thân thiết, làm thay đổi tướng mạo lạnh lùng bẩm sinh, khiến người ta thấy như mộc xuân phong, như đoạt được vật chí bảo.

Hèn chi hắn ở trước mặt người ngoài, vĩnh viễn là điệu bộ có chừng mực, vẻ mặt lạnh lùng, thì ra nụ cười của hắn chỉ để cho người trong nhà xem. Mà hắn cũng chỉ tươi cười thân thiết đối với những người được xem là thân nhân của hắn thôi.

Đáng tiếc, nàng không phải, cho nên nàng tuyệt không lưu luyến, cũng sẽ không tiếc nuối. Nàng nhắm mắt dưỡng thần, sau lưng có Hà Tai dựa vào, nàng thực yên tâm, vì thế dung túng bản thân chìm vào giấc ngủ thật sâu, cả đầu óc đều tràn đầy ý cười ấm áp như gió mùa xuân.

Nụ cười như vậy, tuyệt đối là một loại độc dược, không thể sa ngã quá độ vào đó, ý nghĩ này, cho dù trong giấc ngủ, vẫn làm nàng rùng mình theo trực giác, theo bản năng suy ngẫm con đường tương lai cho cả nàng và Hà Tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net