Chương 5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa năm sau...

Toàn thân y phục màu vàng nhạt, trên áo ngắn dưới váy dài, bên hông tùy tiện buộc đai lưng bằng gấm thật dài, vô cùng mộc mạc mà đơn giản, chỉ là chất liệu may mặc thuộc hàng thượng đẳng, hơn nữa dung mạo vị nữ tử này thập phần tuấn tú, rất hợp mắt người xem.

Mái tóc đen dài của khuê nữ tùy ý cài một cây ngọc trâm, tóc dài đến thắt lưng, trong đó có mấy lọn được thắt bím vô cùng tinh tế. Nàng khoanh tay bước vào tửu lâu, đến trước mặt điếm tiểu nhị, hỏi:

"Lầu hai còn chỗ không?"

"Còn, còn, cô nương, xin mời!"

Nàng nhìn hắn trong chốc lát, nói:

"Ngươi mới tới đây làm sao?"

"Dạ phải, tiểu nhân mới tới trong thành này làm."

Nàng ậm ừ đáp lại, chậm rãi bước lên cầu thang. Trên lầu hai vị trí trống không còn nhiều, nàng chọn một bàn sát cửa sổ ngồi xuống, theo thói quen chăm chú xem thực đơn, rồi nói:

"Cho vài dĩa rau xào, càng ít dầu mỡ càng tốt, chay mặn gì cũng được."

"Cô nương có muốn nếm thử vài món ăn bài thuốc hay không? Lần trước Ngũ công tử của Vân gia trang đến đây, chưởng quầy của bọn ta thỉnh hắn khai đơn, toàn Trung nguyên này chỉ có tửu quán này của bọn ta là có thôi."

Da mặt nàng khẽ co rúm lại, cười nói:

"Lần sau sẽ thử. Lần này ta chỉ muốn ăn rau cải thôi."

Điếm tiểu nhị miệng đáp lời, tay ân cần châm trà, mắt để ý thấy cô nương này thật đẹp, chân mày nàng được tỉa rất tuấn tú, nếu nàng mặc nam trang, hắn cũng sẽ không nhận ra nàng là một vị cô nương.

Nàng liếc hắn một cái, nói:

"Có chuyện gì sao?"

"Không, không có, tiểu nhân chỉ là tiểu nhân chỉ là lần đầu tiên thấy cái gì gọi là nam nữ giai nghi (gương mặt nhìn giống nam mà cũng giống nữ). Cô nương thật sự là..."

Nhất thời nghĩ không ra từ nào đặc biệt để mô tả, chỉ phải lặp lại:

"Thật sự là rất tuấn mỹ nha."

Nàng nghe vậy, nở nụ cười.

"Aiz, ta ăn mặc như vầy ngươi cũng thấy ta giống nam tử, đây cũng coi như là thất bại của ta."

Nàng thở dài.

"Một nam nhân cải trang thành nữ nhân, quả nhiên không dễ a..."

Điếm tiểu nhị lắp bắp:

"Cô nương là tướng mạo nửa nam nửa nữ, muốn cải nam trang liền thành một nam tử tuấn tú, cải nữ trang tự nhiên là nữ. Giờ rõ ràng là nữ tử mà."

Nàng bật cười:

"Ta đói bụng, tiểu nhị ca, ngươi mau bưng thức ăn lên đi."

Điếm tiểu nhị vội vàng xuống lầu chuẩn bị. Nàng theo thói quen mà mân mê đôi đũa, nhìn xuống ngã tư đường dưới cửa sổ. Đang chính ngọ, khách đến ăn cơm càng ngày càng đông, lúc điếm tiểu nhị bưng cơm và thức ăn lên, trên lầu hai đã có thêm ba, bốn bàn khách ngồi.

Tiểu nhị lại phát hiện nàng dùng tay trái chơi đùa với chiếc đũa, vài lần chiếc đũa bị rơi xuống, tựa hồ tay trái của nàng có chút vấn đề.

Lúc hắn bưng đồ ăn đến, ngửi được mùi thuốc nhè nhẹ tỏa ra từ người nàng. Hắn cúi đầu xuống lén nhìn, phát hiện ra chiếc hầu bao buộc bên hông nàng, rõ ràng lúc nàng bước vào hắn không thấy.

"Sao vậy?"

Nàng nhướng mày hỏi. Tiểu nhị nhìn chằm chằm nửa ngày, giọng kinh ngạc:

"Thì ra là vậy, chiếc đai lưng gấm bên hông cô nương quá dài, khi đi lại che khuất đi hầu bao, giờ ngồi xuống mới lộ hầu bao ra."

Cô nương này thắt lưng thật nhỏ, nhưng nhỏ cỡ nào cũng không cần phải buộc đai lưng dài như vậy chứ?

"Đai lưng này có thể dùng vào rất nhiều việc, ví dụ như có thể cứu được một mạng người."

Nàng cười nói.

"Thì ra là thế."

Khách hàng là tối cao. Khách hàng chỉ nói lấp lửng thế thôi, cho dù hắn tò mò muốn chết, nhưng cũng tuyệt không thể truy hỏi thêm, vì thế, hắn đành lui xuống. Không bao lâu, căn phòng trang nhã trên lầu hai này chật kín. Khách đến quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ của nàng, khách khí hỏi:

"Cô nương, có thể cho ngồi chung bàn hay không?"

Nàng liếc mắt một cái, hào phóng nói:

"Cứ tự nhiên, mời!"

Người đến là hai gã thiếu hiệp tuổi chừng hai mươi mới xuất đầu lộ diện tại Trung nguyên, diện mạo đều thuộc hàng thượng đẳng, tương đối có khí chất, sau khi thi lễ cảm tạ xong liền tự chia nhau ngồi xuống, gọi điếm tiểu nhị, kêu vài món ăn đơn giản.

"Cô nương là người giang hồ?"

Một gã thiếu hiệp trẻ tuổi lên tiếng hỏi.

"Tạm xem như thế."

Nàng chuyên tâm ăn cơm. Cơm không thể ăn quá no, đó mới là đạo dưỡng sinh, nàng một mực tuân theo.

"Có danh hào hay không?"

"Ta nghĩ, chắc là không có."

Thì ra là một cô nương mới bước chân vào giang hồ. Trong lòng hai gã nam tử trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi liếc mắt ngắm nàng một cái nữa. Nàng trông còn trẻ, nhưng không yếu ớt hay lỗ mãng như những tiểu nữ hiệp khác trên giang hồ.

Môn phái nào cũng đều có nữ tử tập võ, đến tuổi sẽ bước chân vào giang hồ, ngay từ đầu dựa hơi sư huynh đệ đồng môn, hành sự vô cùng kích động. Còn cô nương này tuy trẻ tuổi nhưng khí chất trầm ổn, hoàn toàn không giống những tiểu nữ hiệp nổi danh giang hồ mấy năm gần đây, đôi mắt nàng vừa tuấn tú vừa xinh đẹp, nước da khỏe mạnh, vô cùng mịn màng. Hai vị thiếu hiệp trẻ tuổi nghĩ đến đó, sắc mặt đều đỏ ửng, không khỏi đồng thời ho khan một tiếng.

Nàng ngắm ngắm thấy chỗ bọn họ ho rất gần với dĩa rau của nàng. Nàng nhẫn, ăn phải nước bọt của người khác, cũng không tính là gì. Tuyệt đối có thể nhẫn. Một gã trẻ tuổi trong bọn đánh trống lãng, nói:

"Cổ huynh, ngươi đặc biệt đến Dương Châu thành lần này là vì Vân gia trang sao?"

Người trẻ tuổi còn lại đúng là Cổ Thiếu Đức, hắn nói:

"Đúng vậy. Triều đình sáu năm một lần tổ chức khoa cử Võ Trạng Nguyên, năm nay Ngân Thủ Tam Lang Đồ Tam Lung đoạt hạng nhất, sẽ trở thành trọng thần lương đống của triều đình. Đồ Tam Lung vốn là kẻ vô gia cư, năm ngoái đã từng ở nhờ Vân gia trang, có giao tình khá tốt với Nhàn Vân công tử, gia sư phái ta đến chúc mừng, tiện thể sao chép lại phần nào sự tích Ngân Thủ Tam Lang, trở về cho đệ tử bổn môn tham khảo. Hoàng hiền đệ đặc biệt đến Vân gia trang lần này cũng vì thế hay sao?"

Người trẻ tuổi được gọi là Hoàng hiền đệ cười nói:

"Đúng vậy, Tái Nhiễm đúng là vì thế mà đến đây. Thuận tiện hỏi thăm các vị Công Tôn công tử xem, có phải Đặng gia trang sẽ kết thân với Ngân Thủ Tam Lang hay không, nếu mối hôn nhân này chu toàn, vậy thì đó chính là một hỷ sự lớn trên giang hồ. Ta cũng muốn thuận đường..."

"Lén chiêm ngưỡng dung nhan của Vô Ba tiên tử?"

Cổ Thiếu Đức cười nói tiếp. Nàng nghe vậy, thiếu chút nữa sặc phun cơm ra.

Vô Ba tiên tử?

Nàng nhẫn, nhất định phải nhẫn!

Chuyện nhỏ như vầy tuyệt đối có thể nhẫn! Trên đời không có gì là không thể nhẫn, chỉ có nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi! Nàng hít thở sâu, tay trái thử nâng ấm trà, sức nặng của ấm trà khiến cánh tay trái của nàng khẽ co rút đau đớn, không thể nâng nổi ấm trà.

"Cô nương, để ta giúp!"

Hai nam nhân đồng thời lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang một bên. Cuối cùng Cổ Thiếu Đức rót trà giúp nàng, hỏi:

"Tay trái cô nương bị thương sao?"

"Bị chút vết thương nhỏ mà thôi."

Nàng vô cùng khách khí.

"Đa tạ công tử."

"Tại hạ Cổ Thiếu Đức."

Hắn vội vàng tự giới thiệu.

"Tại hạ Hoàng Tái Nhiễm."

Hắn cũng vội vàng sợ mất cơ hội.

"À."

Nàng đáp.

"Các người cứ tiếp tục trò chuyện, tiếp tục trò chuyện."

"Cô nương đang đợi ai sao?"

"Đúng vậy."

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Hai người họ cảm thấy bẽ mặt, liền cúi đầu vào ăn cơm. Những người ở bàn bên cạnh lúc này đang nói chuyện phiếm, thanh âm rõ to, nàng bị buộc phải nghe, Cổ Thiếu Đức cũng nghe thấy, nói nhỏ:

"Aiz, chuyện cũ nửa năm về trước, giờ mà họ vẫn còn bàn tán."

Sắc mặt Hoàng Tái Nhiễm có chút xấu hổ, hàm hồ nói:

"Đúng vậy. Chuyện xảy ra đã lâu như vậy rồi, cũng không có gì ghê gớm, hay ho gì mà bàn tới bàn lui."

"Sao Hoàng hiền đệ lại nói vậy? Việc này mới phát sinh nửa năm trước. Đệ tử của Vân gia trang người thì chết, người bị thương, Hoàng Phủ Vân của Ma giáo cũng rơi xuống vực thẳm mà chết, nghe nói là có người cố ý làm, cất giấu thuốc nổ trên vách núi. Sau đó Xa Diễm và Nhàn Vân công tử xuống đáy vực tìm người, lại chỉ tìm được một đống thi thể. Thuốc nổ này là do ai đặt? Vẫn còn là một câu đố."

Câu đố? Tất nhiên là câu đố rồi, nàng nghĩ thầm. Người của Vân gia trang đã chết, Hoàng Phủ Vân và Thiên Ô của Xa Diễm cũng đều đã chết, vậy thuốc nổ này rốt cuộc là do Bạch Minh giáo đặt, hay là những người Trung nguyên lòng mang oán hận đặt, vẫn không ai biết chuyện này. Sau này nàng nghe nói, nằm ngoài dự đoán của mọi người, Giáo chủ Bạch Minh giáo cũng không truy cứu xem ai đã hại chết Hoàng Phủ Vân, chỉ đòi Thiên Ô tùy thân của Hoàng Phủ Vân là Hà Tai trở về giáo phục mệnh.

Nghe nói, lúc đó Hà Tai lựa chọn trở lại Thiên Hạ trang, từ nay về sau không gặp ai khác. Vân gia trang vài lần phái người đến, Hà Tai cũng không ra gặp khách.

Trang chủ Thiên Hạ trang vẫn là Hạ Dung Hoa như cũ, cuộc sống cứ như vậy bình thản lặng lẽ trôi qua, không ai dám lật lại chuyện cũ, cũng không ai dám lên tiếng hỏi. Vân gia trang rốt cuộc đã tường thuật lại những gì trong cuốn Giang hồ Đại Sự Kiện cũng không một ai biết, bởi vì cuốn sách ấy đã bị phong tỏa trong tầng hầm thứ ba phía sau Cấp Cổ các. Ai nấy đều không dám hỏi nguyên nhân, sợ giở lại một đoạn quá khứ chấn động đó.

Ai dám làm người tiên phong?

Cổ Thiếu Đức thở dài:

"Nghe nói, hôm đó có hơn mười người trẻ tuổi, ỷ vào một chút công phu theo dõi bọn họ, muốn giết Hộ pháp để lập công, nhưng lúc núi lở, lại phải nhờ vào Nhàn Vân công tử mới có thể còn sống mà trở về. Đáng tiếc mấy người này xấu hổ, tuyệt đối giữ mồm giữ miệng, cho nên đến tận nay mà cũng không ai biết rốt cuộc là đệ tử nhà ai đã gây ra loại chuyện đáng xấu hổ như thế để kiếm sống? Không thể nào ngay cả thuốc nổ cũng do bọn họ hạ độc thủ."

Hoàng Tái Nhiễm lảng tránh, vùi đầu ăn cơm. Nàng cũng không hề hé răng, nhấm nháp cánh gà xào, trên đường chợt xôn xao náo nhiệt, nàng nhìn xuống, thấy có người đang cưỡi ngựa vào thành.

Người vào thành, trừ phi là có việc gì khẩn cấp, nếu không ai nấy đều phải xuống ngựa đi bộ, để tránh quấy nhiễu dân chúng, đây là quy củ của Vân gia trang. Nàng thấy hai thân ảnh bạch y dẫn ngựa đi tới, đằng sau là Công Tôn Chỉ, đằng trước tất nhiên là vị tiên nhân cửu ngoại trọng thiên được người người đồn đãi – Công Tôn Vân.

"Đã về rồi!"

Sắc mặt Cổ Thiếu Đức vui mừng nói.

"Đúng lúc có thể cùng đi với Nhàn Vân công tử về gia trang."

Hắn đang muốn xuống lầu, đột nhiên thấy Công Tôn Vân ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai. Cổ Thiếu Đức tươi cười, muốn chạy xuống tiếp đón, lại thấy khóe môi Công Tôn Vân cong lên, không chút tiếc rẻ nở nụ cười. Cổ Thiếu Đức nhất thời mất hồn.

"Vô Ba, cùng nhau trở về đi."

Công Tôn Vân cất cao giọng nói. Nàng thở dài, nói:

"Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, Lạc Thần phú ta đã thuộc làu, chuyện nhỏ."

Nàng theo thói quen tính khoanh tay xuống lầu. Đai lưng bên hông dài gần bằng vạt váy, tiểu nhị nhìn mà vô cùng kinh hãi, thật sợ đai lưng kia bị người khác giẫm phải lúc xuống thang lầu. Nàng chậm rì rì ra khỏi tửu lâu, đến trước mặt hai người. Công Tôn Chỉ hỏi:

"Hôm nay ngươi có uống thuốc chưa?"

"Uống rồi." – Mẹ, người đã trở về.

Công Tôn Vân cười nhạt:

"Lão ngũ là vì lo lắng cho ngươi, tuy rằng ngươi bình phục lại rất mau, nhưng công phu nhẫn của ngươi rất mạnh, có khi ngay cả chính bản thân mình cũng tự lừa gạt."

"Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận." - Cha, ngươi cũng đã trở lại.

Nàng từ nhỏ đã mồ côi, chưa từng nghĩ tới, có một ngày, lại đột nhiên nặn ra được một đôi cha mẹ như vầy. Phải chi sớm một chút đỡ biết bao nhiêu, giờ hai mươi tuổi mới trả lại cha mẹ cho nàng, có phải quá muộn rồi hay không?

"Chúng ta đi thôi."

"Ừ."

Ngừng lại một lát, nàng chỉa chỉa về phía sau.

"Có người muốn theo đi chung về trang."

Công Tôn Chỉ lướt qua đầu vai của nàng, thấy Cổ Thiếu Đức đang vội vàng xuống lầu cùng với... Sắc mặt hắn lập tức mất vui, thấp giọng nói:

"Họ Hoàng kia nhận ra ngươi sao?"

"Ta nghĩ, chắc là không."

Nàng nhún vai, giúp Công Tôn Vân dẫn theo ngựa, đi về phía trước. Vô cùng, vô cùng nhàn nhã đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net