Chương 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Công tử, chúng ta còn chưa thể xuống xe sao?"

Giang tiểu đệ thực hưng phấn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên được đến Đặng gia bảo xem hôn lễ.

"Đã đến rồi sao? Ngươi xuống xe đi tìm Ngũ công tử trước đi."

Giang tiểu đệ gật gật đầu, phụng mệnh xuống xe. Hắn buông mắt nhìn xuống, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì, kiên nhẫn chờ nàng tỉnh ngủ. Một lát sau, nàng lười biếng duỗi thắt lưng, nói:

"Đây là lần đầu tiên ta được tham dự hôn lễ của người giang hồ."

Nàng đã sớm tỉnh lại, chỉ lười ngồi dậy mà thôi.

"Cũng chẳng khác gì so với hôn lễ của dân chúng bình thường, chỉ đơn giản hơn mà thôi."

Hắn khẽ cười nói, xuống xe trước, rồi sau đó nâng thắt lưng nàng, đỡ nàng ra theo sau. Cùng là ngồi xe ngựa, nhưng lúc trước nàng nằm liệt phải bế ra bế vào, giờ lại có thể tự do cử động theo ý muốn, ánh mắt của hắn kín đáo bám chặt theo thân ảnh khỏe mạnh của nàng.

Nàng nghiêng đầu đánh giá cảnh tượng náo nhiệt ngoài xe. Mái tóc dài của nàng phất phơ nhẹ trong gió, toàn thân bạch y trắng như tuyết, đai lưng dài gần chạm đầu gối, đợi hắn đến gần, nói:

"Nhàn Vân, Đặng Hải Đường vốn thích ngươi, sau ngươi lại từ chối khiến người khác cướp đi mất, aiz, tiên tử chính là như thế này đây!"

Hắn thản nhiên liếc nàng một cái, tươi cười như trước.

"Đồ Tam Lung là một nhân tài không tệ."

"Ừ..."

Cả khóe môi đều nhếch lên, rõ ràng là sắc mặt tuấn tú, giờ nhìn lại có chút đáng yêu.

"Ngươi có tiếc không?"

Nàng cảm thấy vô cùng hứng thú. Dù sao cũng là mỹ nhân!

"Ta tuyệt không tiếc nuối, yêu một người đã đủ rồi!"

Hắn cố ý nhấn mạnh chữ "một người", quả nhiên, hắn thấy nàng hơi hơi đỏ mặt. Nàng còn chưa quen thân mật như vậy, hắn biết, nhưng nàng phải quen đi, như vậy mới có thể chậm rãi làm mờ dần vết sẹo trong lòng nàng.

"Ba ngày qua, thật sự là đã vất vả nàng rồi!"

Hắn cười nói. Nhớ lại ba ngày kia, đầu của Giang Vô Ba khẽ đau nhức. Công Tôn Chỉ vốn không nói rõ ràng rằng mị hương sẽ phát tác liên tục trong ba ngày, hại nàng nghĩ rằng bản thân mình quá thú tính, ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên ban đêm nằm mộng. Mộng toàn chuyện điên rồ, aiz, may mà nàng có thể chịu được, tự khống chế bản thân mình, rất khá!

Khuôn mặt tuấn mỹ kề lại gần sát, tim nàng nhảy dựng, đôi mắt hạnh cũng chưa kịp nhắm lại, cứ như vậy nhìn hắn nhẹ nhàng hôn lên môi mình.

Trên môi nóng lên, hai tay nàng vẫn bắt chéo sau lưng, cũng không có đáp lại hắn. Hắn cũng không nhắm mắt, đôi đồng tử đen như đầm nước mùa xuân, trước kia cảm thấy mắt hắn sâu thăm thẳm, giờ mới phát hiện đôi mắt của hắn, chiếc miệng của hắn, thậm chí cả người của hắn chỉ tỏa sáng cho người trong nhà mà thôi. Thế nhân chỉ biết vẻ bề ngoài cao khiết thanh lãnh của hắn. Nàng nghĩ, Lạc thần cao khiết hẳn là không hôn môi như thế này.

Nàng chậm rãi rũ mắt xuống, hai bàn tay nắm chặt lại. Hắn hôn nhẹ, lại hôn tiếp, cuối cùng dừng ở vành tai nóng rực của nàng. Hắn nói bên tai nàng:

"Lần này, không có vị thuốc."

Hắn cũng hy vọng vĩnh viễn sẽ không phải mớm thuốc cho nàng. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc. Hắn cười cười:

"Vô Ba, nhẫn công của nàng thật sự là độc nhất vô nhị."

"Quá khen, quá khen."

Nàng khàn khàn nói. Đây là thói quen khiến cho nàng như vậy, không thể trách nàng. Hắn đứng thẳng dậy, ngón tay mơn trớn lên má nàng, rồi sau đó khẽ liếm lên đầu ngón tay của nàng. Nàng ho khan một tiếng, làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ mới là đúng đạo nhẫn.

"Đi thôi, để chủ nhân đợi lâu sẽ thất lễ."

Hắn mỉm cười. Nàng gật đầu, nói:

"Nhàn Vân đi trước đi."

Nàng vẫn có thói quen theo đuôi phía sau, tránh gây quá nhiều chú ý. Hắn cười, tiêu sái xoay người ra trước xe. Lúc này nàng mới sờ sờ lên môi mình. Cũng không phải nàng muốn nhẫn, chỉ là theo quán tính khống chế chính mình, không có hôn lại.

Thực phiền toái! Vừa không cam lòng, vừa phải nhẫn, nàng hầu như kích động đến nỗi phối hợp với hắn.

Lại nói tiếp, muốn so về công phu kềm chế, nàng vạn vạn lần không theo kịp vị tiên nhân cửu trọng thiên ngoại xuân sắc khôn cùng trước mặt này. Ba ngày nàng bị trúng mị hương, chỉ có Nhàn Vân tiếp xúc với nàng, nhưng hắn thế mà lại không hề có phản ứng gì, không biết nàng nên nói, là mị hương không có hiệu quả, hay là hắn có vấn đề?

Nếu so sánh với hắn, nàng thật sự là kém cỏi hơn nhiều. Mới vừa rồi khi hắn hôn nàng, thiếu chút nữa nàng kềm chế không nổi, nhào vào hắn ngay tại chỗ. Nam nhân này đúng là lang sói, từ ngày nhận lời làm nghĩa huynh nghĩa muội gì đó, hành động của hắn phóng khoáng có chừng mực, lại vô cùng thân thiết như thiên la địa võng bao vây nàng lại. Nàng biết hắn muốn gì, hắn muốn ăn mòn tư tưởng trước đây của nàng.

Hắn quay trở lại, nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng mang theo lo lắng.

Trong mắt hắn, nàng cũng được xếp loại là người trong nhà, mới có thể được hưởng đãi ngộ đặc biệt như vậy. Nhưng vì sao từ đầu tới cuối hắn không hỏi nàng đã mơ thấy ai trong ba ngày mộng xuân đó? Hắn là quá tự tin, hay là vì sự thận trọng của nam nhân khiến hắn cự tuyệt truy cứu?

Nhưng nàng thật rất muốn hỏi! Ba ngày đó hắn vẫn làm bạn bên cạnh nàng, trên người hắn cũng dính bao nhiêu là mị hương, chẳng lẽ hắn ngay cả một cái mộng xuân nho nhỏ cũng không hề nằm thấy qua? Nàng khẽ cắn môi, lẩm bẩm.

"Vô Ba?"

Nàng thở dài, đuổi kịp theo bước chân của hắn.

"Nhẫn đi nhẫn lại, cuối cùng là vì cái gì?"

Nàng lại không học theo Câu Tiễn mà nếm phân, không cần phải nhẫn đến cùng chứ?

Vào hỉ đường, nàng liền để ý thấy một chuyện vô cùng không thích hợp, nữ nhân giang hồ ăn mặc tùy tiện vốn là chuyện thường, nhưng nàng phát hiện có vài nữ hiệp bắt chước theo cách ăn mặc của nàng, ngoại trừ dung mạo khác nhau ra, áo ngắn ngủn, váy thật dài, bên hông thắt đai lưng cũng thật dài, ngay cả nguồn gốc xuất xứ vật liệu may mặc dường như cũng đều đến từ cùng một nơi.

Dường như đẹp hơn Giang Vô Ba rất nhiều. Công Tôn Chỉ phát hiện ánh mắt của nàng, ho khan một tiếng, khéo léo nói:

"Làm tiên tử thực vất vả."

"... Vân gia trang vì vậy mà kiếm được không ít?"

Nàng bình tĩnh hỏi. Rốt cuộc nàng cũng hiểu được mỏ vàng của Vân gia trang ở nơi nào. Hèn chi lại mưu cầu danh lợi phong danh hào tiên tử cho nàng như vậy, còn làm cho nàng muốn rảnh cũng rảnh không được, thường xuyên phải lui tới phòng nữ quyến.

Muốn nuôi một nhà người thật không dễ dàng, giờ phút này, trong mắt nàng, Vân gia trang vốn dĩ đức cao vọng trọng bỗng trở nên sơn son thiếp vàng vô cùng tục khí. Có tiền, mới có món gà xối mỡ của nàng. Nàng thở dài. Nàng không thể không nói, Vân gia trang, sẽ tồn tại trên giang hồ thật lâu, thật lâu.

Để giữ lại tính cách độc đáo của nàng, tránh cho nơi nơi đều là Giang Vô Ba, cho nên nàng rời khỏi hỉ yến của Đồ Tam Lung. Nàng tùy tiện đi dạo, khi đi ngang qua một chỗ, bước chân ngừng lại, chậm rãi nhìn vào nơi phát ra âm thanh.

Thanh âm ấy là tiếng lục lạc rất nhỏ. Khi nàng và Hà Tai rời khỏi Bạch Minh giáo, đã lấy vải bọc lại lục lạc, nên mới không gây ra tiếng động thu hút sự chú ý của người khác. Nàng suy nghĩ một hồi, đi ra khỏi sân viện, quả nhiên thấy có người của Bạch Minh giáo trong bóng đêm.

Trường tiên sắc bén xé gió đánh trúng một nam nhân, nam nhân đó bay đến ngã xuống cạnh người nàng, nàng vẫn không nhúc nhích, mặc Xa Diễm lặng lẽ nhìn chằm chằm trong màn đêm. Năm Thiên Ô, một Xa Diễm, trận này xem như không nhỏ. Nàng thấy một gã Thiên Ô cao lớn khiêng ra một cái túi, hỉ phục trong túi kia đúng là của tân nương tử.

"Ngươi..."

Xa Diễm híp mắt, nhìn y phục của nàng.

"Ngươi...là Vô Ba tiên tử?"

"Phải."

Nàng thừa nhận.

"Thật đúng lúc, ta đang muốn xem thử vị nghĩa muội duy nhất của Công Tôn Vân như thế nào, không ngờ ngươi lại tự chui đầu vào lưới."

"..."

"Giang cô nương, ngươi chạy mau!"

Nam nhân kia đúng là Hạ Dung Hoa. Hắn giãy dụa đứng lên.

"Ngươi mau đi thông báo với Nhàn Vân, Đặng Hải Đường bị cướp đi, đệ đệ của ngươi ở hỉ phòng cũng bị đả thương."

Đệ đệ? Nàng nghĩ nghĩ, rồi sau đó nhớ tới vị Giang tiểu đệ béo ú kia, rốt cuộc nàng nhíu mày, nhịn xuống lửa giận trong lòng. Thật kỳ lạ, tại sao nàng đột nhiên không vui như vậy?

Xa Diễm không thấy rõ diện mạo của nàng, tiến lên vài bước, vừa thấy khuôn mặt tuấn tú của nàng, không khỏi sợ run.

"Ngươi..."

Nàng thở dài, đang muốn trả lời 'Ngươi trúng thưởng, đúng vậy, chính là Hoàng Phủ Vân', đột nhiên nghe thấy Xa Diễm lại nói:

"Dung mạo ngươi cũng không tệ lắm, nếu là nam tử thì quá tốt rồi."

Nàng nghe vậy, thiếu chút nữa té lăn ra đất. Xa Diễm này có phải quá háo sắc hay không? Ngay cả nàng cũng chấm?

"Đáng tiếc, hôm nay các ngươi một người cũng không thể ra khỏi nơi này."

"Xa hộ pháp muốn cướp tân nương tử, không phải là vì muốn ép người nào đó ra mặt hay sao?"

"Làm sao ngươi biết...Thanh âm này của ngươi ta đã từng nghe qua ở đâu rồi?"

"Khụ khụ, nghe ở đâu không quan trọng."

Giang Vô Ba hạ giọng.

"Quan trọng là, ngươi từng chính mắt thấy xác chết của Hoàng Phủ Vân, nhưng Giáo chủ quý giáo lại không tin ngươi, muốn ngươi bắt đi thê tử của Ngân Thủ Tam Lang, đả thương Hạ Dung Hoa, bức Hoàng Phủ Vân xuất hiện, có phải không?"

Xa Diễm nghi hoặc nói:

"Là Nhàn Vân phỏng đoán?"

Nàng thuận miệng ậm ừ, giật giật tay người đằng sau, ý bảo Hạ Dung Hoa đi trước. Hạ Dung Hoa chần chờ. Muốn hắn bỏ lại một thiếu nữ để chạy trốn trước, rất mất mặt!

Giang Vô Ba thở dài:

"Chúng ta thương lượng đi, các ngươi muốn bức Hoàng Phủ Vân ra, chi bằng bắt ta đi, bắt ta có lợi hơn nhiều so với một tân nương tử của Võ Trạng Nguyên. Ít nhất, Bạch Minh giáo sẽ không bị triều đình và Võ lâm Trung nguyên bao vây diệt trừ. Ngươi bắt ta, Nhàn Vân tự nhiên sẽ ra mặt, tìm cách giao ra Hoàng Phủ Vân."

Xa Diễm trầm tư một lát, cuối cùng dung nhan diễm lệ nở nụ cười.

"Làm như vậy rất phiền toái. Ta ai cũng không buông tha, bắt luôn cả nàng này cho ta, mang hết về!"

Giang Vô Ba nghe vậy, quát:

"Hạ Dung Hoa, còn không mau đi!"

Đồng thời tấn công một Thiên Ô. Tuyệt học của Hoàng Phủ gia, nàng chỉ học được ba phần, không bằng Hà Tai trò giỏi hơn thầy, nhưng nàng nghĩ, nàng còn có thể chống đỡ được một lát.

Đợi Hạ Dung Hoa chạy thoát, nàng sẽ tự động đầu hàng.

***** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net