Chuyện thứ 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng bào chú ý, bão siêu cấp hiện đã đổ bộ lên vùng vịnh nước ta!

Lần này nó sẽ gây ra những gì đây?

Mời quý vị đón xem tường thuật tại hiên trường.

Xin cám ơn (rất rất rất rất rất nhiều lần)

Scruzio.

Chuyện thứ 25

“Chào Linh Lan,lâu quá không gặp…”

Nhật Vũ nhìn tôi, cười nhẹ.

Xin cậu, đừng khiến tôi mất bình tĩnh nữa.

“Ch..Chào…” tôi lẩm bẩm.

“Tôi làm cậu giật mình à?” cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười, hỏi tôi.

“Hơi hơi...”

Không đúng, tôi bị khó thở.

“Cậu định về sao?”

“Ừ…”

“Cậu rảnh chứ?”

“Hả?” tôi trố mắt nhìn cậu ta. Rảnh…để làm gì?

“Tốt, đi với tôi nhé?”

“Đi đâu?”

“Đi chơi chứ đi đâu, lần trước lỡ hẹn, lần này thì không được!” Nhật Vũ nói bình thản, trong giọng có cái gì đó khác ngày thường.

Đi chơi ấy hả? Chơi gì mới được chứ? Nghe mơ hồ quá.

“Hơ..” tôi nghệt mặt nhìn Nhật Vũ, cậu ta là một Kendo cởi mở hơn người mà tôi biết trước đây.

“Hơ gì, đi nào!” Nhật Vũ khoác vai tôi kéo đi. Mắt cậu ta nhìn tôi kiểu tôi-không-cho-cậu-trốn-lần-này-đâu.

Lạ thật.

-

-

-

“Cậu uống gì?” Nhật Vũ quay sang hỏi tôi, một tay đặt trên quầy của Emotion Coffee, mấy ngón tay gõ lộc cộc theo một nhịp nào đấy.

“À,..Cappuchino Chiller đi..” tôi ngẩng lên khỏi tập menu, nói nhanh. Dạo này update nhiều thứ, quá.

“Hay nhỉ, tôi cũng định gọi cái đó…Chị ơi, 2 Cappuchino Chiller nhé!” Nhật Vũ buột miệng nói một cách thú vị rồi order với chị chủ cửa hàng.

Tôi nhìn cậu ta rồi lại cúi xuống cái menu dày cộp trước mặt, tay giở giở.

“Xem gì thế?” Nhật Vũ đột nhiên hỏi, nhìn tôi.

“Nhiều thứ mới quá, thứ nào cũng muốn thử cả..” tôi lẩm bẩm, không nhìn cậu ta.

“Vậy lần sau nữa cũng đến đây cho cậu thử loại mới nhá?” cậu ta bật cười, nói.

Nói thế là sao? Lần sau…

Không hiểu gì cả.

“Không cần đâu…” tôi ngập ngừng nói, nếu có lần sau thật thì...

Nhật Vũ đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi.

“Tôi nói thật đấy!”

Tôi không hiểu gì cả, đừng nghiêng mặt nữa, đừng cười nữa, xin cậu.

“Cậu sẽ đi nữa chứ?” Nhật Vũ đưa mặt lại gần tôi, tay cậu ta vuốt nhẹ tóc mái của tôi sang một bên.

Tôi có cảm giác dễ chịu khi cậu ta làm thế, giống như là lâu ngày không gặp lại nhớ…

“Linh Lan…?”  Cậu ta lại gần hơn nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi, miệng cười nhẹ, mũi cậu ta chỉ cách mũi tôi vài centimet. Gần quá, không khí cứ như đang đặc lại ấy.

Tôi thấy mình nín thở khi cậu ta nhìn sâu vào mắt mình. Đừng làm thế nữa, tôi sẽ tắc thở mất, xin cậu.

Shit, hình như mặt mình đỏ lên.

 “…V..”

“Cà phê của em này, em gì ơi!!!” Giọng chị bán hàng vang lên, tiếng cạch nhẹ của cốc giấy vang lên. Nhật Vũ thôi không nhìn tôi, quay trở lại, cầm 2 cốc cà phê chị bán hàng đưa.

Ôi mẹ ơi, hình như vừa nãy tôi định nói “Vâng” với Nhật Vũ.

Mình bị chứng gì thế này, aaaaaaahhhhh!!!!

Đến kiểm soát bản thân cũng không làm nổi nữa.

Tôi bất giác giơ tay nhận cốc Cappuchino Nhật Vũ đưa, cậu ta nhìn tôi, cười gì đó rồi kéo tôi đi.

Lúc tôi nhận ra thì đã thấy mình đang đứng ở bờ một cái hồ nào đó, trông khá là rộng.

Có chỗ đi phía dưới này chỉ có hồ Giảng Võ.

Mình đến đây bằng cách nào nhỉ?

À, xe máy, xe máy.

Tôi cứ đứng gật gù thế một lúc.

“Này, sao trông cậu ỉu thế?” Nhật Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú.

Giống Hoàng Minh Nam trưa hôm qua.

“Không có gì.” Tôi lẩm bẩm.

Tại cậu đấy, cậu đang làm cho tôi mất phương hướng và chả hiểu cái cóc gì đang xảy ra.

“Thật chứ?” cậu ta nhướn một chân mày nhìn tôi.

Mình giả vờ tệ đến thế thật à? Làm gì có chuyện…

“Thật.”

Nhật Vũ nhìn tôi mất 5s, rồi cậu ta xoa đầu tôi.

“Không nói cũng không sao, bây giờ đi chỗ vui hơn nhé!”

Chết tiệt, cậu ta vẫn nhận ra.

Nên về kiểm điểm khả năng giả vờ của mày đi Linh Lan, xuống câp quá rồi đấy.

-

-

-

Tôi trố mắt nhìn cái sân chơi mấy cái trò cho trẻ con mẫu giáo.Có cầu trượt và xích đu các thứ, không kể một tá trẻ ranh đang đuổi nhau  khắp nơi. Chuyện này không thể là thật được.

“Cậu đùa tôi hả?” tôi quay sang nhìn Nhật Vũ.

“Không” cậu ta cười khúc khích, đáp lại cái nhìn ái ngại của tôi.

” Không phải hồi bé cậu cũng thích chơi mấy trò này sao?”

“Đấy là hồi bé…” Hồi bé thì ĐỨA QUÁI NÀO chả thích chơi, đi đâu cũng được, miễn là được chơi.

“Thì coi như hôm nay ngồi ôn lại kỉ niệm vậy!” Nhật Vũ xuề xòa, kéo tay tôi tới một cái xích đu trống.

Tôi có cảm giác lố bịch như mấy em diễn viễn thánh nữ trong phìm Hàn Quốc mà có tất tật các cảnh từ xích đu tỏ tình tới chia tay rồi cầu hôn này nọ. Cái đấy không gọi là lãng mạn mà gọi là cưa sừng làm nghé mới đúng, già rồi còn thích đú.

“Nhưng có mấy đứa nhóc đang chơi..” tôi không thích biến thành mấy bà cô già thích giả nai đâu!

“Tụi nó về hết rồi kia kìa..” cậu ta chỉ ra xung quanh. Chỉ còn 4,5 đứa trẻ con trong sân.

Mấy đứa nhóc này hay quá ta, lựa đúng lúc mà về thế!

“Ngồi đi, tôi đẩy cho!” Nhật Vũ ấn tôi xuống cái ghế xích đu còn trống.

“Bên này cũng có chỗ này,cậu không cần phải..Áa….!!!!” tôi giật mình, suýt mất đà vì bị đẩy lên bất ngờ, tay nắm chặt hai bên dây xích đu.

“Haha, cậu phải thấy mặt mình lúc đó,Linh Lan!” Nhật Vũ bụm miệng cười nhìn tôi.

“Không hay tí nào đâu!” tôi bám chặt vào hai dây xích, nói một cách khó chịu.”Tôi không muốn…”

“Bây giờ tôi đẩy, chút nữa cậu đẩy cho tôi, có qua có lai, chịu không?” Nhật Vũ cười, nói vui vẻ.

Tôi không nói gì được nữa, ngoái lại nhìn cậu ta.

Nhật Vũ này có gì đó cởi mở hơn Kendo mà tôi biết. Nửa quen nửa lạ.

Tự dưng thấy vui lây.

Tôi thấy mình cười mỗi lần bay lên cao, gió lùa qua gáy tôi buồn buồn.

Cảm giác này y như ngày xưa, cái xích đu và cảm giác về nó thì không đổi, cái thay đổi là chính mình.

Tôi đọc cái này trong The Catcher In The Rye,  về một đứa con trai cũng cỡ tuổi tôi, luôn thấy thế giới của người lớn thật khó hiểu và giả tạo. Cậu ta vào thăm viện bảo tàng có những tượng sáp mô tả rất nhiều thứ khác nhau. Cái thế giới trong viện bảo tàng ấy không đổi, cái thay đổi là chính bản thân mình, dù cảm giác đến cũng như nhau nhưng chúng ta vẫn khác, luôn luôn khác đi,ví dụ như già đi so với ngày hôm qua một chút hay thay một cái áo mới, đi một đôi giày khác, hay gì gì đó. Chúng ta đơn giản là không ngừng thay đổi.

Tôi thấy nó đúng một cách quái lạ, giống như đọc xong một cuốn sách thì tôi cũng khác đi, có những thứ đã thay đổi vậy. Đơn giản là khác đi, dù chỉ có một tí thôi.Một giây trước và một giây sau không giống nhau nữa.

Giống như lúc này.

“Dừng lại đi, tới phiên tôi rồi!” tôi nhìn Nhật Vũ, cười.

“Chưa được, tôi chưa mệt.”

“Không cần đâu, bên cạnh cũng có xích đu khác mà..”tôi vịn dây, định nhảy xuống.

“Cậu cứ thử xuống xem, tôi sẽ đẩy nhanh hơn, ngã đau đừng trách!” Nhật Vũ tinh quái nhìn tôi.

“Không!” tôi nắm cái dây xích đu, cố tình nhảy xuống. Cậu không cản tôi được, tôi không sợ.

Cao quá.

Khốn nạn.

Thế này thì xây xát đầu gối là quá may mắn.

Nhật Vũ, tại cậu ta hết, lần này thì liệu đống băng trong cái túi cái bang của cậu có băng hết được hai đầu gối tét máu của tôi không đây.

 Tôi nhắm tịt mắt lại, con đã làm gì mà cứ phải nhận hết thương tích này tới thương tích khác hả ông giời?

Có một bàn tay nắm cổ tay tôi kéo mạnh lại.

Thay vì khuỵu xuống nền cát bên dưới, tôi lao đầu vào cái gì đấy khác.

Êm hơn.

Giỡn hả, không lẽ…

Tôi mở mắt. Nhật Vũ đang nhìn xuống tôi, có vẻ hơi khó chịu.

“Đã bảo đừng có nhảy, hôm nay tôi không mang băng gạc như lần trước đâu!”Cậu ta nhìn tôi kiểu quở trách cái gì đấy, cứ như bố con ấy.

“…” nói gì đây, nói gì đây, nói gì đây,nói gì đây, NGHĨ RA CÁI GÌ ĐI LINH LAN!!!

Nhật Vũ nhìn tôi, tự dưng trong ánh nhìn của cậu ta có cái gì đó đột ngột bừng ra, một cái gì đấy rất lớn, nhưng vẫn rất mơ hồ. Tôi không đoán được đấy là cái gì.

Cậu ta bỏ tay ra khỏi lưng tôi, quay đi.

“Đổ hết cà phê rồi kìa..”

Tôi nhìn xuống đất, cốc Chiller của tôi đã văng ra bắn tung tóe đầy mặt đất. Chậc,tại mình hết, tự dưng nhảy xuống làm cái gì cơ chứ, phí tiền quá. Tôi ngồi xổm xuống ngó cái đống loang lổ trên mặt đất mất một lúc, tự nhiên lại buột miệng nói.

“Tiếc thật đấy, mới được hơn nửa…”

Nhật Vũ đứng cạnh nhìn xuống tôi, bỗng dưng phì cười.

“Cậu nhìn cái đống cà phê đổ như nhìn người yêu ấy, haha…”

Cười, tốt,quên chuyện kia đi,quên chuyện kia đi,quên chuyện kia đi!

“Tiếc đứt ruột, cậu nghĩ mà xem, tận 32 nghìn, được có vài ngụm đã đổ hết. Trong khi đó 32 nghìn thừa sức ăn được nhiều thứ khác…” tôi lẩm bẩm,tay vớ đại một cái que nào đấy,cào cào trên mặt đất giống mấy đứa tự kỉ, cố tình chọc cười cậu ta.

“Haha, vậy lần sau tôi sẽ để cậu dẫn đi xem ăn được những cái gì, 32 nghìn, haha…” Nhật Vũ cũng ngồi xuống cạnh tôi, cười lớn nói.

Tôi cười nhìn cậu ta, cậu ta như này mà chưa có người yêu thì thế giới đảo lộn rồi,con gái chắc chắn sẽ xin chết để được nhìn cậu ta cười mỗi ngày.

Nói kiểu chuyện sến, là “nụ cười ấy ấm áp một cách kì lạ”, tôi chỉ thấy nó làm cho người khác thoải mái thôi, ấm chỗ nào chưa biết. Đại loại thế.

Mà tự dưng nghĩ mấy cái thứ vớ vẩn này làm cái cóc gi cơ chứ, cậu ta có người yêu hay không liên quan gì đến mình cơ chứ? Có khi một ngày nhận tới vài chục cái thư làm quen của của fangirl như Hoàng Minh Nam ấy chứ!

Dừng lại! Dừng lại ngay!

“Này, uống của tôi đi.” Nhật Vũ đột nhiên giơ cái cốc ra trước mặt tôi.

“Của cậu mà.”tôi xua tay.

“Uống đi, không sao đâu.”

“…”
“Uống chung, tôi cũng muốn uống chứ bộ,không có cho cậu hết cả cốc đâu!” Nhật Vũ ấn cái cốc vào tay tôi, vừa nói vừa cười, nhìn điệu bộ chưng hửng trên mặt tôi.

-

-

-

“Trượt không?” Nhật Vũ đứng trên cái cầu trượt hình lâu đài ở chỗ sân bóng nhìn xuống tôi nói.

Tôi ngước lên nhìn cậu ta. Nhật Vũ đang đứng chỗ, tạm gọi là, cửa lâu đài cầu trượt vẫy tay, cười vui vẻ nhìn tôi.Tóc cậu ta bay nhẹ, nắng chiều làm nó chuyển màu mật ong sáng lên.

Nếu là khoảng 7,8 năm trước khi tôi còn tin vào truyện cổ tích thì tôi đã lao lên và bám dính lấy cậu ta rồi.

“Thôi, tôi không lên đâu!”

“Này, cái này bằng composite, trượt không sập được đâu!” Nhật Vũ tiếp tục gọi, tay vỗ bồm bộp vào thành cầu trượt, lúc này cậu ta đã thò đâu ra chỗ để trượt, ngồi xuống.

“Không cần đâu!”

Nhật Vũ nhìn tôi, trông có vẻ hơi thất vọng. Cậu ta đứng lên( vẫn ở trên chỗ trượt xuống)

“Cậu có 3 lựa chọn, Linh Lan!”

“Hả?” nói cái gì đấy. Tôi trố mắt nhìn cậu ta.

“Một là lên đây trượt, đã chơi thì phải chơi tới bến chứ!”

 “Cái g…” tôi chưa kịp nói gì thì Nhật Vũ đã cướp lời.

“Hai là tôi xuống đấy lôi cậu lên…”

Tôi trợn mắt ngó Nhật Vũ, trông cậu ta không có vẻ gì là đang đùa. Chết, thế thì phải chạy, chạy vào chỗ nào đây…

“Ba là cậu nợ tôi lần này!”

“Hả?” tôi nhìn lên cậu ta. Nợ?

“Không đúng sao? Đi chơi mà không chịu chơi gì hết thế?”

“Đâu có…”

“Vậy lên đây!”

“Không.” Tôi không muốn lún sâu thêm vào cái trò giả làm con nít này nữa, xin cậu đấy Nhật Vũ.

“Vậy à? Vậy cậu nợ tôi!”

“Không!”

Nhật Vũ nắm cái thành cầu trượt, nhảy phóc xuống đất nhẹ như không,thật ra cái cầu trượt này thấp bỏ xừ,tôi cũng nhảy được. Cậu ta tiến tới chỗ tôi.

Mắt cậu ta có cái gì đó khác thường, rất khác. Nó khiến tôi thấy nửa khó chịu, nửa thích thú. Tôi lùi lại một bước.

Nhật Vũ tiến tới gần hơn, tôi lại lùi. TIến tới. Lùi. Tiến tới. Lùi.

Tôi hơi ngoảnh lại phía sau, cứ lùi thế này tới bao giờ,cậu ta định làm cái gì…

Chưa kịp ngó xem có hòn đá nào trên đường lùi không thì Nhật Vũ đã nắm được vai tôi, giữ chặt lại.

Tiêu đời, biết vậy không quay lại.

“Này!” Nhật Vũ gọi.

Tôi quay đầu lại không nhìn mặt cậu ta. Cảm giác này thật quái đản.

“Nhìn tôi,Linh Lan!” Nhật Vũ nói, âm mạnh nhưng giọng lại nhẹ như gió thoảng.

Tôi quay mặt về phía cậu ta, nhìn chằm chằm vào  tóc cậu ấy.

Nhật Vũ đưa tay lên đẩy cẳm tôi, buộc tôi nhìn vào mắt cậu ta.

Hai cảm giác song song trái ngược này là thế nào cơ chứ!Đừng nhìn tôi như thế, cậu làm cho tôi tắc thở mất!

“Đã bảo là nhìn tôi…”

Nhật Vũ đưa mặt lại gần ,tay cậu ta đưa lên giữ 2 bên má tôi.

Ực,..cái gì đang xảy ra thế này?

Tôi đờ người ra nhìn Nhật Vũ,gần quá,cậu ta định làm gì chứ. Gần hơn nữa…

Môi cậu ấy khép hờ,..môi à…

Shit, mày nghĩ cái quái gì thế, Linh Lan!

Nhật Vũ tới gần tôi hơn, tay vẫn giữ chặt ở má tôi, ôi đùa đùa đùa đùa đùa, ĐÙA! Tại sao trong đầu mình lại chỉ nghĩ  tới mỗi môi của cậu ta là sao? Mày điên rồi đấy, tỉnh lại đi!!! Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa! Dừng lại!!!

Hôn…

MÀY ĐIÊN RỒI, DỪNG LẠI NGAY LẬP TỨC!!! ĐỦ LẮM RỒI ĐẤY!! TRÊN ĐỜI NÀY LÀM GÌ CÓ CHUYỆN…

Tôi trố mắt nhìn cậu ta, người cứng đơ lại. Nhật Vũ cúi xuống , tóc cậu ta chạm vào mặt tôi.

Lạy giời lạy Phật…

“…Cậu…nợ tôi, Linh Lan…”  Cậu ta thì thầm, thở nhẹ vào mũi tôi,buồn buồn.

Hả?

“…”thế ra không phải… tuyệt đồ hoang tưởng, chúc mừng mày điên thêm một nấc nữa, Linh Lan. Tôi cố gắng  không để lộ ra một tiếng thở phào nào, hú hồn.

“Giờ cậu định trả nợ thế nào đây?” Nhật Vũ tiếp, nhìn tôi cười tinh quái.

Cái gì cơ?

“A, cái đó..” tôi lí nhí, thử vặn cổ để Nhật Vũ thả tay khỏi má tôi.Cậu ta còn giữ chặt hơn.

Shit.

“Sao cơ? Tôi nghe không rõ.”Nhật Vũ cười nhìn tôi

Chết vì ngạt mất, xin cậu đấy!

“Tôi dẫn cậu đi chơi là được chứ gì?” tôi nói, tiếp tục ngoảnh mặt ra chỗ khác nhưng vẫn bị Nhật Vũ kéo lại, nhìn thẳng vào mắt.

“Thật chứ?”

“Thật.” thả tôi ra đi, tôi không muốn bị thế này đâu, nhỡ có ai thấy thì làm sao?

“Thề chứ?” hai ngón tay cái của Nhật Vũ ấn nhẹ lên má tôi. Nóng quá.

Thề cái gì cơ, giời ơi là giời, biết vậy leo lên mà trượt cho xong.

Đúng là bách nhục.

Tôi nuốt khan một cái” Thề.” Bây giờ phải thoát đã.

Nhật Vũ  cười, thả tay ra, lại đưa lên xoa đầu tôi.

”Nhớ đấy!”

Mọi thứ chưa dừng ở đây,mời quí vị đón đọc chuyện thứ 26.

Có ai thấy Nhật Vũ khác hẳn Kendo ko?

Cá nhân tôi thấy chuyện này cứ thế nào, có ai thấy chỗ nào cần sửa không? Có chỗ nào tả chưa kĩ lắm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net