C20.Thất Khiết Biệt Vọng Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa mảnh trăng ngà, tàn canh lạc bước trôi xuôi vào uyển vườn đương thời say mộng, nơi mà tự lúc nào sớm đã nhuốm đẫm một màu hoài mong của kẻ tương phụ, phòng không chiếc bóng.

Ngay cả nguyệt nương kia cũng dường như bởi vì quá đổi quạnh hiu khi quanh mình toàn là tầng tầng lớp lớp những đám mây xám ngắt già cỗi bủa vây giam cầm mà quyết lòng hạ thân xuống trần, tháo chạy khỏi sự lạc lõng chồng chất trong nỗi cô độc khốn cùng.

Chỉ kịp mang theo chút ít ánh thanh quang le lói của đêm muộn, tiên nhân sa y tha thướt kiều mỹ liều thân guộn mình vào cơn gió lộng đang ngang tàng tạc đến, chớp nhoáng thổi tung mùi tử liên hoa đườm đượm giăng xiêng giữa trời cho tới khi chút vẹn nguyên cuối cùng cũng bị xé toạc ra tan nát, tựa như tuyết hoa tháng chạp lãnh buốt vỡ oà, rải khắp cảnh tịch mịch đêm nay, rồi tả tơi rơi xuống đổ bóng sầu tư nghiêng về tây hướng ngóng đợi người biền biệt chốn xa xôi.

Tiêu Chiến canh ba giật mình không yên giấc, một mình xuống giường ôm bụng ngồi ở bên bệ cửa sổ, thẫn thờ bầu bạn cùng tiếng sương khuya đang thở than tan mình vào lòng đất, đột nhiên lại nghĩ tới phụ mẫu tuổi cao sức yếu ở quê nhà mà chạnh lòng chẳng sao kể siết.

Nhẩm tính đến nay, thời gian anh gả qua Vương phủ cũng ngót nghét được gần một năm rồi, vậy mà chưa bao giờ có được một lần trở về nhà thăm hỏi cao lão song đường.

Không biết bọn họ bây giờ như thế nào, có hay không vẫn khoẻ mạnh an khang?? Hiệu buôn nhỏ kia sau khi trả đủ nợ nần có được đắc vận đắc tài hay đã sớm ngày lụng tàn đi mất??

Tâm sự trùng trùng chẳng cách nào phủi sạch này của anh nguyên do cũng bởi từ mấy hôm trước không chắc được mấy phần mười mươi sự thật, mà trong phủ trên dưới người hầu kẻ hạ cứ kháo nhau rằng, tì nữ Tiểu Thúy của mợ hai vì chẳng may nhiễm phải dịch thủy mâu vô phương cứu chữa mà vong mạng sớm được gia quyến đến nhận thi đưa trở về quê nhà làm ma chay.

Quả đúng là nhân sinh trắc trở trăm đường, nào ai thấu đáo mệnh phần dài ngắn ra sao mà định tâm lường liệu!!

Người mới hôm nào thôi rõ ràng còn cười cười nói nói, vậy mà giờ này đã hoá thành mảnh sương khói lạnh tanh, vất vưỡng nằm sâu ở dưới đáy mồ.

Khẽ thở dài trong tiếc thương, Tiêu Chiến chậm rãi nâng bàn tay nhỏ mảnh khảnh lên vuốt vuốt cái bụng đã có chút lớn nhiều hơn trước. Tiểu hài tử dường như cũng đoán được thân mẫu còn chưa ngủ, nghịch ngợm duỗi chân đạp đạp vào lòng bàn tay anh làm nũng, khiến Tiêu Chiến bất giác kéo khoé môi một đường cong lên, mang theo ý cười nở rộ hệt như đoá tử liên trước hiên nhà, rực rỡ một cách kỳ diệu.

"Bé con, còn chưa đi ngủ sao?? Có phải lại nhớ phụ thân rồi hay không?? Hay là ta hát cho con nghe, đợi người trở về mới đến chơi cùng con!!"

Khí trời bên ngoài ô cửa sổ mở toang đặc biệt rất lạnh, rét mướt tràn lan thừa dịp ùa vào đánh bay bức rèm the mỏng manh nhạt sắc muộn phiền, bất quá Tiêu Chiến cũng không hề màng tới, chỉ nhẹ chớp chớp đôi hàng mi ướt át, xua đi bóng đêm đang trải dài trong đáy mắt ngã màu tăm tối của chính mình. Vừa vỗ về nơi bàn chân nhỏ bé vừa quấy phá, vừa khe khẽ giữa thinh lặng mà cất lời. Gom hết bao nhiêu sợi nhớ nhung cùng khắc khoải, cũng gom hết cả mối tơ lòng dằn dặt mãi không dứt dạ cắt chia, cứ như vậy từng chút từng chút một phả vào trong mảng tịch mịch đang vây khốn chẳng đường thoái lui này.

Canh khuya, gió lặng, sương nồng

Đèn đêm lẻ bóng, thiếp chờ quân lang

Tử nhi trở giấc khóc than

Ái oan thân phụ, còn chưa quay về??

Đầu thềm bão nổi mây kề

Nguyệt loan rẽ ý, hẹn thề phân ly

Diệp chi rụng lấp ngõ rào

Bao lâu thiếp nhớ...

.....mà chàng đã quên???

Tiếng hát nhẹ hẫng như có như không xuyên qua màng đêm dày đặc như vậy, yên tĩnh như vậy, trôi dạt đến thành châu xa cách vạn dặm trường, mong rằng có thể hay không nhắc nhở người cố nhân, mau sớm trở về...

Bình minh lại đến thêm một lần, ngoạ ngoạ đậu ở trên tán cây đằng trước ngõ đánh thức một hồi lận đận trầm luân của trần thế. Phía bên kia nhị phòng cách một uyển vườn mươn mướt cánh tử liên rộn ràng đón nắng, mợ hai Tuyết Nhi không hề có ở bên trong, đoan rằng nửa khuya vắng vẻ cô quạnh đêm trước, bởi vì không chịu thấu cảnh đơn chiếc nên đã lẻn ra ngoài hưởng lạc mất rồi. Mà nơi đó, nếu bảo gần e cũng chẳng gần là bao, còn nói xa tính ra cũng chẳng xa được mấy...

Lại kể tới, bên này Đại thiếu gia Nhất Kiện từ khi khỏi bệnh cho đến lúc đi đứng hoạt động như người bình thường tới nay vị chi cũng tiêu tốn mất một khoảng kha khá thời gian.

Vốn dĩ là kẻ được rèn luyện đầu óc để kinh doanh làm ăn, thường khi đi sang tỉnh lẻ một tháng chí ít cũng mười hôm, bảy bửa, vậy mà nay lại phải lui thui bó chân một cõi ở trong phủ, quả tình bí bách đến độ sắp không thở ra hơi rồi.

Nhân tiện Tam thiếu còn chưa trở về, hôm nay Đại thiếu y muốn đi đến xưởng gạo Tĩnh Nam một chuyến xem hiện trạng thực hư như thế nào, liệu có tốt bằng như mấy lời của Đông Tào ca vẫn hay khoe mẽ??

Nhắc đến Đông Tào kỳ thực ở trong lòng Đại thiếu vẫn luôn dè dặt cẩn thận đề phòng người này, cũng chẳng biết vì lẽ gì nhưng chỉ luôn có cảm giác kẻ kia chính là bụng dạ mươi phần không ngay thẳng. Sau này nếu có để Tam thiếu tiếp quản gia nghiệp, em ấy đến cùng vẫn là trẻ người non dạ, đoan chắc sẽ sớm bị kẻ thâm sâu khó lường kia, một tay lấp trời, còn một tay che bể.

"Anh cả?? Tụi em hay tin anh cả khoẻ lại, đang định tìm thời gian sang bên đấy thăm anh, nhưng ngặt nổi vẫn cứ luôn tay luôn chân bận rộn chưa đi được, thật không nghĩ đến anh cả lại còn sang đây!!"

Nhất Kiện vừa bước vào sảnh lớn tiền trang, đã trông thấy hai anh em Mộc Chí và Mộc Viễn vừa kiểm kê xong số gạo xuất kho, lại còn đang chuẩn bị theo đám nhân công tải hàng ra bến cảng, lúc nhận ra y đến liền buông tay sắp xếp, vui vui mừng mừng mà đi qua trước mắt anh hỏi han đủ chuyện.

"Được rồi, hai người bận giao hàng thì cứ đi trước, anh tìm Đông Tào ca nói một chút chuyện! Mà anh ấy đang ở đâu??"

Mộc Chí bên cạnh gãi đầu ậm ừ mãi không lên tiếng, chỉ có một mình Mộc Viễn là vẫn như trước ăn nói thẳng đuột, không mảy may suy tính thiệt hơn.

"Anh Đông Tào hình như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng mà... nhưng mà thường nhật anh ấy không như vậy đâu, anh cả đừng hiểu lầm, chắc có lẽ là vì tối muộn đêm trước có một vị nữ nhân ghé qua..."

"Mộc Viễn em không biết cái gì thì bớt gây chuyện đi!"

"Em đâu có nói sai, rõ ràng canh ba vừa gõ, em đi nhà xí ngang qua uyển vườn trở về, liền thấy bóng nữ nhân đi vào trong phòng anh ấy mà!!"

Mộc Chí cố sức ngăn cản đứa nhỏ không hiểu thời thế ở bên cạnh mình, nhưng nó rốt cuộc cũng làm cho y ứ nghẹn một bụng đến sắp thổ huyết mà chết.

"Mộc Viễn, không được nói bậy, mau ra ngoài đếm lại số hàng hết một lượt cho anh!!"

Mộc Viễn rõ ràng có chút ấm ức nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhịn vâng lời, quay sang nói mấy câu bảo Đại thiếu chú ý thân thể đừng để nhọc lòng quá sức, rồi nhanh chóng đi mất.

"Anh cả, sáng sớm sang đây không biết có phải có chuyện gì gấp hay không?? Hay là để em đi gọi anh Đông Tào??"

"Không gấp! Không gấp! Anh chỉ cảm thấy ở nhà quá buồn chán, nên đi lanh quanh một chút thôi, Em mau theo nhân công ra bến cảng để không kịp tàu, anh tự đi tìm anh ấy cũng được, dù sao chỉ là muốn có người nói đông nói tây giải khuây một hồi, không mấy quan trọng a~"

"Nếu anh cả đã nói vậy thì em đi trước, đợi thư thư vài hôm sẽ đem Mộc Viễn sang phủ thăm hỏi lão gia, lão phu nhân cùng mọi người"

"Được! Được! Gặp nhau cùng ăn một bữa cơm, là người trong nhà cả, không cần quá câu nệ làm gì!"

Đợi tới khi bóng lưng của đứa em họ Mộc Chí khuất sau lối rẽ tiền trang, Nhất Kiện lúc này mới bước thẳng ra phía hậu viện biệt cách nằm sâu ở phía sau.

"Đông Tào ca??

....anh có trong phòng không??"

Hành lang bằng nứa đỏ uốn lượn như rồng phi phụng vũ, một bên trải dọc đường đi, một bên ôm trọn lấy sắc màu yến hoa nở rộ ngợp hương giữa vườn. Nhất Kiện thong thả nâng cánh tay gõ nhịp nhẹ nhàng lên vách gỗ.

Lần thứ nhất im bặt như tờ...

Lần thứ hai mơ hồ lại nghe thấy tiếng nữ nhân vừa tỉnh mộng, tiêu xuân ý loạn đương thời hãy còn chưa tán hết...

Lần thứ ba thì có người mở cửa...

"Đại...đại thiếu gia??"

"Đông Tào ca?? Thấy em còn muốn kinh ngạc như vậy?? Anh có phải là đang giấu bảo vật gì ở trong phòng hay không đây??"

Nhất Kiện vừa cười vừa nói, làm như bản thân mình lúc trước cái gì cũng chưa từng nghe qua.

"Nào có giấu thứ chi, chỉ là anh hình như bị cảm mạo, nên có chút mệt, làm thế nào cũng chẳng xuống giường nổi!!"

"Ra là như vậy, hay em sai gia đinh rước Tần y sư qua đây...."

"Không cần phiền hà thế này đâu, em cũng biết từ nhỏ anh không chịu được mùi thuốc rồi mà!"

Đại thiếu còn chưa nói hết câu, đã bị y chặn lại, còn cố tình tìm thêm lý do hợp lý để không bị lộ tẩy, quả là một kẻ tâm cơ khó nhằn.

"Nhất Kiện, em hôm nay sang có phải là muốn xem qua sổ sách không?? Chi bằng chúng ta ra tiền trang, vừa xem chính sự, vừa có thể hàn quyên một lúc, dù gì chúng ta cũng bao lâu rồi chưa có dịp!"

"Sổ sách thì có lão gia cùng tam thiếu cai quản, em bây giờ cũng không muốn nhúng tay vào, còn chuyện hàn quyên, nơi này càng không phải thích hợp hơn sao??"

Nhất Kiện tâm tình nghi hoặc, một mực khăng khăng muốn biết người bên trong rốt cuộc là kẻ nào??

"Cũng được...cũng được!! Vậy....em vào đi, để anh sai nha hầu pha trà cùng một ít điểm tâm mang lên!"

Đông Tào quần áo nhìn qua có điểm còn chưa chỉnh tề, trong lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ hé cửa để Nhất Kiện bước vào, sau cùng y lớn giọng gọi A Xảo một tiếng liền tức khắc quay trở lại.

Nhưng thật không may, lúc này Nhất Kiện đã kịp thời nhìn ra, hài nữ nhân đỏ sắc đính phỉ thúy sau gót hình dạng trông rất quen mắt dường như đã thấy qua ở nơi nào chẳng rõ, còn có nội y vương vãi có lẽ bởi do quá cấp bách mà quăng bừa ở dưới ngạch tủ cạnh đầu giường lớn.

Đến gần giờ thìn khi trà dư hậu tửu cũng vơi dần, thì Nhất Kiện cũng cáo biệt ra về, nhưng y vừa ra tới đầu ngõ liền nhớ ra một chuyện quan trọng chưa nói với Đông Tào, liền dợm bước quay trở lại.

Nào ngờ rẽ trái một cái bước vào tiền trang liền bất cẩn đụng phải một nữ nhân trang y bạch sắc, trên thân còn tùy ý thoát ly một mùi hương nồng đậm câu thần huyễn quỷ.

Vốn dĩ tiền trang người qua kẻ lại tấp nập như hội, mà người này còn đội thêm một cái mũ tiểu thư rộng vành, khiến Đại thiếu hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt ả, cũng không nhận ra ả là ai, chỉ khi đôi hài gót đỏ cẩn phỉ thúy lúc nãy đập vào mắt, Nhất Kiện mới đoan chắc được tám phần, người này cùng kẻ ở trong phòng Đông Tào vừa rồi có lẽ là một.

"Tiểu thư, thật xin lỗi, là do tôi quá sơ ý...

....Tiểu thư...???"

Đại thiếu một bên vừa dò hỏi, một bên vừa đỡ cô gái ở trước mắt dậy, nhưng cô ta cứ luôn một mực cuối gầm mặt chẳng nói chẳng rằng định bỏ đi, Nhất Kiện thấy vậy cũng quyết lòng không buông tha.

"Hình như váy của cô...bị rách rồi!"

Chỉ một lời này lại thành công để người kia hốt hoảng ngẩng đầu lên.

"Em dâu??

.....thì ra là em sao??"

________________

Đại thiếu rước hoạ vào thân rồi🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net