Chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đinh đinh đang đang, đinh đinh đang đang...

Tiếng lục lạc Thiên Ô quen thuộc không ngừng vang lên bên trong địa lao. Ít nhất cũng đã nửa năm rồi nàng không có nghe thấy tiếng lục lạc như vậy, giờ nghe thật chói tai a.

Địa lao của Bạch Minh giáo rất sạch sẽ, không hề ngược đãi tù nhân, đây là điểm khiến nàng hài lòng nhất. Nàng chầm chậm theo sau Đặng Hải Đường. Đặng Hải Đường một thân hỉ y đỏ rực, mà nàng một thân bạch y trắng như tuyết, không biết có thể coi là hồng bạch lưỡng lập hay không?

Thiên Ô đứng hai bên đóng cửa sắt nhà lao lại, khi nàng đi qua cánh cửa sắt, chỉ lạnh nhạt quay đầu lại liếc mắt một cái. Trong một căn phòng giam, có một gã Thiên Ô cao lớn đang bị nhốt, hắn chỉ ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, không có mở mắt ra nhìn chung quanh.

Một gã Thiên Ô khác mở phòng giam kế bên ra để cả hai nàng vào. Đặng Hải Đường hơi bị loạng choạng, nàng đúng lúc đỡ được. Ầm một tiếng, tiếng xiềng xích khóa cửa nhà giam vang lên. Đặng Hải Đường căm hận nói:

"Đây đúng là muốn đối đầu với Võ lâm trung nguyên đây mà, Giáo chủ Bạch Minh giáo điên rồi sao?"

Giang Vô Ba gục gặc đầu đồng tình, xếp bằng ngồi xuống tựa vào vách căn phòng giam kế bên.

"Giang cô nương, xin lỗi, đã liên lụy ngươi."

Đặng Hải Đường thấp giọng nói.

"Cũng không sao." N

àng nói. Thiên Ô ở phòng giam kế bên nghe thấy thanh âm này, chợt mở bừng mắt dậy, trừng mắt nhìn thân ảnh bạch y sau song sắt.

"Hiện giờ bọn ta hãy nghĩ cách thoát ra ngoài thôi!"

Đặng Hải Đường cởi xuống bộ hỉ y, sờ soạng khắp nơi tìm chỗ chạy trốn. Giang Vô Ba nháy mắt mấy cái, nhìn tân nương tử này một cách vô cùng hứng thú. Thì ra đây là nữ hiệp giang hồ, rõ ràng ngày đó nàng thấy Hải Đường tiên tử yếu đuối nhỏ nhẹ với Nhàn Vân, hiện giờ chỉ có một thân một mình nên phải tự dựa vào chính mình, mạnh mẽ.

Chỉ là...

"Đặng cô nương, ngươi tìm không ra lối thoát đâu, chi bằng đợi người khác đến cứu đi."

Nàng là ký sinh trùng, đợi người ta tới cứu, giữ sức tốt hơn. Sắc mặt của vị Thiên Ô cao lớn kia lại thay đổi liên tục.

"Đợi người ta tới cứu? Đợi đến khi nào? Rốt cuộc bọn người này muốn gì chứ?"

"Ai nha, Giáo chủ muốn, bất quá chỉ là Hoàng Phủ Vân chết đi sống lại mà thôi."

Giang Vô Ba thở dài.

"Hoàng Phủ Vân?"

Đặng Hải Đường kinh ngạc nói:

"Là Hộ pháp Bạch Minh giáo đã bị thuốc nổ hại chết nửa năm trước sao?"

"Aiz, đúng vậy."

Nàng rũ mắt xuống, thưởng thức đai lưng. "

Rất nhiều người cũng không tin nàng ấy đã chết, Giáo chủ Bạch Minh giáo không tin, huynh trưởng của Hạ Dung Hoa cũng không tin. Giáo chủ vẫn luôn luôn chờ, đáng tiếc, hắn bị tẩu hỏa nhập ma, tánh mạng bị đe dọa, sắp chờ không nổi nữa. Mà Hạ Nguyệt Hoa, cho rằng Hoàng Phủ Vân còn sống, cho nên hắn trở lại Bạch Minh giáo, cam nguyện bị nhốt trong gian địa lao này, hắn cho rằng, chỉ cần nàng ấy còn sống, nàng ấy sớm muộn gì cũng sẽ đến đây cứu hắn. Cho dù Thiên Hạ trang có tung tin Hạ Nguyệt Hoa trở về sống ở trong trang, Hoàng Phủ Vân vẫn có thể nhìn ra tất cả."

Đặng Hải Đường ngẩn người, ánh mắt từ trên người Giang Vô Ba chuyển đến nam nhân cao lớn sau song sắt.

"Cô nương."

Nam nhân kia lên tiếng gọi, giọng khàn khàn đầy kích động. Giang Vô Ba vẫn rũ mắt xuống, nói:

"Hà Tai, ngươi giở thủ đoạn bày kế đùa giỡn ta sao?"

"Không phải."

Sắc mặt hắn vui mừng tràn trề:

"Cô nương mềm lòng, sớm muộn gì cũng sẽ trở về."

"Ta mềm lòng khi nào?"

Nàng lãnh đạm nói. Hắn trầm mặc. Một lát sau, hắn mới nói giọng khàn khàn:

"Cô nương, không phải là ta không muốn cứu ngươi. Hắn là đứa con cuối cùng còn lại của cha ta, cũng chính là đứa con duy nhất, bản tính hắn mềm yếu, ý chí không mạnh mẽ như cô nương. Ta nghĩ, cô nương tuyệt sẽ không bỏ qua một sinh cơ nào, cho dù là rơi xuống vực thẳm, hoặc bị loạn đao chém, chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ không buông tay. Cho nên, ta định cứu hắn trước, sau đó sẽ xuống vực thẳm tìm cô nương. Nhưng chỉ còn lại thi thể, vòng Thiên Ô và thanh ngọc tiêu."

Những chữ cuối, giọng hắn tràn ngập đau xót. Đặng Hải Đường trừng lớn mắt.

"Ngươi là Hoàng Phủ Vân? Không đúng, rõ ràng Hoàng Phủ Vân không có lớn như vậy, mà mặt của nàng ấy cũng có hình xăm a."

"Ta sợ đau, không muốn xăm. Đó là vẽ."

Giang Vô Ba thản nhiên thừa nhận.

"Nhưng, nhưng còn vòng Thiên Ô suốt đời không thể tháo ra."

"Mười bốn tuổi ta đã cởi ra được, nhưng sợ người khác phát hiện nên vẫn đeo."

Đặng Hải Đường á khẩu không trả lời được, cuối cùng, nàng chỉ có thể hỏi:

"Ngươi thật sự rơi xuống vực thẳm?"

Nàng cười nói:

"Tất nhiên. Ta xương cốt đứt lìa, ngũ tạng lệch vị trí, đầu rơi máu chảy."

Nàng đứng dậy, đối mặt với Hà Tai, rẽ mái tóc sang một bên lộ ra một vết sẹo.

"Ngươi nói đúng. Ngày đó, ta tự thấy không còn sinh cơ, rõ ràng sắp đi về cõi tây phương cực lạc, nhưng một khắc cuối cùng, bản năng sinh tồn trỗi dậy, sau đó phải nằm liệt giường bốn tháng. Bốn tháng này cũng nhờ công phu nhẫn của ta khá tốt, mới có thể hồi phục nhanh như vậy."

"Cô nương..."

Đôi đồng tử đen trong mắt hắn đột nhiên co rụt lại. Nàng khoanh tay lại nhẹ nhàng cười:

"Hà Tai, ngươi cũng không cần phải áy náy. Trên đời này, không phải mọi chuyện đều là như thế cả sao? Ngươi cứu được ta, ta sẽ cảm tạ ngươi. Ngươi cứu không được ta, vậy cứ để mọi việc trôi qua đi. Năm đó, ngươi thân là Thiên Ô bị bắt phải thuần phục làm thủ hạ của ta, ta ngày đêm đều sợ ngươi mưu sát một tiểu hài tử mười tuổi là ta lúc bấy giờ, vì thế tất cả mọi việc đều chú ý đến công bằng, ngươi có vòng Thiên Ô, ta cũng có, trên mặt ngươi bị bắt mang hình xăm, từ đó về sau trên mặt ta và ngươi cùng có hình xăm giống nhau. Ta dạy cho ngươi võ công, không phải muốn ngươi làm rạng rỡ tông môn, mà là muốn ngươi bảo hộ ta. Mười năm tình nghĩa ngươi đi theo ta, chẳng qua vì nhu cầu của hai bên mà thôi. Hôm nay ta đến, là muốn nói cho ngươi biết, ngươi và ta hai bên không ai thiếu nợ ai cả. Ta sẽ tháo vòng Thiên Ô ra cho ngươi, từ nay về sau ngươi đi đường dương quan hay đi cầu độc mộc gì đó là tùy ngươi."

Hà Tai chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi mở miệng nói:

"Ngày đó ở đáy vực thẳm, ta thấy vòng Thiên Ô và ngọc tiêu bị bỏ lại, đã đoán ra tâm ý của cô nương."

Nàng không hé răng trả lời.

"Nửa năm qua, cô nương sống có tốt không?"

"Cũng không tệ lắm. Giang Vô Ba là tên hiện tại của ta, ăn được, ngủ được, rất ung dung tự tại."

"Giang Vô Ba?"

Hắn trầm tư, rồi sau đó nở nụ cười chua chát:

"Trên sông không có sóng, ta nên sớm phát hiện ra. Thì ra quả thật là Công Tôn Vân đã cứu người, ngày đó ta ôm mấy phần hy vọng, tưởng hắn cũng xuất thủ cứu người, không ngờ ám khí trong rừng buộc hắn phải thu tay lại. Rốt cuộc hắn vẫn cứu được cô nương. Cô nương thích hắn?"

Nàng nhướng mày, cười cười:

"Ta dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?"

Hà Tai đau đớn luyến tiếc vỗ về thanh ngọc tiêu, nói:

"Vật này đã mê hoặc cô nương khi còn sống, nhưng một khi cô nương chết đi rồi sẽ vĩnh viễn không muốn gặp lại nó nữa."

"Vậy ngươi còn ý định ở lại nơi này chờ ta trở lại?"

Nàng nói tiếp, giọng có chút giận dữ. Lúc nàng nghe thấy Hà Tai ở Thiên Hạ trang nhưng không muốn gặp ai cả, nàng đã biết người này căn bản không có ở lại Thiên Hạ trang. Ở chung mười năm, làm sao nàng không biết tính tình của người này?

Vì muốn ép nàng hiện thân, xác nhận nàng còn sống, hắn tuyệt đối sẽ trở lại bên người giáo chủ, cho dù một năm, hai năm hắn cũng sẽ không ngại. Hạ Nguyệt Hoa đã không còn là đại thiếu gia của Thiên Hạ trang nữa, mười năm thời gian khiến con người thay đổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, có một ngày nếu phải giết người của phe chính đạo, hắn cũng sẽ không nương tay, đó mới chính là Hà Tai.

Hạ Dung Hoa nhìn không ra, nhưng nàng nhìn ra. Người như vậy sẽ không thể nào ở lại Thiên Hạ trang. Có phải nàng nên cảm kích hắn đã cho rằng nàng có năng lực tự bảo vệ mình bằng bất cứ giá nào, không thể chết được hay không?

"Cô nương, có thể cho ta một cơ hội nữa hay không? Ta đã báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục, không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa."

Nàng hờ hững nhìn hắn, nói:

"Ta đối với ngươi thật quan trọng như thế sao?"

Hà Tai nhìn nàng không trả lời, chỉ trầm mặc nhẹ vỗ về thanh ngọc tiêu đã từng tượng trưng cho tình nghĩa giữa hai người kia. Nàng làm như không thấy, liếc ra ngoài song sắt, suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Hà Tai, ngươi đã không còn là Thiên Ô nữa. Ta cũng không còn là Hoàng Phủ Vân của ngày xưa nữa."

"Ta biết."

Sắc mặt hắn đầy áp lực. Nàng lại nhìn hắn cười, trong sự kinh ngạc lẫn vui mừng khó nén nổi của hắn, nàng nhận lại thanh ngọc tiêu.

"Ngươi và ta đã từng có tình nghĩa mười năm sớm tối bên nhau, nay ngươi đã không phải là Thiên Ô, ta cũng không còn là Hoàng Phủ Vân, nhưng như thế cũng không tổn hại gì đến tình nghĩa mười năm sắp tới của chúng ta. Dù ta có đi đâu, thanh ngọc tiêu này vẫn là ngươi. Dù ngươi đến nơi nào, chỉ cần trong thanh ngọc tiêu này còn chứa kiếm, có nghĩa là ta cũng sẽ không hề quên ngươi. Như vậy có được không?"

"...Khó có thể tưởng tượng được cô nương lại khoan dung như vậy."

Hắn khàn khàn nói, ánh mắt kích động.

"Nếu ta vẫn mặc y phục như trước với đai lưng dài chấm đất, ta tuyệt đối sẽ không đến đây."

Vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc. Nàng cười cười:

"Ta chỉ là muốn bù đắp."

"Bù đắp?"

"Trước kia ngươi rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú, trông rất vui mắt vui tai, ai nấy nhìn thấy chỉ sợ tâm nở hoa mà phải e thẹn tránh đi, từ khi luyện võ học của Hoàng Phủ gia ngươi liền trở nên lưng hùm vai gấu."

Nàng lắc đầu thở dài:

"May mắn ta luyện đến năm mười bốn tuổi đã không còn tiến bộ gì nữa."

Hà Tai trừng mắt nàng, rồi sau đó kiên trì:

"Lưng hùm vai gấu mới là nam nhân."

Nàng phối hợp gục gặc đầu, dù sao cũng là nam nhân mà, ai cũng thích nhấn mạnh mình là nam nhân, còn người khác không phải. Nàng lại vuốt ve thanh ngọc tiêu có chút sứt mẻ kia, thần sắc không khỏi nhu hòa. Nàng thuận miệng nói:

"Có một số việc ta muốn hỏi rõ ràng."

"Cô nương, xin hỏi."

"Khi ta nằm trên giường bệnh dưỡng thương, Công Tôn Chỉ nhàn rỗi vô sự mỗi ngày lải nhải bên tai ta, lải nhải đến nỗi ta muốn đâm đầu xuống vực thẳm chết đi cho rồi."

"Cô nương muốn ta giết hắn?"

Nàng liếc hắn một cái.

"Mọi việc lấy chữ nhẫn làm đầu, còn chưa đến mức này. Ý ta nói, nhờ ơn hắn, ta nghe được rất nhiều chuyện giang hồ, trong đó cũng bao gồm cả chuyện của Công Tôn gia. Công Tôn gia cho tới nay đều có một thói quen, cưới gả gì cũng chỉ chọn thân nhân mà thôi, ví dụ như nghĩa huynh, nghĩa muội, biểu huynh, biểu muội gì đó, đương nhiên cũng không phải nhất định là như thế, nhưng đại loại cũng là như thế."

Cho nên rất nhiều người vẫn mong muốn kết bái với Công Tôn Vân, thực bất hạnh, là nàng gà mái mà đòi đậu cây cao đã trúng tuyển. Hà Tai nheo mắt lại.

"Ý của cô nương là?"

"Hạ gia ngươi có thói quen gì thì nói ra trước đi, để ta tránh không đạp lầm cạm bẫy."

"... Không có."

Hoàn toàn không có.

Nàng thành thật:

"Vậy thì tốt. Nếu ta đã cầm ngọc tiêu, thứ gì ngươi có, ta nhất định cũng phải có. Ngược lại hễ ta có, ngươi cũng sẽ có, tuy hai mà một. Lúc trước, tuy ta xem ngươi như thân nhân nhưng vẫn luôn hoài nghi sợ ngươi cuối cùng sẽ phản bội, nhưng hôm nay ngươi và ta kết bái, từ nay về sau xem nhau là chí thân, nương tựa lẫn nhau, không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, cứ gọi thẳng tên nhau, nếu sau này ngươi có thê tử, ta sẽ kính cẩn gọi nàng một tiếng tẩu tử."

Nói xong nàng vươn tay ra. Hắn nhìn nàng, rồi nói với giọng ôn nhu hiếm thấy:

"Nương tựa lẫn nhau. Cô nương bị ta bỏ rơi, cuối cùng cũng bắt đầu nguyện ý tin cậy người khác, đó là nhờ công lao không nhỏ của Công Tôn Vân."

Thanh âm của hắn có chút chua sót, nhưng vẫn thực sảng khoái cùng nàng vỗ tay thề thốt. Rồi sau đó, hắn lại nói:

"Từ nay về sau, nếu ta lại bỏ rơi cô nương, ta sẽ bị Thiên lôi đánh chết."

Nàng nháy mắt mấy cái, lại mân mê thanh ngọc tiêu, cuối cùng, cười nói:

"Ta rất muốn nói ta tin ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thêm chút thời gian. Hiện giờ ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, ta không sợ, cho dù ngươi lại bỏ rơi ta, ta vẫn là thân nhân của ngươi như cũ. Người chung một nhà vĩnh viễn không bỏ rơi nhau, ngươi, Hà Tai, vĩnh viễn đều là thân nhân đầu tiên trong lòng ta."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net