C33.Nhật Mộ Hoàng Diệp Phi*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng sơn tận thủy, vô tình hữu ý kéo dài chuỗi mênh mông phiêu bạt đến vô bờ. Nhẩm tính đến hiện tại mà nói, thời gian này chính là lúc đất trời nơi nơi, đều đã sớm chìm ngập giữa tầng tầng lớp lớp hanh vàng rũ sắc của những ngày oi bức cuối mùa hạ đổ.

Tiêu Chiến một thân ưu nhã đứng sát lối rẽ bên cạnh vườn tử liên bát ngát hương nồng. Vừa chọn hái những cánh hoa thanh khiết nhất bỏ vào trong giỏ, lại vừa nhàn nhạt hưởng thụ ánh chiều tản mạn đang nương theo mây xám, cuộn mình trôi dạt về phía khoảng không hừng hực đỏ lựng ở đằng tây.

Cơn gió mùa khát cháy nhè nhẹ lùa qua trước mặt, đồng điệu xô đẩy tiếng nhạn réo rắt gọi bầy trên nhánh cây đằng cao ngất, khẽ tan rã hoà vào cỗ không gian vắng lặng. Đến cuối cùng, thanh âm êm ái ấy lại như có như không trôi đến lưỡng lự bên tai, thành thực khiến Tiêu Chiến giờ đây, tâm tình đột nhiên có chút lay động.

Anh bỗng nhớ tới một ngày cách đây rất lâu, cũng trùng hợp rơi vào một buổi chiều yên tĩnh như thế này...

Ngón tay thon dài mảnh khảnh nhất thời lơ đãng ngưng lại động tác. Tiêu Chiến đáy mắt sâu thăm thẳm ngược lại càng bình lặng như mặt hồ. Cứ như vậy chậm rãi xoay người, dõi mắt nhìn về phía lối mòn cũ kỹ bên cạnh tường rào.

Thoáng chốc quen thuộc trông thấy, gốc cây già nua năm đó, đang bị quần phong giữa trời đùa tới nghiêng ngã cành lá.

Thật khéo thay lúc này, từ trong thư phòng, Tiểu Uyển đột ngột ba chân bốn cẳng một mạch chạy thẳng ra vườn. Tiêu Chiến mỉm cười ngoảnh đầu nhìn sang, đoán chừng nó là đang hồ hỡi đuổi theo một chú bướm ngũ sắc, cứ mãi miết đập cánh chập chờn trêu ngươi.

Bất quá rất nhanh sau đó, bởi vì mấy cái chân ngắn cũn đã mỏi mệt, thế nên Tiểu Uyển đành bỏ cuộc.

Tiếp đến còn muốn làm nũng một phen, nó liền rón rén đi đến đứng sát bên cạnh chân Tiêu Chiến, bày ra vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi. Cuối cùng há miệng kêu ngao ngao hai tiếng, mới sà xuống quấn lấy vạt áo anh mà nghịch.

Tiêu Chiến thấy vậy cũng không ngăn nó, thuận tình mặc cho mấy cái vuốt sắt kia vờn qua vờn lại, cào đến tưa hết cả một bên vạt áo nhạt màu.

Cứ như vậy một người một mèo, ở dưới ánh chiều tà vàng vọt kia, không chút lưu tâm, để bóng dáng của chính mình in hằng xuống lối rẽ quanh co, lát gạch nâu đá xẩm.

Giỏ hoa thấm thoát cũng đã đầy ắp. Xung quanh Tiêu Chiến, mùi tử liên nồng đậm vây chặt, lây nhiễm cả một tầng không khí nóng rực.

Mơ màng khép nhẹ đôi hàng mi rũ oặt, Tiêu Chiến thong dong muốn hít một hơi dài. Đến khi mở mắt lần nữa, liền đã nhìn thấy hắn, gương mặt phóng đại, cách một khoảng hạn hẹp kề sát bên cạnh.

"Không kịp rồi!"

Lời này của Tam thiếu, thực tình khiến Tiêu Chiến có chút mờ mịt, cho nên mới ngây ngốc hỏi lại hắn, không kịp chuyện gì.

Tam thiếu thật ra không có ý trả lời nghi hoặc của anh, mà chỉ từ điểm dừng ám muội vừa rồi, tự động nghiêng đầu tới hôn lên môi anh.

Nếu là ngày trước, anh nhất định sẽ vì chút ơn huệ này của hắn mà vui vẻ đến ngay cả trái tim cũng biết nở hoa.

"Tĩnh Nam thế nào?? Còn cứu vãn được không??"

Vương Nhất Bác chỉ nhẹ nhàng hôn lên một cái rồi quyến luyến dứt ra. Bởi vì hắn ở trong lòng luôn rõ ràng, anh đối với loại thân mật như vậy, đặc biệt có chút khiêng cưỡng.

Kể từ khi vết thương trên người hắn lành lại, mặc dù Tiêu Chiến một lời đã định, bất luận nơi nào cũng không đi, tức là sẽ không rời khỏi hắn nữa. Thế nhưng tận sâu trong thâm tâm của anh lại cùng hắn lạnh nhạt như tờ.

"Chuyện ở xưởng gạo anh không cần lo lắng! Huống hồ còn có anh cả trông coi, tôi tin rằng thời gian tới, việc làm ăn sẽ phát đạt trở lại"

Ngưng một đoạn thời gian, Tam thiếu nhất thời cũng cảm thấy khó khăn chẳng biết phải mở lời tiếp như thế nào, khi phát hiện bản thân đang dần dần trở nên lạc lõng ở trong đáy mắt đẫm màu trà kia.

Ấy thế mà nét mặt Tiêu Chiến vẫn thủy chung như cũ, không để cho kẻ khác có cơ hội dễ dàng đoán được tâm ý.

"Cao tổng đốc vừa sai người đến báo, Đông Tào đã bị bắt rồi. Luận theo tội buôn bán nha phiến còn cấu kết cùng mấy kẻ ngoại quốc có mưu đồ xấu, y nhất định sẽ bị xử tử"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn theo bóng dáng hư ảo của giọt nắng cuối cùng, đang chậm rãi tan mình vào lòng đất.

Anh không đáp, chỉ nhẹ nhàng kéo cong khoé môi. Trong ánh mắt không hề mang thêm thù hận, trong nét cười cũng chẳng vướng nữa sầu bi.

Chung quy đời người chính là như vậy, nhân quả báo ứng xoay vòng luân hồi vạn kiếp. Được hay mất, vốn dĩ đã sớm an bài tất cả rồi!!

"Tiêu Chiến..."

Thấy người bên cạnh mãi không làm ra phản ứng gì, Tam thiếu trong lòng có chút sốt ruột liền muốn gọi tên anh.

"Tôi nhớ có một ngày, chúng ta như hai đứa trẻ ngốc nghếch ngồi bệt ở cuối vườn. Bên chân cũng giống như bây giờ vậy, còn có cả Tiểu Uyển!"

Tiêu Chiến đáy mắt tự bao giờ đã tràn đọng ý cười, cúi người ôm lên con mèo vẫn chưa biết sống chết thế nào, nên vẫn cứ vô tư lự mà đùa nghịch vạt áo anh.

"Chỉ khác là ngày đó, không có lá vàng héo rũ bay đầy trời như thế này. Tôi biết, tất cả đều qua hết rồi. Những thứ đã đổi thay, vĩnh viễn cũng không thể nguyên trạng quay trở về được buổi chiều hôm ấy. Kể cả em và tôi cũng vậy!!"

Tam thiếu nghe xong, ánh mắt lại không nhịn được bần thần liếc nhìn về phía cuối vườn.

Âm thầm thừa nhận rằng, đã có quá nhiều thứ vỡ nát ở nơi đó, ví như tình yêu sâu đậm của anh dành cho hắn.

Nhưng hắn tuyệt không nản lòng, cũng tuyệt không buông tay.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể cùng anh trải qua xuân hạ thu đông, cùng ngắm đến hết mùa lá vàng rơi rụng, thì đã là một sự mãn nguyện ở trong kiếp này.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoay đầu, ngược hướng hoàng hôn trôi, cẩn thận nắm lấy tay Tiêu Chiến, bảo anh đưa Tiểu Uyển cho hắn.

Cuối cùng Tam thiếu một tay ôm Tiểu Uyển, một tay dắt theo người mà hắn cả đời yêu thương nhất, chậm rãi đi về phía ánh sáng của ngọn đèn lồng vừa thắp.

Cảm giác một nhà ba người, liền trở nên có đôi chút chân thật.

Thời gian cơm tối, Hạ dì đứng bên cạnh nhắc nhở bọn họ, nói rằng sức khoẻ bà Tư gần đây không được tốt lắm, muốn bọn họ cùng nhau sang thăm hỏi.

"Má Hạ, ngày mai, buổi sáng căn dặn nhà bếp chuẩn bị ít điểm tâm, con và anh ấy sẽ mang sang tây lầu!!"

Tiêu Chiến cùng hắn ngồi bên bàn trà, trước mặt là sơn hào hải vị vừa bày lên. Nhưng anh cũng chưa vội động đũa, chỉ tần ngần giây lát rồi ngẩng đầu đối Hạ dì lên tiếng

"Hạ ma, hay là để con, mẹ có lẽ là thích ăn bánh hoa quế. Trước đây mẫu thân ở quê nhà từng chỉ dạy qua, con hiện tại muốn tự mình làm một chút!!"

Vương Nhất Bác nghe xong, trong lòng kỳ thực vô cùng cảm kích Tiêu Chiến. Hắn đương nhiên hiểu, anh luôn luôn muốn hiếu thuận cùng song thân của hắn, như vậy cũng chính là coi gia đình này, giống như gia đình thứ hai của anh rồi.

"Tiêu Chiến, mồng chín tháng tới, hay là chúng ta trở về quê một chuyến. Tôi vẫn chưa từng ra mắt nhạc gia, anh cũng mấy năm không có thư từ liên lạc. Bọn họ khẳng định là đang rất nhớ anh!!"

Nửa khuya canh ba, lúc hai người lên giường được một lúc lâu, Vương Nhất Bác vẫn thấy Tiêu Chiến ở trong lòng mình, dưới một tầng chăn dầy cộm, chốc chốc lại cựa quậy không yên.

"Có thể trở về thật sao??"

"Tất nhiên rồi!! Tôi biết anh cũng rất nhớ nhà! Chúng ta cùng đi! Sau này cũng vậy, mỗi năm dành chút thời gian trở về đôi ba lần. Anh nói xem chẳng biết năm tới, lại năm tới nữa, còn có thể dẫn theo tiểu hài nhi hay không??"

Tiêu Chiến sóng lưng tích tắc căng cứng, mở to mắt nhìn hắn không nói, cuối cùng còn bị hắn sấn tới hôn lên trán.

"Tiêu Chiến!!

Tôi chỉ là nói ra nguyện vọng của mình thôi.

...không cần khẩn trương.

...thật sự không cần khẩn trương!!"

Tam thiếu vòng một cánh tay ra phía sau dém chăn thật kỹ cho anh. Sau đó lại tiếp tục ôm anh vào trong lòng, mơ màng dùng giọng điệu cưng chiều nhất mực mà thì thầm ở bên tai anh.

"Ngủ ngon!!"

Mãi đến khi không gian yên ắng chỉ còn sót lại nhịp thở đều đều của hắn, thì bất chợt ở giữa màn đêm dày đặc, lại như có như không, xem lẫn một sự rung động quen thuộc.

"Tam thiếu, em cũng như vậy, ngủ ngon!!"

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, thân thể chìm trong một tầng ấm áp vây phủ, cố ý ghé tai kề sát vào lồng ngực hắn.

Cũng không đặc biệt bởi vì nguyên do gì, anh chỉ là muốn nghe thấy tiếng trái tim của hắn đập. Có như vậy, một đêm dài đằng đẳng này, mới có thể vượt qua.

Lại tiếp thêm mấy ngày nữa, tiết trời nóng nực càng lúc càng làm cho tâm tình người ta trở nên bứt rứt khó chịu.

Vương Nhất Bác vẫn đều đặn cùng Đại thiếu, từ tờ mờ đã đi đến Tĩnh Nam coi sóc công việc.

Gần đây nhà họ Vương xem ra có chút suy sụp, cục diện vốn dĩ không còn chống đỡ nổi rồi. Cho nên bọn họ đã quyết định bán hết trên dưới sáu, bảy xưởng gạo lớn nhỏ ở những tỉnh thành lân cận. Ngay cả hai xưởng lớn ở Chiết Giang cũng phải tạm thời đóng cửa.

Tuy rằng chẳng ai nói ra, nhưng đối với loại chuyện này, Nhất Kiện và hắn trong lòng cũng vô cùng khổ não.

"Em đừng lo, cơ nghiệp này của phụ thân để lại, chúng ta nhất định sẽ giữ gìn được. Anh tin sớm muộn gì thời cuộc cũng khởi sắc"

Vương Nhất Bác nét mặt trầm tĩnh đứng trong quầy thu, ngón tay thon dài cứ thế thành thục gẩy trên bàn tính.

Phiến gỗ mun đen dưới ngón tay hắn va vào nhau lạch cạch, âm thầm phả ngập cả một mảng không gian vắng vẻ quạnh hiu.

Tuy rằng nói nhân công ở đây, từ lâu đã cắt giảm đi một nửa rồi. Vậy mà tiền lương của bọn họ mỗi tháng cũng đã đủ để Tam thiếu tính đến hoa mắt đau đầu.

"Nghỉ tay một chút! Anh cả, Tam thiếu! Em có làm vài món mang đến cho hai người!!"

Trước sảnh lớn rộng mở, cơn nắng đói khát đổ nghiêng xuống lòng đường. Mà bóng người vừa bước đến kia, hãy còn chưa kịp giũ sạch mùi cháy khét, đã nhanh nhẹn lên tiếng đánh động.

Nếu không phải vì e ngại có Nhất Kiện hiện diện ở chỗ này, Vương Nhất Bác hắn, chắc chắn đã tức tốc lao đến ôm chầm lấy Tiêu Chiến mà đau xót không thôi rồi.

"Sao anh lại đến??"

Thời gian này, hai anh em bọn họ luôn phải vất vả ở bên ngoài. Buổi trưa thường không có trở về Vương phủ. Nếu hôm nào cảm thấy quá mệt mỏi, nhất định sẽ trực tiếp bỏ qua phần thức ăn mà nha hoàn mang đến.

Tiêu Chiến biết chuyện liền có điểm lo lắng bất an. Tam thiếu sức khoẻ bởi vì lần trước bị thương nặng như vậy, vốn đã suy kiệt rất nhiều. Hiện tại còn không biết tiếc thân, cam đoan sẽ ngã quỵ trước khi có thể vực dậy được xưởng gạo.

"Tôi ở nhà cũng không làm gì, đột nhiên muốn sang đây. Nhân tiện còn mang theo ít canh tuyết lê, mau đến uống một chút, có thể giải nhiệt a"

Nhất Kiện ngồi bên bàn trà xem lại bản khế ước vừa thoả thuận với một thương buôn ngoại quốc. Đây là lần đầu bọn họ mạo hiểm làm ăn với người tây dương, cho nên thận trọng một chút vẫn tốt hơn.

"Em lần sau đừng đến, để nha hoàn đến là được rồi. Thời tiết lúc này quả thực không thích hợp để ra ngoài đâu!!"

Tiêu Chiến vừa dọn thức ăn trong cặp lồng ra đặt lên bàn, vừa mỉm cười, đối diện Nhất Kiện lên tiếng đáp

"Em không sao, chỉ là ở nhà cũng có chút buồn chán..."

Lúc này Vương Nhất Bác mới xếp lại gọn gàng sổ sách, đặt bàn tính sang một bên. Tay trái theo thói quen nâng cao day day thái dương, sau đó mới bước ra khỏi quầy thu đi đến chỗ hai người kia.

Hôm nay Mộc Viễn từ sớm đã theo một tốp nhân công, đi ra bến tàu chuyển hàng rồi. Tuy rằng số lượng chẳng nhiều bao nhiêu, nhưng do người không đủ dùng, cho nên thời gian có chút kéo dài hơn.

Vương Nhất Bác cùng một bên ghế dài, kéo Tiêu Chiến ngồi xuống cạnh mình, còn mắt thì cứ mở to mãi không rời nổi cỗ thức ăn trước mặt.

"Là anh nấu hết sao??"

"Phải đó! Hai người trước tiên uống một chén canh, tay nghề của em cũng không thuộc dạng tốt lắm, miễn cưỡng chỉ có thể xem là ăn được!!"

Nhất Kiện ở đối diện cười cười, bảo không hề gì, bản thân cũng chẳng phải kẻ hay kén ăn.

Tiêu Chiến bên này cũng cười nhẹ nhàng đáp lại, tiếp tục dùng mui lớn, từ trong cái thố sứ trắng múc ra hai chén tuyết lê chưng đường, đẩy tới trước mặt bọn họ.

Lúc này Tam thiếu mới phát hiện, kỳ thực trên bàn chỉ có hai bộ bát đũa.

"Anh không ăn sao??"

"Tôi ăn rồi!! Má Hạ còn đặc biệt đem tới cái gì mà sa sâm kỷ tử(*1), bắt tôi uống rất nhiều. Cho nên đến bây giờ có lẽ vẫn chưa tiêu hoá hết"

Một câu trả lời này, thành công để Đại thiếu ngồi phía đối diện, cùng canh tuyết lê chưng đường trong miệng, sặc sụa một trận đến nỗi mặt mày đỏ lự.

Muốn cười mà không dám hé răng, chính vì vậy sau cơn chấn động, nét mặt y vẫn còn chịu đựng kìm nén rất khổ sở a.

"Anh cả không sao chứ, có phải canh này quá khó uống??"

Tiêu Chiến có phần ngại ngùng, sợ chính mình tay nghề quá non kém, kiến người khác chê cười.

"Không!!

..không...

..rất ngon..."

Nhất Kiện xua tay lắc đầu liên tục, quả thật đã nhịn đến mức nước mắt cũng sắp trào ra ngoài luôn rồi.

Chỉ có Vương Nhất Bác là thần sắc lạnh tanh, chẳng thấy có phản ứng gì. Cũng chẳng phải hắn không biết cái mà Đại thiếu đang nghĩ tới. Chỉ là, chỉ là, bây giờ có cho anh uống thêm bao nhiêu thứ xung dược đi nữa, xem ra đối với hắn cũng thành vô dụng.

Liếc mắt trông thấy anh cả ngồi đối diện không hề có ý thu liễm, ngược lại cứ lén lúc nhìn hắn cười trộm. Trong lòng hắn quả thực chỉ có một cảm giác, chính là bực bội muốn chết.

"Hai người hôm nay ăn nhiều một chút!! Đừng quá lo công việc mà không chú ý thân thể!"

Nhất Kiện đúng lúc thừa được dịp tốt, liền một tràng mau mắng tiếp lời

"Tam thiếu, anh thấy em ấy nói đúng, em còn nhiều thứ khác cần phải tận tâm dốc sức, thân thể là quan trọng, nhớ giữ gìn. Nào, ăn nhiều thêm chút nữa!!"

Nhất Kiện ý đùa như thật, vung tay gắp một đống thức ăn nhét đầy vào trong bát của hắn, ghẹo hắn ứ nghẹn một bụng tức tối mà không thể phảng pháo được câu nào.

Bởi lẽ Tiêu Chiến ở bên cạnh, căn bản vô cùng thuần khiết, mấy cái kia làm sao y hiểu rõ. Nếu y quả thật biết chính mình vừa rồi nói cái gì, chắc chắn là sẽ rất xấu hổ.

Vì vậy hắn đành hậm hực tự mình ăn hết một bát lớn đồ ăn. Trong lòng nghĩ, bản thân thật sự là oan uổng nha, chuyện này, nào có ai thấu được đây??

Đến quá giờ ngọ, sau khi hai người kia thành thực chén hết sạch chỗ thức ăn trên bàn. Tiêu Chiến lại lần nữa thu thập bát đũa xếp vào cặp lồng bằng gỗ.

Lúc ngẩng lên mới nghe thấy Vương Nhất Bác từ quầy thu nói vọng tới.

"Hay là anh ở lại một lát, đợi mát trời một chút, tôi sẽ sai gia đinh đưa anh về!!"

Tiêu Chiến tư lự ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, quả thật trông thấy khoảng không chói loà dường như là đang hừng hực chực chờ phát lửa vậy, cho nên liền đáp ứng hắn, lưu lại thêm một lúc.

Nhất Kiện bên này tiếp tục lật mở khế ước đọc tới đọc lui mấy bận. Tiêu Chiến rảnh rỗi ngồi ở đó, cảm thấy có hơi bất tiện, nên tự động đứng dậy đi về phía quầy thu.

"Cảm thấy tẻ nhạt lắm đúng không??"

Vương Nhất Bác ngưng gõ phiến gỗ, xoay người kéo một cái ghế dựa lớn khác tới, bảo anh ngồi xuống bên cạnh.

Đoạn hắn lại chăm chú tiếp tục nhìn sổ sách một lượt, ngón tay thon dài vẫn như cũ thanh thoát gõ nhịp.

Tiếng lạch cạch không theo quy luật, lần lượt trượt vào bên tai, Tiêu Chiến từ góc độ này, dõi mắt nhìn lên một bên sườn mặt của hắn.

Có chút ngỡ ngàng nhận ra, một Vương Nhất Bác thần thái tập trung đẹp mắt đến mê hồn như vậy, quả thật anh trước giờ cũng chưa từng gặp qua.

"Chỗ này có phải có vấn đề không, khoản thu chi không hợp lý"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn theo ngón tay Tiêu Chiến đang chỉ đến những con số rối tung rối nùi như tơ ở trên một mặt giấy, khẳng định chắc nịch.

"Anh nhìn ra??"

"Trước đây nhà tôi cũng buôn bán nhỏ, sổ sách đều là tôi tự mình tính toán!!"

"Là như vậy sao, tôi thật chưa từng hiểu rõ về anh trước đây!!"

Tam thiếu khẽ thở dài, tự trách bản thân nói yêu anh bao nhiêu, cũng không đủ bù đắp cho sự vô tâm hời hợt của chính mình.

"Hay là về sau để tôi giúp em một chút. Cũng không hẳn là quá tài giỏi, nhưng ít nhất sổ sách cũng tính được. Thời gian này em thực vất vả bôn ba rồi, cả người gầy đi trông thấy. Mẹ lúc hỏi han đến em, lần nào cũng đều tỏ ra vô cùng đau lòng!!"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến lắc đầu nói không được. Việc này khiến anh đột nhiên cảm thấy mất mát vô cùng.

"Em...

...em là không tin tưởng tôi??"

"Tôi không muốn anh phải cực khổ, đã hứa để anh sống một cuộc sống hạnh phúc, cho nên càng muốn bảo bọc anh thật chu toàn. Cả đời này, cả đời này, anh chỉ cần làm một việc là ở bên cạnh tôi thôi!!"

Tiêu Chiến rũ mắt, nhìn xuống bàn tay rắn chắc đang nắm lấy tay mình. Cảm giác lực đạo người kia không hề lớn, vậy mà chẳng hiểu sao da thịt nơi đó lại cứ như đang bị hoả lò nung nấu. Bỏng rát đến độ ép cho hốc mắt của anh cũng vô thức hoen màu đau xót.

"Tôi không phải cũng là người của họ Vương sao?? Phàm đã là cùng chung một gia đình, có khó khăn lẽ thường nên đóng góp một phần sức lực. Tuy rằng tôi cảm thấy bản thân vô năng, bất quá thứ mà tôi có thể làm được, chính là chuyện này!!"

Suốt buổi hôm đó Tiêu Chiến đã thành công thuyết phục được Tam thiếu cái vị này, mỗi ngày cho anh theo cùng đến Tĩnh Nam.

Tuy rằng nói ban đầu hắn nhất quyết cự tuyệt thỉnh cầu của Tiêu Chiến, cũng chỉ vì lo lắng cho anh, thân thể mệt nhọc quá độ.

Bất quá sau đó, sự thật ngược lại chứng minh, Tiêu Chiến phi thường thông thạo bàn tính. Lúc ngón tay gầy mảnh gẩy lên phiến gỗ đen, âm thanh thoáng qua cũng nghe rõ bảy phần lưu loát.

Bọn họ sau đó, chia nhau công việc rõ ràng, Nhất Kiện phụ trách giao tế bên ngoài. Tiêu Chiến thuận lợi giải quyết hết đống sổ sách chi chít toàn những số là số. Còn lại Tam thiếu thì kiểm tra hàng hoá, cũng thường xuyên theo chân đám nhân công đi ra bến cảng.

Việc làm ăn dần già khởi sắc hơn, đơn hàng so với tháng trước nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít cũng không ít. Có khi, cả đợt phải chuyển đi mấy nơi, một mình Mộc Viễn cũng không thể ứng phó nổi, cho nên hắn liền tự mình đi theo.

Những lúc như vậy, lượt đi về cũng mất gần mấy hôm.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ, lần gần đây nhất hắn không ở bên cạnh, chính là phải theo đoàn người đi Sơn Đông. Anh một mình nằm trên giường lớn, trằn trọc hết mấy đêm liền.

Cuối cùng khổ sở tự hỏi chính mình, chẳng lẽ nguyên do là vì thiếu đi vòng tay của hắn??

Khẽ lắc đầu, nghĩ bản thân thật sự là hết cách cứu vãn rồi. Tiêu Chiến hôm nay tối muộn mới cùng Đại thiếu từ xưởng gạo ngồi xe lớn của Vương phủ trở về nhà.

Lúc vừa đẩy cửa bước vào, Tiêu Chiến liền bị bộ dạng thất thần ngồi ở trước bàn trà của hắn làm cho giật mình một trận.

Vương Nhất Bác toàn thân quần áo nhiễm đầy bụi đường còn chưa thay, khuôn mặt xem ra cũng có đôi chút phờ phạc. Lúc vừa nhác trông thấy bóng dáng bước vào, tâm tình hắn liền trở nên kích động, từ bên cạnh bàn trà, lao đến ôm chầm ngay lấy anh.

"Em xảy ra chuyện gì rồi?? Chẳng phải nói ngày mai mới trở về hay sao??"

Vương Nhất Bác không có trả lời, nhưng Tiêu Chiến ở trong lòng ngực hắn lại nghe thấy được tiếng trái tim hắn đập đến điên cuồng.

Đưa tay định đẩy Tam thiếu một chút, bởi vì anh muốn nghe hắn kể rõ ngọn nguồn. Nào ngờ vừa lúc chạm vào cánh tay người kia, đã bị máu tươi ở nơi đó nhuộm đỏ cả một tầng, khiến Tiêu Chiến vô cùng kinh hoảng mà vùng vẫy càng mạnh.

"Em bị thương à?? Mau buông tôi ra!! Nhanh lên! Em có nghe thấy không??"

Máu thực tế không có chảy nhiều như trước nữa. Nhưng như vậy cũng đã đủ doạ cho Tiêu Chiến cả khuôn mặt đều trắng bệt một màu.

"Nói...

...mau nói...

...cho tôi biết...rốt cuộc...

...xảy ra chuyện gì??"

Âm giọng của Tiêu Chiến không kìm chế được, chính là run rẩy đến khó nghe. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn chẳng hề buông anh ra, tựa hồ như tâm trí hắn đã trôi dạt mất ở phương trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net